Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1125

Người khác không thèm để ý danh hiệu ra sao, nhưng Phương Bình thì chửi ầm lên.
"Danh hiệu quỷ gì đây!"
"Hiệp Hội Võ Đạo, các người chờ đó, sớm muộn ta sẽ đến thịt mấy người một trận!"
Phương Bình cực kỳ không hài lòng với danh hiệu này, chẳng đủ bá khí chút nào!
Hắn thậm chí đã gọi điện thoại chê trách, thậm chí chủ động cung cấp một loạt danh hiệu thay thế, kết quả, Hiệp Hội Võ Đạo trực tiếp cúp điện thoại, đợi khi gọi lại... máy báo bận rồi!
Phương Bình kích động muốn chạy đến Kinh Đô làm loạn!
Bên cạnh, Tần Phượng Thanh vừa xuất quan, sắc mặt nghiêm nghị, bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Vì sao ta lại không có tên trên bảng xếp hạng cấp năm!"
Đậu má, lại bắt nạt người!
Tần Phượng Thanh hắn ở địa quật giết vô số người, tuy không giết cấp sáu, nhưng hôm đó cũng tiêu diệt rất nhiều cấp năm. Thế mà lại không cho hắn lên bảng xếp hạng!
Quá bắt nạt người!
Tần Phượng Thanh nổi giận!
Phân biệt đối xử như vậy thật sự quá đáng, Hiệp Hội Võ Đạo phải không... Mối thù này, Tần Phượng Thanh ghim rồi.
Phương Bình không thèm quan tâm hắn, lần này, hắn xuất quan, là vì muốn la liếm hoa Tố Mạch.
Dựa theo cách nói của hắn, lúc xuống địa quật, hắn có 3 tỷ thu hoạch, muốn dùng số đó đổi lấy 10 đóa hoa Tố Mạch, về phần những thu hoạch ở dưới địa quật kia, hắn tình nguyện dâng hết cho Phương Bình, Phương Bình muốn làm gì hắn chẳng muốn biết.
Phương Bình cũng không đề cập tới chủ đề này, vẫn còn căm giận nói: "Đao Vương, Cuồng Đao Vương gì đấy ta đều có thể chấp nhận, nhất quyết phải thêm cụm tướng quân làm gì, hạ thấp đẳng cấp và giá trị của ta, người ta đều xưng vương, khác nào ta thấp hơn người khác mấy cấp bậc lận sao?"
Tần Phượng Thanh hừ một tiếng, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "10 đóa hoa Tố Mạch, Phương Bình, cho ta 10 đóa hoa, đủ để ta tái tạo kinh mạch, bước vào cấp năm cao kỳ rồi."
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy ngứa mắt nói: "Ngươi vẫn nên để đầu trọc thì đẹp hơn, mỗi ngày kéo theo mái tóc dài này, khó coi chết được!"
"Đổi cho ta, ta lập tức cạo đầu!"
Tần Phượng Thanh lập tức thẳng thắn đồng ý.
Dựa theo giá trị, 3 tỷ của hắn quả thật cũng đủ để đổi 10 đóa hoa Tố Mạch, nhưng thứ này có tiền cũng không đổi được, bản thân hắn không có tư cách đổi. Nếu bây giờ Phương Bình không đồng ý, hắn quả thật không biết đi đâu mới đổi được.
Phương Bình hơi nhíu mày, lát sau mới nói: "Có thể đổi cho ngươi, nhưng mà... Tần Phượng Thanh, nói thật nhé, ngươi cũng đừng quá ác với bản thân mình, trạng thái của ngươi không ổn, sớm muộn sẽ tự mình giết mình đó. Bọn ta không phải là người mà ngươi có thể so sánh, bọn ta ăn cơm uống nước đều có thể tu luyện, ngươi..."
Tần Phượng Thanh cắn răng nói: "Ta biết! Cũng không cần ngươi kích thích ta! Lần sau vào địa quật, ta không cùng đi các ngươi, Tần Phượng Thanh ta cũng không phải là quả tạ của ai hết!
Ta muốn đi tìm cơ duyên của mình, nếu ta không chết, sớm muộn cũng sẽ trả lại cho ngươi, trả lại cho Ma Võ! Nếu ta chết rồi thì coi như hết, vậy thôi, ngươi tự tính đi!"
Phương Bình liếc hắn một cái, tức giận nói: "Vay mượn mà thái độ lồi lõm vậy hả, thật sự, trên đời này chưa thấy ai như ngươi."
"Lần này không phải ta mượn, ta đổi."
"Nhảm nhí, ngươi thử đi chỗ khác đổi xem!"
Tần Phượng Thanh lập tức khụy xuống, cong lưng, đau khổ nói: "Phương Bình, đổi cho ta đi mà. Cha ta còn đang chờ ta báo thù cho ổng, ta cũng muốn báo thù cho lão hiệu trưởng nữa. Nhưng bây giờ ta không có năng lực, cũng không thể nổ vương thành... Hu hu hu... ta vô dụng, ta phế vật..."
Phương Bình có chút không rét mà run!
Đậu xanh!
Đàn ông đàn ang gì mà tóc dài lê thê, bù xù, khóc lóc thảm thiết trước mặt hắn... thật đáng ghét!
Tên này, vì muốn đổi hoa Tố Mạch, thể diện với liêm sỉ cũng rơi xuống hầm cầu rồi.
Không chỉ là vấn đề hắn không biết xấu hổ, mà chính xác hơn là, hắn có chiêu gì, liền dùng chiêu nấy.
Ngoài cửa, Trần Vân Hi lén lén lút lút nhìn xung quanh, một số thành viên hội võ đạo đi ngang nhìn thấy, sốc tận óc, như thể Phương Bình đã làm chuyện gì xấu xa lắm vậy, Phương Bình sắp điên rồi!
"Được rồi!"
Phương Bình quát lạnh một tiếng, cả giận nói: "Cút! Tự đến bộ hậu cần bộ đổi đi, lần sau ngươi còn như vậy..."
Hắn còn chưa dứt lời, Tần Phượng Thanh vừa mới khóc sướt mướt đã chạy nhanh hơn cả thỏ.
Gương mặt cười muốn sái cả hàm, nào còn nhận ra hắn chính là người vừa mới khóc lóc thảm thiết kia.
Phương Bình rên nhẹ một tiếng, sau đó khinh thường, bó tay nói: "Đồ ngốc này!"
Không chỉ Phương Bình mắng, Trần Vân Hi lúc này cũng đi vào, hiếu kỳ hỏi: "Hội trưởng Tần vừa rồi mới làm gì vậy? Chẳng phải ngươi đã công khai định giá 30 ngàn điểm một đóa hoa Tố Mạch sao? Hắn có điểm thưởng thì tự đi mà đổi đi chứ."
Phương Bình nhún vai, không còn lời nào để nói: "Làm sao ta biết được, tuy ta thiết lập một số ngăn trở với hắn, nhưng bản thân hắn cũng tự đổi được, có trời mới biết trong đầu hắn nghĩ gì!"
Nhưng Phương Bình có thể đại khái đoán được, Tần Phượng Thanh vừa xuất quan thì chạy đến tìm mình, căn bản không đến bộ hậu cần kiểm tra, mà cho rằng Phương Bình đã giấu đi dùng riêng. Phương Bình cũng bó tay rồi, tên này có lúc ngốc không biên giới.
Hiện đã bắt đầu cải chính điểm thưởng, theo tiêu chuẩn trước đây của Phương Bình, một điểm tương đương 10 ngàn, 30 ngàn điểm là 300 triệu.
Cái giá này không thấp.
Đám học viên hầu như không có tiền hoặc điểm để đổi, cũng không có nhu cầu này.
Các đạo sư hiện tại cũng đang cố gắng tích điểm, một số đạo sư cấp năm trung kỳ đều đang chăm chú vào món này.
Phương Bình đưa hoa Tố Mạch và quả Uẩn Thần cho bộ hậu cần, cho phép người khác đổi lấy, đương nhiên, điểm thưởng sẽ thuộc về hắn.
Hiện tại, đã có người bắt đầu đổi rồi.
Thế mà Tần Phượng Thanh còn chạy đến tìm hắn, lại vứt cả liêm sỉ và thể diện đứng khóc bù lu bù loa một hồi... Khiến Phương Bình bất đắc dĩ vô cùng.
Đồ ngốc này, đáng đời.
Trần Vân Hi ngược lại không để ý lắm đến chuyện của Tần Phượng Thanh, thật ra, cô nàng khá khâm phục hắn, Tần sư huynh giỏi ghê, vì theo đuổi con đường trở thành cường giả, chuyện gì cũng dám làm.
Ít nhất, nếu đổi lại là cô... Trần Vân Hi cảm giác mình không làm được.
Là con gái, nhưng bản thân cô nàng còn xấu hổ chẳng dám khóc lóc, thế mà Tần sư huynh lại ở khóc bù lu bù loa trong văn phòng của Phương Bình... quả thật là buồn nôn chết được.
Không nói chuyện này nữa, Trần Vân Hi vui vẻ ra mặt nói: "Phương Bình, ngươi có danh hiệu kìa, bảng xếp hạng cấp sáu có 100 người, không tới một nửa có danh hiệu, ngươi thật quá lợi hại nha!"
"Đừng nhắc."
Phương Bình có chút buồn bực, danh hiệu này hắn không muốn nghe.
Dù sao Phương Bình cũng đã quyết định, đến khi thực lực hắn mạnh hơn, nếu Hiệp Hội Võ Đạo còn dám dùng danh hiệu này, hắn sẽ cho bọn họ biết tay.
Trần Vân Hi thấy hắn không muốn nói đến chuyện này, cũng không tiếp tục, nhưng vẫn rất sùng bái kể Phương Bình nghe: "Ngươi mới vào cấp sáu thôi mà đã có tên trên bảng xếp hạng rồi, Phương Bình, buổi sáng nay ta gọi điện thoại nói chuyện với anh hai, lúc nói anh ấy nghe chuyện này, anh ấy chấn động đến mức không nói lên lời luôn đó..."
Phương Bình lại lần nữa không nói gì, anh ngươi không phải chấn động, là bị tức đến mức không nói được gì.
Việc này, hắn có thể không biết sao?
Ngươi không có chuyện gì làm, nhất quyết gọi điện thoại qua kích động hắn, Trần Hạo Nhiên chắc cũng muốn tử tự lắm á, ngươi còn kích thích hắn, hắn không tìm ngươi tính sổ là may rồi.
Không nói cái này, Phương Bình hỏi: "Vương Kim Dương cùng Lý Hàn Tùng đến chưa?"
"Đã lên đường, chắc chiều chiều là đến."
"Ừm, ta cũng hết bận rồi, ngươi tập trung tu luyện đi. Chờ bọn họ đến, ta cũng sẽ bế quan tu luyện, tranh thủ thời gian này, mọi người nỗ lực mạnh lên, tạm thời các địa quật đều rơi vào thời kỳ yên bình, trận chiến ở Thiên Nam địa quật kết thúc, tình hình ở Hoa Quốc cũng khá hơn nhiều rồi, nhưng mà, yên bình sẽ không kéo dài lâu đâu..."
Phương Bình nói một trận, Trần Vân Hi gật đầu liên tục.
...
Buổi chiều, Vương Kim Dương cùng Lý Hàn Tùng đến rồi.
Lần này, Lý Hàn Tùng không đến tay không, hắn còn mang theo một bọc hành lý lớn.
Vừa nhìn thấy Phương Bình, Lý Hàn Tùng hơi kích động, lại hơi lúng túng, một lát sau mới nói: "À, ừm... Ma Võ còn tuyển đạo sư không vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận