Toàn Cầu Cao Võ

Chương 570: Bận rộn (2)

Trầm ngâm chốc lát, lão Lý nói: "Được thì được, nhưng nhà trường thực ra không khuyến khích học viên dùng tiền mua điểm thưởng, mà khuyến khích học viên đi làm nhiệm vụ, tự kiếm điểm thưởng.
Nhưng mà tân sinh cũng không bắt buộc phải làm nhiệm vụ, nếu em muốn chăm sóc đàn em, vậy thì phải giảm thêm chút, 24 - 25 ngàn là được rồi..."
Phương Bình đen mặt, thầy nghĩ em đi làm từ thiện đấy hả.
Tự em cần mua đồ, dùng tiền mua cũng đổi với tỷ giá 30 ngàn/điểm.
Nếu không phải vì điểm tài phú, em bị úng não mới bán rẻ điểm thưởng.
Một điểm, theo tính toán, chỉ cho Phương Bình tăng 20 ngàn điểm tài phú.
4600 điểm thưởng, tính ra cũng chỉ có thể giúp cậu tăng lên 92 triệu điểm tài phú.
Hiện tại bán điểm thưởng, ít nhiều cũng có thể kiếm thêm một khoản lớn.
"Thầy à, hiện tại em rất thiếu tiền, công ty cần tiền mở rộng, vận hành trang web cũng cần tiền, tu luyện cũng cần tiền, đổi mới trang bị cũng cần tiền.
Còn nữa, qua vài ngày nữa, em còn định vào địa quật một chuyến.
Đến lúc đó cũng phải dùng tiền, em còn một nhỏ em gái phải nuôi nữa, con bé cũng bắt đầu tu luyện võ đạo rồi..."
Lão Lý xì cười một tiếng, khoát tay một cái, nói: "Tùy em, em bán được thì bán. Hơn nữa, em định xuống địa quật rồi? Chủ động như vậy từ hồi nào vậy?"
"Có áp lực, không còn cách nào."
Phương Bình thở dài: "Vương Kim Dương cũng đỉnh cấp bốn rồi, em mới cấp bốn trung kỳ, nhưng em là hội trưởng hội võ đạo Ma Võ, cũng không thể quá mất mặt chứ?
Hơn nữa, trước đó, Tần Phượng Thanh gọi điện cho em, anh ấy nói anh ấy tìm được một nơi tốt, có thể kiếm bộn tiền.
Để xem sao đã, chờ anh ấy trở về lại hỏi tỉ mỉ hơn một chút, nếu thật sự có lợi, em sẽ đi một chuyến xem sao."
"Tần Phượng Thanh nói với em?"
"Vâng."
"Có lợi ích, cậu ta lại không giữ cho mình, mà cho em?"
"Anh ấy nói một mình ăn không hết…" Phương Bình nhỏ giọng nói: "Tần Phượng Thanh chạy nhanh lắm thầy, nhưng mà em còn chạy nhanh hơn anh ấy, thầy yên tâm, anh ấy chết rồi em cũng không chết được."
Lão Lý dở khóc dở cười, ý tôi muốn nói là chuyện này sao?
Suy nghĩ một chút, Lão Lý hỏi: "Nam Giang địa quật sẽ mở ra trong vòng 3-5 tháng tới, đến lúc đó, em sẽ đi sao?"
"Dạ đi, ngay ở trước cửa nhà em, không đi xem sao sẽ không yên lòng."
"Vậy nên xuống địa quật thêm vài chuyến lấy kinh nghiệm, cũng tốt, lần này đừng đi lạc nữa đấy!"
"Sao lạc được nữa!"
Phương Bình ngạo nghễ, bây giờ lực lượng tinh thần của cậu mạnh mẽ, cảm ứng rõ ràng được năng lượng phân bố ra sao, đi lạc là chuyện không thể.
"Đi Ma Đô địa quật, đừng đi vào quá sâu, lá gan của thằng nhóc Tần Phượng Thanh rất lớn, em đừng học từ nó.
Đúng rồi..."
Lão Lý suy nghĩ một chút lại nói: "Mấy ngày sắp tới Bộ Giáo Dục sắp xếp người đến, là chuyên gia ngôn ngữ, sẽ dạy các em ngôn ngữ địa quật, đi học cho biết."
