Toàn Cầu Cao Võ

Chương 703: Che lấp đồng bạn!

"Em cũng đi!"
Tần Phượng Thanh nói xong, mấy vị võ giả cấp bốn lục tục lên tiếng.
Phương Bình liếc nhìn mọi người một cái, suy nghĩ một chút: "Tính sau đi, đi vào cũng không phải bây giờ, trước hết đánh xong trận đấu lại tính."
Dù sao còn mấy ngày nữa mới vào địa quật được.
Hơn nữa, nhóm đầu tiên đi vào quá nguy hiểm, Phương Bình nghĩ, chờ các Tông sư thanh lý kẻ địch bên kia rồi đi vào cũng không muộn.
Còn trận chung kết... chưa tới mức đó.
Trận chung kết sắp tới, trừ khi lối vào địa quật bị công phá, nếu không sẽ không ngưng thi đấu.
...
Ngày này, Tông sư ở tại Kinh Đô rời đi không ít.
Vốn có không ít Tông sư còn chuẩn bị ở lại nơi này chờ trận kết quả trận chung kết. Nhưng Nam Giang địa quật bỗng nhiên xuất hiện, các Tông sư của những nơi ở gần Nam Giang lần lượt dẫn đội rời đi, ngay cả những Tông sư ở vùng xa khác lúc này cũng không còn tâm trạng xem thi đấu. Mặc kệ có trợ giúp hay không, một khi thế cuộc Nam Giang chuyển biến xấu, phía trên cũng sẽ chiêu mộ Tông sư đến giúp.
Tất cả những thứ này, người bình thường hoàn toàn không cảm giác được, bọn họ còn đang mong chờ trận chung kết, chờ Phương Bình và Lý Hàn Tùng giao chiến.
Nhìn thấy khán giả hứng thú dạt dào, Phương Bình than nhẹ một tiếng.
Lần này, không biết bao nhiêu võ giả hy sinh nơi tha hương.
Bây giờ, những người này chờ mong con cái của mình trở thành võ giả, tiến vào võ đại, không ai biết rằng, con đường này không dễ đi như vậy.
Chờ đến một ngày nào đó, khi địa quật được công khai, không biết giờ này ngày này, những phụ huynh toàn tâm toàn ý muốn đưa con cái mình vào võ đại liệu có hối hận không?
...
Nam Giang.
Ngoại thành Thụy An, dãy núi Thương Sơn.
Giờ khắc này, rất nhiều quân nhân đang bắt đầu bận túi bụi trên mảnh đất hoang tàn vắng vẻ này. Tại nơi này, trong tương lai sẽ là trọng địa quân sự, giờ khắc này, Nam Giang đã bắt đầu chính thức kiến thiết.
Chính giữa khu đất là một cái hố sâu đến mấy chục mét.
Dưới đáy hố, một cái vòng xoáy to bằng đầu người không ngừng khuấy động không gian xung quanh, bùn đất văng tung toé, một cỗ năng lượng nồng nặc đang không ngừng tuôn ra từ vòng xoáy đó.
Bên trên hố, Trương Định Nam, Lưu Phá Lỗ, và năm, sáu vị Tông sư khác đều đến, lông mày ai cũng nhíu chặt, không ai nói tiếng nào.
Trấn thủ sứ phía Nam, Ngô Xuyên, cũng là một trong số đó.
Làm trấn thủ sứ phía Nam, trong tình huống Nam Giang không có cấp chín nào, hắn nhất định phải đến tọa trấn.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Trương Định Nam mới mở miệng nói: "Chiều nay Hiệu trưởng Hồ sẽ trở về, Phó tư lệnh Chu của Quân Bộ cũng sẽ đến, một vị cấp chín, một vị cấp tám, năm vị cấp bảy, lại thêm mười, hai mươi vị cấp sáu, là tối đa, nếu nhiều hơn, đường nối sẽ sập mất.”
Ngô Xuyên trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Hay là ông ở lại mặt đất chỉ huy đại cục đi..."
"Trấn thủ Ngô cứ nói giỡn."
Trương Định Nam khẽ cười nói: "Đại cục nằm ở địa quật!"
Ngô Xuyên không nói nữa, đại cục thật sự nằm ở địa quật.
Trương Định Nam nói xong, liếc nhìn đám người ở phía xa, khẽ thở dài: "Chúng ta mạnh hơn bọn họ, cấp sáu… đi vào, e là sẽ gặp nguy hiểm.”
Ngô Xuyên hơi nhíu mày, lần này có 7 cường giả Tông sư đi vào.
7 người đều phải ngay lập tức xuất chiến.
Không thể chọn nhiều Tông sư hơn nữa, chỉ có thể chọn cường giả cấp sáu tiến vào, liên tục canh chừng đường nối, phòng ngừa bị phá hoại, mặt khác cũng là để dọn dẹp đám tôm tép còn sót lại, Tông sư giao chiến, không để ý tới tôm tép, quá lãng phí chiến lực, dù giết rất nhanh, nhưng cũng khá tốn thời gian.
Nhưng không quản thì không được, nếu đường nối địa quật bị người khác phá hoại, thì mọi người đều sẽ bị nhốt trong địa quật.
Ngô Xuyên không nói tiếp, Lưu Phá Lỗ cũng nhìn về phía xa, khẽ thở dài: "Đều đã đến cuối đường võ đạo rồi, sinh tử nghe theo mệnh trời thôi."
Mỗi lần địa quật mở ra, đều có cường giả cấp sáu đi vào trước, những người này, đều đã đi đến phía cuối con đường võ đạo, rất khó tiến thêm một bước.
Đi vào địa quật, sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cũng là kỳ ngộ.
Nếu sống sót, sẽ có thể đột phá.
"Lý Trường Sinh đâu rồi?"
Trương Định Nam bỗng nhiên hỏi một câu, trong đám người không có Lý Trường Sinh.
Lưu Phá Lỗ nghe vậy buồn cười nói: "Ông sẽ biết ngay thôi."
Vừa dứt lời, xa xa, trên không trung, một ông lão tóc trắng bay bay, đạp kiếm dưới chân, ngự không mà đến!
"Mấy đứa ơi, ta đến rồi!"
Lý Trường Sinh đạp kiếm mà đi, phóng khoáng như tiên, cười to nói: "Sao vậy?"
Đám người Trương Định Nam đồng loạt choáng váng!
Màu tóc này…
"Thế nào? Nhuộm tóc trắng, tốn 3000 đồng, không bị hố đúng không?"
Trương Định Nam căng hết cả đầu, Ngô Xuyên cũng cười khổ nói: "Trường sinh, ông…”
Rất muốn chửi một câu ông bị rảnh hả cha nội!
Nhưng suy nghĩ lại, Ngô Xuyên cũng không nói tiếp nữa.
Ngô Xuyên và Lý Trường Sinh đều là học sinh của lão hiệu trưởng, tuy Ngô Xuyên trông vẫn còn trẻ, nhưng thật ra ông còn lớn tuổi hơn lão Lý một chút. Sau khi ông tốt nghiệp Ma Võ, Lý Trường Sinh mới vào trường học.
Lý Trường Sinh của mười năm trước, kinh tuyệt đương đại, tuy rằng chỉ là cường giả đỉnh cấp năm, nhưng chiến lực lại vô cùng mạnh, hắn dừng bước ở đỉnh cấp năm chỉ vì muốn rèn luyện kim thân mà thôi.
Không ngờ, còn chưa rèn kim thân thành công, đã gặp phải thành chủ thành Thiên Môn.
Sau đó, lão Lý hoàn toàn thất bại, tuy rằng đã đột phá đến đỉnh cấp sáu, nhưng lực lượng tinh thần lại bị trọng thương, đừng nói Tông sư, ngay cả phóng tinh thần thuộc giai đoạn thứ hai của cấp sáu đỉnh phong cũng không thể làm được. Nếu không phải là như thế, sợ là đã sớm đã bước vào cảnh giới kim thân rồi.
Nếu Lý Trường Sinh bước vào cảnh giới kim thân, hiệu trưởng Ma Võ hiện tại - Ngô Khuê Sơn cũng chưa chắc là đối thủ của ông.
Lão Lý không quan tâm đến bọn họ, vuốt mái tóc dài màu trắng của mình, cười ha hả nói: "Tiểu tử kia nói không sai, cường giả mà, nên như vậy, ít nhất tạo hình cũng đẹp đẽ!"
Mọi người dở khóc dở cười, Trương Định Nam vỗ trán nói: "Ông kiềm chế một chút, chớ bị chúng ta nhầm thành võ giả địa quật."
"Làm gì đến mức đó, huống hồ, ai chém ai còn khó nói!"
Lão Lý nở nụ cười, lại nói: "Khi nào có thể vào?"
"Trong vòng ba ngày, chờ đường nối hơi hơi vững chắc rồi đi."
"Biết rồi, tôi đi đây!"
Sau khi nói xong, lão Lý ngự kiếm mà đi, kiếm, vẫn chưa ra khỏi vỏ.
Nhìn ông rời đi, mọi người khẽ lắc đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vòng xoáy phía dưới, không ai lên tiếng nữa.
...
Kinh Đô.
Phương Bình nhận được điện thoại của em gái.
"Phương Bình, hình như gần đây thiên phú của em tăng lên rồi!"
Phương Viên vui sướng, có vẻ đặc biệt hưng phấn.
Phương Bình buồn cười nói: "Làm sao em biết?"
"Tốc độ tu luyện của em tăng nhanh đó!"
Phương Viên đương nhiên nói: "Phương Bình, thiên phú tăng cao, quả nhiên là có tác dụng, bây giờ thiên phú của em đã mạnh hơn trước, khi tu luyện, khí huyết cũng sẽ khôi phục nhanh hơn!"
Hạt năng lượng bạo phát ở Thuỵ Dương, Dương Thành cách đó không xa, Phương Viên cảm nhận rất rõ ràng. Tốc độ tu luyện nhanh hơn lúc trước.
"Thật sao? Có thể là thật sự tăng lên, nhưng không thể kiêu ngạo, thiên phú trước kia của em là 160, bây giờ tối đa cũng chỉ 170, muốn đạt đến mức của anh, vẫn còn xa xôi lắm, nhưng có nỗ lực thì có hy vọng…"
Phương Bình cổ vũ vài câu, Phương Viên hưng phấn nói: "Vậy em sẽ tiếp tục cố gắng, Phương Bình, thiên phú mạnh, thật trâu bò! Khó trách anh tu luyện nhanh như vậy, em mới 170 thôi, mà đã có cảm giác tốc độ tu luyện rất nhanh rồi, anh cũng sắp đến 700, tu luyện một giờ, bằng mấy ngày của chúng ta."
"Không kém bao nhiêu đâu, nếu không, sao anh của em lại có thể là võ giả có thiên phú mạnh nhất Ma Võ chứ. Có xem trận đấu không?”
"Hừm, có, thật là lợi hại!"
"Vậy ngày mai tiếp tục xem, anh của em còn chưa phát huy hết khả năng đó, cố ý chơi đùa với bọn họ, đến ngày mai, em sẽ biết anh của em mạnh đến mức nào!"
"Thật sao?"
Phương Viên hơi nghi ngờ nói: "Vậy hôm nay anh không đánh năm à…”
"Ngốc, em không biết Vương Kim Dương sao? Lúc trước, anh ấy dạy anh cơ sở võ đạo, làm sao cũng phải để lại chút mặt mũi cho anh ấy, một người đánh thắng tất cả bọn họ, chẳng phải anh ta sẽ khó chịu đến muốn khóc sao?
Hơn nữa, chúng ta ở ngay Nam Giang, đánh người khác thì được, đánh Nam Giang thì không được, Tổng Đốc Nam Giang còn mời anh của em làm phó Tổng đốc, kiểu gì cũng phải khách khí khách khí."
"Há, đã hiểu, bán nhân tình cho bọn họ."
Phương Viên nhanh chóng lý giải nỗi khổ tâm của anh mình, chẳng trách Phương Bình không đánh xuyên đội Nam Giang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận