Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1360

Trong rừng rậm.
Trần Vân Hi dùng kiếm đâm xuyên yết hầu của đối thủ, ngực cô cũng bị một kiếm đâm vào, nhưng trường kiếm của đối phương không thể đâm vào cơ thể cô.
Trần Vân Hi khẽ vuốt ngực, ngẩng đầu nhìn Phương Bình đang đi dạo xung quanh, ánh mắt toát lên ý cười nhẹ nhàng.
Phương Bình tặng cô nội giáp cấp chín, nó lại cứu mạng cô thêm lần nữa.
"Đi! Đi giúp những người khác!"
Trần Vân Hi cũng không ngừng lại, cô khẽ quát một tiếng, dẫn mọi người đi đến nơi nhóm người Triệu Tuyết Mai đang chiến đấu cách đó không xa.
Chờ khi cô chạy đến, Triệu Tuyết Mai đã bị thương nặng, cả người đẫm máu, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước.
"Tuyết Mai!"
"Ta không sao, giết bọn họ!"
Triệu Tuyết Mai khẽ quát một tiếng, Trần Vân Hi lao vào chém giết với đội ngũ mấy chục võ giả.
Triệu Tuyết Mai bị thương nay, trong tay cầm một viên tinh thạch màu vàng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Bình ở trên cao, ánh mắt âm u, một lát sau, cô cất đi viên tinh thạch, cầm chắc trường côn, tiếp tục lao vào vòng chiến.
"Tuyết Mai, chữa thương!"
"Lát nữa!"
Sắc mặt Triệu Tuyết Mai trắng bệch, gầm nhẹ một tiếng, một côn đập nát đầu một vị võ giả cấp bốn, bản thân cô cũng nhận lấy một đao ngay vai, máu tươi bắn tung tóe.
Mãi đến lúc này, Triệu Tuyết Mai mới hấp thu vật chất bất diệt trong tinh thạch.
Thương thế trên người lập tức khôi phục trong chớp mắt, ngay sau đó, Triệu Tuyết Mai khôi phục thể lực và chiến lực đến mức tốt nhất, cô quát lên, hung hãn cực kỳ, một côn đánh bại tứ phương, một nhóm kẻ địch đứng gần bị một côn đập gãy xương sống, mất mạng tại chỗ.
"Vân Hi! Thi xem ai giết nhiều hơn!"
Triệu Tuyết Mai khẽ quát một tiếng, không ở lại chỗ này, chớp mắt đi về phía khác.
Trần Vân Hi thấy cô rời đi, cũng không nói nhiều.
Lúc mới nhập học, cô, Triệu Tuyết Mai và Dương Tiểu Mạn rất thân thiết, quan hệ rất tốt.
Nhưng khi thực lực tiến bộ, mọi người trưởng thành, số lần gặp nhau ngày càng ít, số lần nói chuyện ngày càng ít, mọi người cũng không còn trò chuyện thoải mái tự nhiên như trước.
Một năm qua, Triệu Tuyết Mai hầu như vẫn ở trong địa quật. Với thiên phú là một lần tôi cốt, mạnh mẽ tu luyện đến cấp bốn cao kỳ! Nghị lực mạnh mẽ như vậy, phải trả giá thế nào, đổ bao nhiêu máu, tất cả mọi người đều hiểu.
Trần Vân Hi thường ngày tuy không muốn tranh đua với ai, nhưng lúc này, cô không chút do dự, lanh lảnh đáp: "Vậy thì thi xem ai giết nhiều hơn!"
Dứt lời, trường kiếm phát ra ánh kiếm chói mắt, một ngụm máu trong miệng bắn mạnh ra ngoài. Lần này, không phải trường kiếm trảm địch, mà mũi tên máu từ trong miệng đã xuyên thủng đầu kẻ địch.
Cô cũng biết Huyết Tiễn Thuật!
...
"Lão sư!"
Ở nơi xa hơn, Trương Ngữ rơi nước mắt như mưa, giận dữ hét lên: "Giết! Giết sạch đám súc sinh này!"
Mới một giây trước, lão sư hắn đã bị kẻ địch sát hại.
Thực lực đạo sư của Trương Ngữ không quá mạnh, chỉ là cấp năm cao kỳ. Bản thân Trương Ngữ bây giờ cũng đã là cấp năm trung kỳ.
So với đạo sư của Phương Bình, đạo sư của Phó Xương Đỉnh, thầy hắn không phải là võ giả cấp sáu.
Nhưng dù đã trở thành đạo sư của Ma Võ, Trương Ngữ chưa từng vô lễ với đạo sư của mình, thậm chí còn tôn kính hơn xưa.
Mà vị lão sư hiền hòa của hắn cũng tràn ngập chờ mong hy vọng vào tương lai của hắn. Dù Ma Võ xuất hiện rất nhiều thiên tài, trong mắt lão sư hắn, hắn vẫn là người ưu tú nhất.
Nhưng bây giờ, lão sư đi trước rồi.
Trương Ngữ hiền hòa nay phát điên, hắn gầm lên như dã thú, hung tàn chém một vị võ giả cấp năm thành hai mảnh!
"Theo ta, giết!"
Trương Ngữ gầm dữ dội, gương mặt phủ đầy máu, hắn làm gương cho binh sĩ, dẫn hơn mười vị đạo sư cấp bốn lao đến chém giết một đội ngũ quân địch gần trăm người.
Có người tử trận, có người bị thương...
Nhưng mọi người điên cuồng chém giết, giết đến chùn tay. Mấy phút sau, ngoại trừ Trương Ngữ và bảy, tám vị đạo sư, còn lại đều là thi thể.
"Không lỗ!"
"Tử trận địa quật là vinh quang của võ giả!"
"Lão sư, học trò đã báo thù cho ngài rồi!"
Nước mắt Trương Ngữ giàn dụa, máu và nước mắt trộn lẫn vào nhau, hóa thành huyết lệ, cuồn cuộn rơi xuống.
Võ giả tử trận địa quật là vinh quang tối cao!
Nhưng lão sư đã ra đi mãi mãi rồi!
...
Giảo Vương Lâm triệt để hóa thành chiến trường thịt xay.
Không trung.
Khóe mắt Phương Bình ươn ướt! Hắn tự hỏi bản thân - Ta chưa đủ ác sao? Không phải ta muốn làm lãnh tụ sao? Một vài người tử trận, hy sinh, không phải tất cả đã nằm trong dự liệu sao? Không phải đã nói muốn cho mọi người gột rửa tinh thần bằng máu và nhiệt huyết sao?
Nhưng vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy?!
Lãnh tụ... vì thắng lợi cuối cùng, hy sinh một ít người, không phải là chuyện rất bình thường sao?
Giết địch gấp trăm lần, tử thương một ít người như vậy, có là gì!
Thắng lớn!
Nhưng đó là lão sư và bạn học quen thuộc!
Trịnh Long Giang chết rồi!
Vị đạo sư này vừa mới đột phá cấp sáu đã tử trận rồi. Phương Bình ở quá xa, không kịp cứu viện.
Lúc hắn xuống địa quật lần đầu, chính vị đạo sư này đã cùng dẫn đội với Đường Phong. Khi đó Trịnh Long Giang vẫn là võ giả cấp năm.
Nay vừa đột phá cấp sáu, Phương Bình còn nhớ, mấy ngày trước, hắn vừa chúc mừng ông ấy.
Thế mà hiện tại, ông ấy còn không kịp sử dụng vật chất bất diệt trong tinh thạch, đã bị một vị cường giả tinh huyết hợp nhất tiêu diệt tại chỗ!
Kim Lỗi ngã xuống rồi! Đây là bạn học của Phương Bình, từng cùng hắn tham gia thi đấu giao lưu võ đại lần thứ nhất ở Ma Võ. Kim Lỗi vừa đột phá cấp bốn cách đây vài ngày, lần này, hắn dẫn theo một vị võ giả cấp bốn trung kỳ đi theo.
Hắn mới 20 tuổi!
Còn có rất nhiều người, rất nhiều người, đều chết rồi...
Phương Bình gầm gừ yếu ớt, ánh mắt ngấn lệ hung hãn nhìn cấp bảy đối phương ở phía xa xa!
Đây chính là chiến tranh!
Không dẹp yên địa quật, chiến tranh sẽ không ngừng!
Võ giả các đời đều phải chiến đấu đầu rơi máu chảy, ngày này qua tháng nọ, tháng này qua năm kia, tử trận nơi tha hương, chờ mong có ngày đồng bào mình sẽ dẹp yên mối họa này, chờ từ năm này qua năm khác!
"Rồi sẽ có một ngày, ta giết chết hết đám súc sinh các ngươi!"
Phương Bình mặc kệ quá khứ thế nào, mặc kệ thời đại võ ngày xưa ra sao. Hắn chỉ biết, gần trăm năm nay, là địa quật phát động chiến tranh với nhân loại!
Hắn chỉ biết, từng vị tuyệt đỉnh phải canh giữ vạn dặm, chôn chân ở Ngự Hải Sơn, ngày đêm chưa được chợp mắt.
Hắn chỉ biết, võ giả cận đại, hằng năm đều có hơn chục ngàn võ giả chết trận ở địa quật!
Bao nhiêu năm rồi? Chiến tranh liên miên cả trăm năm, chết bao nhiêu võ giả? Chết bao nhiêu quân nhân?
Trăm năm qua, mấy triệu võ giả đã mất mạng, mất xác ở nơi đất khách quê người này, mấy triệu quân sĩ chôn thây nơi đất lạ, không có mấy người được mang tro cốt, di hài về thế giới loài người.
"Giết hết bọn họ!"
Phương Bình đột nhiên quát lên một tiếng lớn, giọng hắn vang vang như chuông, truyền xa mấy chục dặm!
Không trung, vị thống lĩnh đối diện lạnh lùng nghiêm nghị, hung ác cảnh cáo: "Ngươi muốn khai mào cuộc chiến cấp cao ư!"
"Phải thì làm sao!"
Ánh mắt Phương Bình lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn thẳng về phía thành Thiên Môn, quát lớn: "Lão chó già! Ngươi dám ra tay với võ giả sơ trung cấp của Ma Võ, thì đừng trách ta đi Ngự Hải Sơn xin tuyệt đỉnh ra tay bóp chết ngươi!
Ngươi nghĩ ngươi có thể dọa ta sợ sao? Ông đây cóc tin tên chó tham sống sợ chết như ngươi dám đánh cược làm càn!"
Phương xa, thành chủ thành Thiên Môn đảo mắt suy nghĩ.
Tuyệt đỉnh... Chân Vương!
Hắn còn chưa mở miệng, Phương Bình lại quát lớn: "Nhưng nếu ngươi nhất định muốn đào mồ chôn thây toàn bộ người dân thành Thiên Môn, ta sẽ chiều ý ngươi! Nhân loại ta mất một người, tất sát một trăm người thành Thiên Môn! Nếu ngươi không để ý, vậy thì giết!
Ma Võ nghe lệnh!
Không chừa lại một người sống nào, không chừa lại một ai, đuổi cùng giết tận!"
"Giết!"
Trong đám người, một ít cường giả cấp sáu dồn dập bay lên trời, gầm lớn.
Đỗ Hồng quát to: "Chém tận giết tuyệt, không chừa lại một ai!"
"Giết!"
"..."
Từng tiếng gầm dữ dội truyền ra, tiếng hô "giết" rền vang rung trời.
Phương Bình nhìn phía sau lưng vị thống lĩnh kia, hừ lạnh nói: "Thật sự cho rằng ta sợ cao cấp các ngươi ra tay sao? Ngươi có gan thì giết thử một người ta xem!"
Dứt lời, Phương Bình bay vọt lên cao, quay đầu rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận