Toàn Cầu Cao Võ

Chương 360: Một lời thành sấm

Ngoài quầy tiếp tân.
“Thầy ơi, em tu luyện hết 4 tiếng, bây giờ em muốn trả phòng ạ.
Đạo sư ngồi ở quầy liếc mắt nhìn cậu, lát sau mới nói: “Không có chuyện này đâu, đã mở ra rồi, mặc kệ em có dùng hay không cũng như nhau cả.”
"Thầy ơi..."
"Bởi vì đá năng lượng một khi đã bắt đầu phóng thích năng lượng, không thể thu hồi, hiểu chưa?"
"Thầy… Em..."
"Nói nhiều hơn nữa cũng vô ích thôi!"
Phương Bình nhìn thấy đạo sư khó tính, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng. 10 điểm thưởng lận đó có được không, rất đắt!
Liếc mắt nhìn thấy có mấy người mới vừa tiến vào, Phương Bình bỗng nhiên hô lớn: “1 giờ tu luyện trong phòng tu luyện, 9 điểm thưởng!”
Đạo sư tiếp tân hơi sửng sốt, lần này nhìn Phương Bình thật lâu, xem như nhớ mặt Phương Bình rồi.
Phương Bình la lên một tiếng, có người cảm thấy hứng thú, nói: “5 điểm thưởng?"
“Ăn cướp đấy à, 8 điểm, không chịu thì thôi à, tôi thà để trống cho rồi.”
"Được, thành giao!"
Đối với võ giả mà nói, 2 điểm cũng rất quý giá, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Rất nhanh, đã có võ giả đồng ý giao dịch với Phương Bình.
Loại giao dịch này cần dùng máy tính, kết quả, đạo sư lễ tân bỗng nhiên nói: “Dùng một lần, một điểm!”
Phương Bình xém chút tức hộc máu, ông thầy này, được lắm!
Mắt thấy thời gian đang dần trôi qua, Phương Bình đương nhiên cũng không thể ra ngoài thực hiện giao dịch, đành phải ngầm thừa nhận phương án của đạo sư.
Một điểm bị trừ này đương nhiên là trừ vào Phương Bình, võ giả nhận mua bên kia đương nhiên sẽ không xuất tiền.
"7 điểm thưởng, lỗ mất một viên Khí Huyết Đan phổ thông rồi."
Liếc mắt nhìn đạo sư, lại nhìn bảng tên trên ngực áo ông ấy - Tống Doanh Cát!
Được lắm, Phương Bình nhớ kỹ rồi.
Đợi ngày sau tui quản lý Ma Võ rồi, tui sẽ bắt thầy đi quét nhà vệ sinh, còn phải đền bù thiệt hại về thuốc gấp trăm lần hôm nay!
Gần đây cậu phải nhớ kỹ không ít người, đầu tiên là Phương Văn Tường của Kinh Võ thiếu cậu một viên thuốc cao cấp.
Vương Kim Dương của Nam Võ thiếu cậu 45 triệu.
Bây giờ, thầy Tống ở Ma Võ thiếu cậu 100 viên Khí Huyết Đan, cấp gì tính sau.
Tống Doanh Cát thấy Phương Bình nhìn bảng tên trên ngực áo mình, chỉ khẽ cười nói: "Thực lực của tôi cũng bình thường thôi, cấp năm, em muốn luận bàn sao?"
“Dạ thôi, thầy Tống à, em đâu có nhỏ nhen như vậy.”
Phương Bình nhếch miệng cười cười, ra vẻ học sinh ngoan hiền, nhanh chóng bước ra khỏi khu vực phòng năng lượng.
Cậu vừa rời đi, Tống Doanh Cát bật cười nói: "Khá lắm, tôi ngược lại muốn xem xem em làm sao trả thù tôi."

Đi ra khỏi phòng năng lượng, Phương Bình gặp phải Tần Phượng Thanh.
Tần Phượng Thanh đang lau nhà... Đúng, lau nhà!
Nhìn thấy Phương Bình, Tần Phượng Thanh lúng túng nói: "Phương Bình, cho anh mượn 300 ngàn đi..."
"Không có tiền!"
"Phương Bình, hai chúng ta có quan hệ như thế nào, em nói chuyện như thế không được đâu nha."
"Đúng, còn có anh, anh thiếu em 300 ngàn, em nhớ rồi đấy!"
Nói xong lời này, Phương Bình vội vã rời đi.
Tần Phượng Thanh trợn mắt ngoác mồm, lẩm bẩm nói: "Em có cho anh mượn đâu..."
Phương Bình cho cậu mượn tiền rồi sao?
Tần Phượng Thanh không tự chủ nhìn vị võ giả đang đứng giám sát bên kia, đối phương lắc đầu nói: "Đừng nhìn, cậu ta không hề trả tiền thay cậu."
"Vậy sao tự nhiên em thiếu nó 300 ngàn?"
"Tôi làm sao biết được, ngoan ngoãn lau nhà đi, đừng có lười, lúc nào trả đủ tiền thì mới được rời đi!"
"Thầy..."
Tần Phượng Thanh vô cùng tức giận, lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho một số điện thoại, quát lên: "Trương Ngữ, nếu cậu còn không mang tiền qua đây cho tôi, mỗi ngày tôi sẽ chạy theo đánh người yêu của cậu đấy!"
"Cút!"
Một câu mắng chửi tức giận truyền ra từ đầu dây bên kia, điện thoại cũng nhanh chóng bị cúp máy.
Võ giả giám sát đứng một bên liếc nhìn cậu ta một cái, người muốn chết bây giờ nhiều đến biến thái, nhưng đa số tìm chết thì chết hết rồi, mỗi Tần Phượng Thanh còn sống, kỳ quái thế cơ chứ.
...
Đi ra khỏi khu nam, Phương Bình lại đi đến phòng hậu cần.
Phòng hậu cần bây giờ khá quạnh quẽ, không ít học sinh đều lựa chọn đặt hàng online.
Nhìn thấy Phương Bình, thầy Lý chẳng có chút tinh thần nào, Phương Bình hết tiền rồi, ông không thèm để ý đến cậu.
Nhưng mà rất nhanh, ánh mắt thầy Lý lại sáng ngời, cười tít mắt: “Bạn học Phương Bình, đã đi lĩnh điểm thưởng đột phá từ cấp hai lên cấp ba chưa?”
"Dạ chưa."
"Nhanh đi đi, 200 điểm thưởng lận đó!"
Thầy Lý có vẻ như suy nghĩ rất chu toàn cho cậu, đột phá cấp một thưởng 50 điểm, cấp hai thưởng 100 điểm, cấp ba thưởng 200 điểm, những điểm này đều tặng không.
Phương Bình giàu có, bây giờ cấp ba rồi, sau này đại khái cũng không thiếu điểm thưởng.
Phương Bình cũng không do dự, lập tức đi lĩnh điểm thưởng.
Vừa lĩnh điểm thưởng xong, lại chạy tới nói: “217 điểm, cho em đổi
80 viên Khí Huyết Đan phổ thông..."
"Cút!"
"80 viên!"
Phương Bình kiên định nói: “Thầy à, em đã đổi biết bao nhiêu thuốc ở chỗ thầy rồi, cũng hỗ trợ lập trang web bán hàng online, giúp thầy bớt được biết bao nhiêu phiền phức, chẳng lẽ ưu đãi một chút cũng không có sao?
Em lần này không bán ra nữa, mà dùng để chia cho hội viên như một dạng phúc lợi.
Đều là một đám phi võ giả, không dễ dàng..."
Lý lão đầu khẽ cau mày.
Thần sắc Phương Bình kiên định: "Bởi vì em không có tiền thôi, nếu không, phải mua cho mỗi người một viên, 108 viên mới được, nếu như thầy cảm thấy 108 viên…"
"Ha ha."
Thầy Lý chớp mắt, cười điên cuồng, thế mà em cũng dám mở miệng nói.
"Đổi gì, mua gì đều có ghi chép lại, không thể tùy tiện cho em nhiều hơn bình thường, vô quy củ bất thành phương viên…" (1).
"Thầy ơi, em gái em tên là Phương Viên, nó cũng không có quy củ gì..."
"Em..."
Lý lão đầu xạm mặt lại, một lát mới nói: "Không cho bán thuốc nữa, nếu để tôi phát hiện..."
"Sẽ không!"
Phương Bình lắc đầu, để thầy phát hiện thì đúng hơn, chứ làm sao có khả năng bị thầy phát hiện.
"Đây, của em."
Trừ hết điểm thưởng của Phương Bình, Phương Bình nhận được 80 viên Khí Huyết Đan phổ thông, điểm tài phú chớp mắt tăng trưởng 1,26 triệu.
"22 triệu 60 ngàn rồi."
Phương Bình tính toán một thoáng, lại vội vã rời đi.
...
Sau năm phút.
Trần Vân Hi khổ não nói: "Tôi thật sự không mua đâu. Tôi có thuốc rồi, chưa cần dùng nhiều như vậy."
"Ba mẹ cậu sẽ cần."
"Bọn họ không cần thuốc này."
"Vậy họ hàng thân thích của cậu thì sao?"
"Cũng không cần."
"Vậy bạn bè của cậu?"
"Bọn họ cũng không thiếu thuốc."
"Cậu... Nhà cậu thật sự không ai dùng thuốc sao?"
Trần Vân Hi vô cùng bất đắc dĩ, còn ép mua ép bán, nơi đây còn là trường học không vậy?
Thở dài, Trần Vân Hi không biết nói gì: "Cậu… Cậu luôn đi bán thuốc, bản thân cậu không cần sao?"
"Thiếu tiền."
"Vậy cậu tu luyện làm sao?"
"Khổ tu."
Phương Bình nói rất ít, cậu đến với mục đích bán thuốc, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.
"... Bao nhiêu tiền?"
"80 viên, giá thị trường 8 triệu, cho tôi 7,6 triệu là được rồi." Phương Bình tính toán một thoáng, như vậy cậu có thể lại tăng thêm 2 triệu điểm tài phú.
Trần Vân Hi tức giận nói: "Còn mắc hơn cả lần trước, tôi không mua đâu!"
"Ủng hộ một chút đi mà, tôi sắp thành Tông sư rồi, chờ tôi trở thành Tông sư, nhất định sẽ trả lại cho cậu."
Phương Bình không định giảm giá nữa, về việc ăn lời của cô ấy mấy trăm ngàn, sau này giàu rồi trả lại sau cũng không muộn.
"Ngày hôm nay đầu tư vào Phương Bình tôi, tương lai sẽ không hối hận, tôi bây giờ cấp ba rồi!"
Trần Vân Hi hơi thay đổi sắc mặt, hơi khó tin nói: "Cấp ba?"
"Ừm, Tông sư không còn xa lắm đâu, tôi bây giờ kiếm tiền là vì chuẩn bị bước vào địa quật, một khi vào địa quật rồi, khó đoán sống chết…"
Phương Bình bên này vừa nói xong, Dương Tiểu Mạn đột nhiên đẩy cửa đi vào, hưng phấn nói: "Vân Hi, thầy tôi nói có thể hè này sẽ đưa chúng ta xuống địa quật, chuẩn bị cho sau này…"
"Ồ, Phương Bình, sao cậu lại ở đây?"
Phương Bình hơi biến sắc, thật sự phải vào địa quật rồi!
Cậu chỉ vừa mới thuận miệng nói như vậy một câu thôi, không ngờ không chỉ phải vào, thậm chí còn thông báo cho bọn Dương Tiểu Mạn cấp hai rồi.
Trần Vân Hi cũng sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn Phương Bình, vừa rồi cô còn cho rằng Phương Bình nói bậy, không ngờ, thật sự phải vào địa quật rồi.
Nghĩ tới đây, Trần Vân Hi gật gật đầu nói: "Vậy cậu đưa thuốc đây cho tôi, lát nữa tôi chuyển khoản cho cậu.
"Được, cảm ơn nhé."
Phương Bình ném thuốc qua, quay đầu đi ngay.
---
(1) Vô quy củ bất thành phương viên: không có khuôn phép không ra vuông tròn. Một câu trong sách Mạnh Tử. Nghĩa là không được giáo dục đàng hoàng theo quy củ thì chẳng nên người.
---
Tặng:
- 300 mã 11461997 - giảm 10% khi mua ít nhất 10 chương!
Cầu bình luận, thả tim, tặng TLT, đề cử
Bạn cần đăng nhập để bình luận