Toàn Cầu Cao Võ

Chương 880: Lại Xuống Địa Quật (2)

"Ba cây cầu thiên địa cũng không tệ."
Phương Bình cười nói: "Nghe nói Hàn Húc cũng chỉ dựng ba cây cầu, trong khi hắn ta tôi cốt ba lần, khí huyết và thể chất đều mạnh hơn ngươi một chút."
Nói xong, Phương Bình lại nói tiếp: "Triệu Lỗi cũng sắp đột phá rồi chứ?"
"Ừm."
Trần Vân Hi đáp một tiếng, nhưng không nói thêm gì về Triệu Lỗi, mà là nhảy nhót nói: "Phương Bình, nghe nói ngươi muốn xuống địa quật, lần này ta có thể đi sao?"
Phương Bình lắc lắc đầu.
Thấy cô hơi mất mát, khẽ cười nói: "Thực lực của ngươi còn kém một chút, Tần Phượng Thanh cũng vậy, lần sau lại xuống địa quật, ta sẽ không mang theo hắn nữa. Theo ta, không có thực lực cấp năm, cấp sáu, rất dễ dàng mất mạng."
"Ồ."
Trần Vân Hi cũng không kiên trì, xuống địa quật không phải chuyện đùa, nếu thật sự là gánh nặng, rất dễ hại người hại mình. Dù không thể cùng đi, Trần Vân Hi vẫn nói: "Vậy ta cũng đi địa quật, không đi với các ngươi, chính ta đi..."
"Ngươi muốn đi địa quật?"
"Ừm, ta cũng là võ giả cấp bốn rồi!"
Trần Vân Hi vội vàng nói: "Ta hoạt động gần thành Hy Vọng, sẽ không thâm nhập, hiện tại thực lực thành Thiên Môn suy yếu, phạm vi hoạt động của chúng ta mở rộng rất nhiều, cũng không thể khổ tu trên mặt đất mãi được."
Khổ tu lại không thiếu tài nguyên, tốc độ tu luyện cũng không nhanh được.
Không có cường giả nào khổ tu mà thành, giống như Ngô Khuê Sơn đã nói, kế hoạch Lưu Giống có một ít người trẻ tuổi, thực lực cảnh giới rất cao, cao hơn cả Phương Bình.
Nhưng loại võ giả khí huyết này, kinh nghiệm thực chiến không có bao nhiêu, nếu gặp phải loại võ giả có kinh nghiệm lại thích đùa giỡn như Phương Bình, dù chiến pháp của Phương Bình có bình thường, nhưng tâm lý tố chất đều vượt trội hơn bọn họ mười vạn tám ngàn dặm.
Lúc liều mạng thì lại càng điên cuồng hơn. Khi bắt đầu chém giết, Phương Bình xử cả đội cấp sáu cũng không phải không thể.
Không nói Phương Bình, ngay cả Tần Phượng Thanh cũng là bị Phương Bình đè lên đánh, so với những người kia, Tần Phượng Thanh tiêu diệt mấy tên cấp năm cũng không khó.
Thấy Trần Vân Hi nói như vậy, Phương Bình không ngăn cản, chỉ nói: "Vậy ngươi cẩn thận, tốt nhất đi cùng các bạn học.”
Nếu trở thành võ giả, vậy thì không thể trốn tránh mãi. Lúc đại chiến, cô cũng phải dựa vào chính mình mới được.
"Hừm, ta sẽ, Phương Bình, ngươi lúc nào vào địa quật?"
"Sáng ngày mốt đi, coi Tần Phượng Thanh chuẩn bị tới đâu rồi."
"Vậy chúng ta cùng đi, ta chờ các ngươi ở thành Hy Vọng."
"..."
Trần Vân Hi nhất định phải đi cùng hắn, Phương Bình cuối cùng vẫn không từ chối.
Không chỉ Trần Vân Hi, ngày 7 tháng 3, lúc Phương Bình khởi hành, có không ít người đồng hành.
Hoàng Cảnh cũng chưa xuất hiện, không biết là đã sớm đi vào, hay là sẽ vào sau.
Phương Bình cũng không hỏi hắn, Hoàng Cảnh đã nói sẽ tập hợp sau, có lẽ là lo đi cùng bọn Phương Bình sẽ khiến cao cấp chú ý, dễ gặp sự cố.
Trước cửa hội võ đạo, Phương Bình nhìn mọi người, lần này người mang đội bọn Trần Vân Hi là Lương Phong Hoa, võ giả cấp bốn trung kỳ.
Ngoại trừ Lương Phong Hoa, còn có cấp bốn sơ kỳ Diệp Kình, một vị cấp bốn khác, cộng thêm Trần Vân Hi, bốn vị võ giả cấp bốn. Cùng với hơn mười võ giả cấp ba, những người này lần này cũng chuẩn bị vào địa quật.
Tài nguyên là thứ yếu, càng quan trọng vẫn là phải trải qua chém giết sinh tử.
"Hiện tại thành Đông Quỳ và thành Thiên Môn liên hợp, thành Thiên Môn và chúng ta giao chiến nhiều năm, lần trước tổn thất nặng nề, hiện tại đã như con rùa rụt cổ, nhưng thành Đông Quỳ và chúng ta mới vừa tiếp xúc, hiện tại hai bên đều chỉ đang rèn luyện."
"Rèn luyện" nghe rất khó chịu, nhưng sự thật đúng là như vậy.
Lương Phong Hoa vừa đi vừa nói: "Cho nên hiện nay, trên chiến trường giữa thành Đông Quỳ và thành Hy Vọng, chủ yếu là võ giả cấp trung đánh nhau, đây cũng là cơ hội ở giai đoạn đầu chiến tranh.
Hiện tại mọi người đều không quá quen thuộc với phương thức tác chiến của nhau, chúng ta còn có thể rèn luyện được. Càng về sau càng máu tanh, song phương đã quen thuộc, bắt đầu chém giết, người mới non nớt như chúng ta, càng dễ hy sinh hơn.”
Phương Bình nhìn mọi người, trong đám người, nhìn thấy không ít người quen, gật gật đầu nói: "Sư huynh ổn hơn một chút, số lần vào địa quật cũng không ít, kinh nghiệm tương đương phong phú, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, đừng vào quá sâu."
"Ừm, ta biết mà."
Lương Phong Hoa liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng cẩn thận, Phương Bình, đừng quá mạo hiểm."
Hắn mới vừa nói xong, tên trọc đi bên cạnh lại oanh oanh liệt liệt nói: "Sợ cái gì? Rảnh rỗi lo lắng hắn, còn không bằng lo cho ngươi, tên khốn này đâu có chết dễ như vậy?"
Lương Phong Hoa không thèm để ý hắn, nhưng suy nghĩ một chút vẫn cảnh cáo nói: "Tần Phượng Thanh, chính ngươi tìm đường chết không sao, đừng liên lụy Phương sư đệ!”
Tần Phượng Thanh suýt nữa là tức hộc máu!
Ngươi con mẹ nó xác định là ta mang tên này đi mạo hiểm?
Ta mới cấp bốn, hắn có thể sánh với cấp sáu đó!
Vấn đề ở đây là, thằng khốn đó còn chạy trốn nhanh hơn mình, trước đây đã không chạy kịp hắn, bây giờ hắn còn biết Liễm Tức Thuật, cảnh giới lại cao hơn mình, dù Tần Phượng Thanh không muốn thừa nhận, nhưng cũng biết Phương Bình có nhiều công phu bảo mệnh hơn mình.
Hắn cũng nghi lắm, dù Hoàng Cảnh có đi đời thì Phương Bình cũng không chết được.
Hiện tại đơn độc ném Phương Bình và Hoàng Cảnh đến trung tâm địa quật, thì trăm phần trăm Hoàng Cảnh sẽ dừng cuộc chơi lại trước.
Tần Phượng Thanh đen mặt không nói tiếp nữa, ngươi muốn nói thế nào thì nói.
Trần Vân Hi còn đâm thêm một nhát: "Tần sư huynh, các ngươi cùng đi ra ngoài, ngươi nhớ chăm sóc Phương Bình, hắn vào địa quật cũng không nhiều..."
Tần Phượng Thanh cứng ngắc, ngươi nhất định phải nhờ ta chăm sóc hắn?
Phương Bình cười nói: "Yên tâm đi, ta không sao, có lẽ sáng nay vào, buổi tối đã về rồi."

Mọi người vừa nói vừa thông qua con đường dưới lòng đất của Ma Võ, đi vào đại sảnh.
Thấy Phương Bình, không ít người chạy tới bắt chuyện, mấy vị quân sĩ gác cổng có người cười nói: "Hội trưởng Phương, sao lâu quá không ra quảng cáo mới? Mấy bộ trước coi mãi cũng nhàm."
Phương Bình dở khóc dở cười, những chiến sĩ này nhàn rỗi không chuyện gì làm đúng không?
Một đường đi qua, đến trước cao ốc vàng, người gác cổng vẫn chỉ có một người.
Từ sau khi mặt thẹo chết trận, không còn ai thay thế vị trí gác cổng nữa.
Thấy đám người Phương Bình tới, người gác cổng cười nói: "Phương Bình, lần này chuẩn bị đi cướp nhà ai?"
Lần trước Phương Bình tiến vào, cướp nhà của một vị cấp bảy, lúc đó hắn còn nghĩ tình huống trong địa quật chuyển biến tốt, sau đó mới biết hai tên này còn khiến Giảo và vị cấp bảy kia giao chiến. Mà Phương Bình và Tần Phượng Thanh đều chỉ mới lên cấp bốn thôi.
Hiện tại, một tên từng tiêu diệt đỉnh cấp sáu, một tên cũng đến đỉnh cấp bốn rồi.
Hai thằng nhóc này chắc sẽ không sẽ không đi trộm nhà của tên cấp tám nào đấy chứ?
Phương Bình cười ha hả nói: "Chú à, lần này chúng ta xuống địa quật là để rèn luyện, mỗi lần xuống địa quật đều là chạy trốn, lần này định sẽ ở lại một khoảng thời gian."
Mối lần hắn xuống địa quật đều ở đó không lâu, hầu như đều là bị truy sát đến mức phải đi ra. Lần này... Phương Bình cảm giác mình phải ờ lâu một chút.
Đào mỏ là thứ yếu, hắn còn chuẩn bị đi thành Yêu Quỳ, hoặc là thành Thiên Môn cũng được.
Thành Thiên Môn có tinh hoa sinh mệnh, thành Yêu Quỳ có hạt hoa hướng dương có thể uẩn nhưỡng lực lượng tinh thần, nếu kiếm được một ít thì càng tốt hơn đào mỏ, có vài thứ không phải có tiền là mua được.
Tài nguyên khan hiếm, chính phủ củng không có, rất khó thu được.
"Ở lại một khoảng thời gian..."
Người gác cổng bật cười, cũng không nói nhiều, chỉ sợ là các ngươi ở lại lâu, quậy tung cả địa quật.
Tin tức bên phía Quân đội vẫn khá nhanh chóng.
Phương Bình đến Nam Giang địa quật, nghe nói quấy Nam Giang địa quật gà chó không yên, thậm chí còn lan đến cả cấp chín, nếu ở Ma Đô địa quật mà cũng làm như thế, hắn nghi là lần sau quân bộ sẽ đưa Phương Bình vào danh sách đen, cấm vào luôn.
Có lúc, hai bên cùng duy trì cân bằng quan trọng hơn nhiều, không phải cứ đại loạn là tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận