Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2998: Ta Đưa Ngươi Đi

Chương 2998: Ta Đưa Ngươi ĐiChương 2998: Ta Đưa Ngươi Đi
Vừa hiểu, ông không nhịn được, hỏi: "Ý của ngươi là... cuối cùng chín Hoàng có thể đã khai chiến với vị đó?"
"Khả năng cao là vậy." Trấn Thiên Vương trâm giọng nói: "Ta hoài nghi như vậy! Còn về nguyên nhân... có lẽ vẫn có liên quan tới bản nguyên, có liên quan đến thiếu hụt của Hoàng Đạo, mà tất cả những thứ này có lẽ có quan hệ không nhỏ với vị đó."
"Vị đó tên là gì?" Chiến Vương mơ hồ: "Ngươi nói tên được rồi, gọi vị đó vị kia hoài."
"Không có tên." Trấn Thiên Vương thản nhiên đáp: "Có lẽ có, nhưng sau này bị chín Hoàng cấm nhắc đến, mấy vạn năm sau, ai mà nhớ nổi."
Cuối cùng Tưởng Hạo cũng mở miệng, trầm giọng nói: "Có lẽ là có tên nhỉ? Thiên Đế?"
"Thiên Cẩu?" Chiến Vương kêu lên.
Trấn Thiên Vương cau mày nói: "Những chuyện này biết cũng chẳng có ý nghĩa gì, năm đó, sau khi chín Hoàng chứng đạo thì không nhắc lại những chuyện này nữa, không còn nhắc đến người này nữa, cho nên đã sớm bị lãng quên trong dòng sông lịch sử. Còn Thiên Đế hay là Thiên Đạo, cũng không có quan hệ gì với chúng ta."
"Ngươi kích động như vậy làm gì?" Chiến Vương hiếu kỳ, giống như bắt được nhược điểm gì, vội nói: "Chú Thần Sứ, hắn kích động như vậy làm gì? Chẳng lẽ hắn chính là tên chuyển thế đó, cho nên giờ vừa nói Thiên Cẩu là Thiên Đế, hắn liền khó chịu?"
"Vậy mà vẫn chưa thể thành Hoàng!" Chiến Vương cảm thán, lời nói có sức sát thương cực mạnh.
Chú Thần Sứ cảm thấy chấn động vì suy nghĩ của hắn, lúc lâu sau mới cười nói: "Có lẽ không phải, tên này kích động như vậy, có lẽ có liên quan đến sư phụ hắn, ta đã từng mấy lần nghe được, ở Tam Giới, sư phụ hắn từng nhắc đến trước mặt các cường giả tiên bối, nói đồ đệ ông ấy cũng giỏi lắm, có thể vượt xa người đó.
Chiến Vương lại chấn động: "Lý lịch của lão già này ghê vậy ư? Trước khi chín Hoàng chứng đạo đã được người khác đánh giá là có thể vượt xa người khai sáng bản nguyên kia?"
Bị vả mặt đến như vậy, có chút kích động cũng bình thường."
Kết quả bị vả mặt, hắn cực kỳ vô dụng, không thể chứng đạo thành Hoàng, còn người ta thì tùy tiện khai sáng một đạo, sau đó còn có chín Hoàng.
Chú Thần Sứ bật cười nói: "Đương nhiên rồi, nhưng cũng không mạnh như vậy. Hắn là sơ võ đời thứ hai, nhưng nói thật, một số sơ võ đời đầu cũng không già bằng hắn, khi một số sơ võ đời đầu còn chưa khai sáng võ đạo, lão già này đã học võ với sư phụ hắn rồi."
Cho nên hai vạn năm trước, vì để trải nghiệm đạo mới, ta tự mình phế đi một thân ngọc cốt, phá vỡ hạch não rèn luyện đến cực hạn, lưu lại ký ức, lại bắt đầu lại từ đầu! Bắt đầu từ một phàm nhân..."
"Có ý gì?" Chiến Vương chấn động hỏi: "Ngươi chuyển thế?"
"Không." Trấn Thiên Vương vẻ mặt hờ hững, bình tĩnh nói: "Hai vạn năm trước, ta cảm thấy đường chứng đạo sơ võ có lẽ có chút khác biệt, đi mãi một đạo có lẽ không phải chuyện tốt.
Trấn Thiên Vương đen mặt, tức giận nói: "Các ngươi biết cái quái gì! Mục tiêu lúc đó của ta là chứng đạo sơ võ, nào ngờ... chứng đạo sơ võ thất bại, hai vạn năm trước ông đây đã tu luyện lại từ đầu, bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu lại một lân nữa, chứng đạo lần nữa, hiểu không?"
Sau vạn năm, ta phá bảy, thậm chí bắt đầu bước lên hành trình phá tám!"
"Khi đó, ngọc cốt của ta phá bảy, lực lượng tinh thần lực sắp biến chất, sau biến chất, ta sẽ phá tám!"
"Nhưng ta từ bỏ!" Trấn Thiên Vương kiêu ngạo nói: "Ta từ bỏ tất cả, bắt đầu lại từ đầu! Ta thậm chí không tiếc tử vong, bước lên đại đạo bản nguyên, ta tung hoành Tam Giới, sau ba nghìn năm, ta lại chứng đạo Thiên Vương! Trấn Thiên Vương nói khẽ: "Đúng vậy, mấy vạn năm nay, Tam Giới này có ai có quyết đoán như lão phu? Không có! Cho nên lão phu mới là mạnh nhất, có thiên phú nhất Tam Giới!"
Chiến Vương nhìn ông, vẻ mặt không tin, ngươi nói khoác hả?
Lôi Vương là người quen cũ của Trấn Thiên Vương, vẫn luôn bị người xem nhẹ. Trước đó Chiến Vương cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng là sau này mới quen. Nhưng hôm nay, Lôi Vương nói hai vạn năm trước hắn đã quen Trấn Thiên Vương, không phải cấp Đế sao có thể sống hai vạn năm?
Lôi Vương!
Bên cạnh, Lôi Vương bị mọi người coi nhẹ, bỗng trầm giọng nói: "Có lẽ là như vậy, ta biết hắn cũng gần hai vạn năm rồi, khi đó hắn vừa đột phá Chân Thần... cho nên ta chưa từng nghĩ hắn là Lý Trấn... trước kia, Lý Trấn khá nổi danh ở Tam Giới."
Chú Thần Sứ mỉm cười, im lặng.
Chiến Vương bỗng nhiên nhìn về phía hắn, nhíu mày nói: "Ngươi biết hắn từ hai vạn năm trước sao? Ngươi bây giờ còn chưa phải cấp Đế, Chân Thần bình thường sống vạn năm, ngươi lại sống hơn hai vạn năm, không những như thế, e là khi đó ngươi rất có thể là cường giả, ngươi rốt cuộc là ai?"
Nói như nói đùal
Chân Thần còn sống vào lúc này có già đến mấy thì cũng gần 10 ngàn tuổi, còn lại, không thành Đế thì đều chết rồi. Nhìn Minh Đình mà xem, Chân Thần sau thời kỳ Thiên Giới trước đó kém chút nữa là chết già.
Trấn Thiên Vương không nhịn được mắng: "Nghe trọng điểm! Trọng điểm là, hai vạn năm trước, ông đây đã từ bỏ tất cả, tu lại một đời! Hai đời đều là Thiên Vương, lúc còn sơ võ thì suýt phá tám, chuyển qua bản nguyên thì trực tiếp phá tám, nghe hiểu chưa?"
Trọng điểm là đây! Không phải Lôi Vương! Các ngươi nghe kiểu gì vậy?
Chú Thần Sứ cười đến ná thở, thật thoải mái, ai bảo ngươi hay ra vẻ!
Chiến Vương tức giận nói: "Có ghê gớm hơn nữa thì ngươi vẫn chưa thành Hoàng, nói mấy thứ này có tác dụng gì?"
"Ngươi..."
"Ngươi chưa thành Hoàng, ngươi tu một trăm lân thì cũng là đồ vô dụng, nói những thứ này làm gì!"
"Ngươi..."
"Đừng chỉ tay vào người ta, nếu ta là ngươi, ta sẽ không từ bỏ, nói không chừng tu đến bây giờ, con đường sơ võ đã trực tiếp thành Hoàng rồi, ngươi đúng là đồ não tàn, từ bỏ sơ võ tu bản nguyên, bây giờ còn mặt dày khoe khoang, có bị bệnh không?”
Trấn Thiên Vương biến sắc, lời nói này... chưa chắc không có lý. Năm đó cứ tiếp tục con đường sơ võ, có thể thành Hoàng không?
Không biết.
"Bản thân ngươi không tự tin con đường sơ võ có thể thành Hoàng, cho nên mới chuyển qua đi bản nguyên, bây giờ nói cứ như ngươi rất ngầu vậy!"
Chiến Vương cười nhạo nói: "Muốn khoe khoang cái gì? Có gì đáng khoe khoang chứ! Đồ tâm thần! Tu sắp xong rồi, bỗng nhiên từ bỏ, muốn ta phục ngươi, sùng bái ngươi?"
"Nói tới nói lui, còn không phải là chưa thành Hoàng sao..."
Âm ầm! Chiến Vương run rẩy, cơ thể run lên không ngừng, run đến mức lục phủ ngũ tạng đều muốn phun ra.
Trấn Thiên Vương thu nắm đấm lại, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sắc mặt lạnh lùng nói: "Biết cái gì! Mẹ kiếp, đó vì ta chướng mắt một đạo thành Hoàng, cũng chướng mắt đạo Hoàng Giả đơn giản, ta muốn thành Hoàng, thành Hoàng Giả mạnh nhất!"
Chiến Vương lần này không run nữa, cũng không nói gì, ông đã có kinh nghiệm. Sau hai lần bị đánh gần chết, không nên kích thích kẻ điên chưa thành Hoàng này nữa.
Trấn Thiên Vương không nhắc đến chuyện cũ siêu ngầu không ai sánh nổi của mình, nói với những kẻ này chỉ như đàn gảy tai trâu!
Ông là ai?
Là người từ bỏ sơ võ, bắt đầu lại là người phàm, rồi lại bước lên con đường bản nguyên, thành cường giả chí tôn.
Tại sao lại hoàn toàn từ bỏ, mà không giống những người khác, mạnh mẽ chuyển hướng đi đạo bản nguyên?
Bởi vì ông muốn từ từ ngộ đạo.
Kết quả, qua miệng Chiến Vương, ông chẳng khác nào kẻ thất bại...
Mà Chiến Vương nói cũng đúng, ông đúng là hơi thất bại.
Trấn Thiên Vương trong lòng thâm mắng, may mà chưa nói với đám Phương Bình, bằng không, nói không chừng mấy tên khốn kia còn hiểm độc hơn Chiến Vương, chắc là sẽ nhạo báng, sẽ điên cuồng chế giễu mình.
"Nhưng... nếu năm đó tiếp tục đi sơ võ, tiếp tục đi, mình có thể thành Hoàng sao?" Trấn Thiên Vương thầm bất đắc dĩ, bị thằng cháu Chiến Vương làm ảnh hưởng, ông lại nghĩ đến chuyện này.
Khi ông còn đang suy nghĩ, Chú Thần Sứ bỗng nói: "Lý Tuyên Tiết, ngươi là cha của tên nhóc mập này sao?"
Hai người nhìn Chú Thần Sứ.
Chú Thần Sứ vuốt ve râu mép của mình, bỗng nói: 'Nhóc mập, sau này ngươi có thể gọi ta là tổ tông."
"..." Chiến Vương suýt nữa giết chết lão già này!
Chuyện quái gì? Bây giờ ngươi cũng bắt đầu bắt chẹt ta à?
Lý lão quỷ thì thôi đi, ông thật sự từng kêu một tiếng cha nuôi, kêu không ít năm, lão già này bây giờ lại muốn đến hưởng ké?
Bạn cần đăng nhập để bình luận