Lão Lý còn chưa nói xong, vừa mới nói tới đó, Phương Bình đã tức giận, máu nóng xông thẳng lên đầu.
"Na á cổ tạp lý!" Phương Bình cắn răng cười nói: "Thầy à, lời này nghe hăng hái quá nha!"
Lão Lý cũng không để ý tới cậu, ngáp một cái, bắt đầu đuổi người: "Được rồi, không có chuyện gì thì đừng đến chỗ tôi, bận lắm, em bận chuyện của em đi, đừng cả ngày đều chạy tới quấy rầy lão già này."
"Thầy thật là bận!"
Phương Bình lẩm bẩm một câu, cũng không ở lâu, trước tiên cần phải đi bán điểm thưởng, bán xong, đi tu luyện chiến pháp, học tiếng địa quật, nhiều thứ phải làm lắm.

Thứ bảy, ngày 5 tháng 9.
Thời tiết Ma Đô nói thay đổi liền thay đổi, hôm qua vẫn còn nắng chói chang, lúc này, bên ngoài cửa sổ, mưa nhỏ đang tí tách rơi.
Dưới tòa nhà của hội võ đạo, một đám tân sinh đang quét dọn vệ sinh, vừa quét rác, vừa ra sức chửi!
"Phương Bình thật chẳng phải người!"
"Trước đây nào có chuyện như vậy, khóa này của chúng ta xui xẻo lắm luôn mới gặp phải một người hội trưởng hội võ đạo như anh ta."
"Chứ còn gì nữa, anh tôi trước đây cũng học ở Ma Võ, lúc đi học thoải mái lắm kìa, bây giờ thì hay rồi, đến lượt khóa chúng ta, ký túc xá thì phải khiêu chiến mới giành được, vệ sinh trường học thì do chúng ta quét dọn, ngay cả việc khạc nhổ mà bị bắt được cũng phạt tiền, một lần phạt là mấy chục ngàn, ăn cướp mà! Càng bi thảm hơn chính là, không tới cấp một, không có đạo sư dạy dỗ."
"Tất cả câm miệng, còn muốn bị phạt phải không? Ngay ở dưới mi mắt đây."
Mọi người im bặt, cẩn thận từng li từng tí một nhìn lên trên lầu.
Ở Ma Võ mấy ngày, tất cả mọi người bắt đầu chấp nhận số phận rồi.
Khóa này bọn họ rõ là số khổ, gặp phải một hội trưởng hội võ đạo vô căn cứ, đạo sư hiện tại không quản lý chuyện học sinh, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng là chuyện của hội võ đạo.
...
Nghị luận to nhỏ dưới lầu bị Phương Bình nghe thấy, khẽ cười nói: "Mấy người này, ghi vào danh sách, về sau để cho bọn họ dọn dẹp vệ sinh ở hội võ đạo, ít nhất một tháng, lại tìm thêm một nhóm người tự đâm đầu vào tường giống như vậy, đều giao chuyện dọn dẹp vệ sinh cho bọn họ.
Trần Vân Hi cũng thấy tội thay cho đám người dưới lầu, đám người này không phải tự tìm đường chết sao?
Độ cao mấy tầng lầu mà thôi, lại yên tĩnh như vậy, võ giả cấp bốn sao lại có thể không nghe được.
Phương Bình cũng không nói chuyện này nữa, chỉ hỏi: "Bán được điểm thưởng chưa?"
Làm hội trưởng hội võ đạo, Phương Bình bây giờ cũng không làm loại chuyện chường mặt mình ra tiếp thị bán hàng nữa.
Chuyện này giao cho người khác làm là được rồi.
Văn phòng hội võ đạo chính là được lập ra để phục vụ cho hội trưởng như cậu, Trần Vân Hi làm sao cậu không cần biết, miễn bán được là được.
"Bán rồi."
Nói xong, Trần Vân Hi cũng hơi lúng túng, cũng không phải bán, Phương Bình cũng không muốn dùng chữ bán này.
Dựa theo cách nói của Phương Bình, đây là "Quỹ hỗ trợ tân sinh Ma Võ".
Với tỷ lệ đổi điểm thấp hơn nhà trường, đặc biệt giảm giá dành riêng cho học viên có tiền.
Không có tiền cũng không được đổi.
4600 điểm thưởng, nói nhiều rất nhiều, nói ít cũng ít.
Gần 2000 sinh viên, đồng ý dùng tiền đổi thành điểm cũng có không ít người, mấy chục người tranh nhau là xong.
Trần Vân Hi lại nói: "Tổng cộng bán được 125 triệu."
Phương Bình thở dài, lẩm bẩm nói: "Gần đây tổn thất quá lớn, lỗ 13 triệu giá trị điểm thưởng, lại còn bị phạt 15 triệu, phải nghĩ biện pháp bù lại."
28 triệu rồi!
Nhưng hiện tại bán được 125 triệu, sau khi phạt tiền, tiền mặt cậu còn lại 50 triệu.
Phương Bình hiện tại, cũng là con nhà có tiền.
175 triệu!
Lúc này, cậu còn 90 triệu điểm tài phú.
Bán được 4600 điểm thưởng, Phương Bình tăng được 33 triệu điểm tài phú, mấy ngày nay, cậu cũng tốn điểm tài phú tiếp tục tu luyện nuôi dưỡng nội phủ.
"Nhiều tiền như vậy, nên làm gì đây?"
Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, tiền mặt, thực ra cậu không có nhiều cơ hội tiêu tiền.
Mà 90 điểm tài phú có đủ để rèn luyện hoàn thành xương sọ hay không?
Bộ phận khó rèn luyện nhất trong cơ thể chính là xương sọ.
Thậm chí còn khó khăn hơn khống chế lực lượng tinh thần!
Rèn luyện xương sọ, là chuyện của cấp bảy.
Ông nội Phó Xương Đỉnh nói Phương Bình là cường giả chuẩn Kim thân, trên thực tế, Lý Hàn Tùng mới đúng.
Đương nhiên, tuy rằng xương sọ Lý Hàn Tùng hoàn thiện, nhưng xương tủy cũng chưa được luyện đến.
Nhưng sau khi bước vào cấp bảy, Lý Hàn Tùng chỉ cần chăm chú tập trung rèn luyện lực lượng tinh thần sao cho mạnh mẽ, đạt đủ tiêu chuẩn cấp tám, vậy xương tủy toàn thân sẽ tự nhiên có sự biến đổi về chất, trực tiếp lên cấp tám.
Về Vương Kim Dương, xương tủy của cậu ta bị ngọc hóa, nhưng xương sọ chưa rèn luyện xong, cho nên sau khi lên cấp bảy, còn phải dừng lại rèn luyện xương sọ một quãng thời gian mới được.
Nhưng mà, rất có thể sau khi rèn luyện xong xương sọ, xương tủy lại được cường hóa lần hai, Kim thân càng vững chắc.
Đây không phải là điểm mà lúc này Phương Bình có thể hiểu rõ.
Thậm chí, một vài Tông sư thực ra cũng không biết sau khi bọn họ bước vào cấp chín sẽ có thay đổi như thế nào.
Biến dị… cũng là chuyện mới phát sinh những năm gần đây.
Hiện nay, những cường giả biến dị cũng chưa có ai bước vào cảnh giới Tông sư.
"Đầu không phải là một trong những nhược điểm, mà là nhược điểm lớn nhất của võ giả sơ - trung cấp!"
"Một khi rèn luyện hoàn thành xương sọ, thậm chí rèn luyện đến xương tủy, người khác vẫn nghĩ đầu mình là nhược điểm, vậy thì đến chết cũng không biết chết như thế nào rồi.
Lý Hàn Tùng kia, anh ta đã bẫy chết bao nhiêu người rồi?"
Xương sọ của Lý Hàn Tùng bẩm sinh luyện thành, Phương Bình cũng mới biết chuyện này.
Vì đề phòng cậu kiêu ngạo quá mức, hôm qua Lữ Phượng Nhu tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, không nên xem thường các học viên có mặt trên bảng xếp hạng chiến lực cấp bốn.
Phương Bình so với bọn họ, có sở trường, cũng có sở đoản.
Dù cùng cấp, Phương Bình cũng chưa chắc nhất định mạnh hơn bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận