Toàn Cầu Cao Võ

Chương 711: Tiền bối nói khai hoang mới có thể phát tài

Rất nhanh, Phương Bình lại chạy trở về, nhìn ông nói: "Giết một tên cấp bảy, hoặc cấp tám có tác dụng gì không?"
"Em thì biết cái đếch gì!"
Lão Lý hừ nói: "Nếu ai cũng nghĩ như em, thì địa quật đã sớm công phá Trái Đất rồi!"
"Đó là chuyện của người khác..."
"Đây là chuyện của nhân loại!”
Lão Lý quát lớn một tiếng, cau mày nói: "Cút đi, chớ lắc lư trước mặt tôi, em còn không có tư cách giáo dục tôi!"
Nói xong, lão Lý bay lên không, nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ.
"Đồ ngu!"
Phương Bình chửi ầm lên, quát: "Lão già thầy mà chết rồi, ông đây không cho vào nam khu, ai dám chôn cất thầy, ông đào mộ thầy lên cho xem!"
"Đào đi, ai thèm quan tâm!"
Giữa không trung, tiếng lão Lý vang vọng trong phút chốc, rồi biến mất không còn bóng dáng.
Phương Bình ngẩng đầu nhìn chốc lát, sau đó cúi đầu đi về phía trước.
Chết rồi dẹp đi!

Trở lại nơi đóng quân.
Trương Vũ Cường đang chuẩn bị tìm Phương Bình, thấy Phương Bình trở về, lập tức nói: "Cậu em Phương, nếu tiện, chúng ta thương lượng sắp xếp thế nào nhé?"
Phương Bình ổn định tâm trạng của mình, nói: "Được, vậy đi, gọi các hội trưởng đến cứu viện đến họp, mọi người cùng nhau nói chuyện."
"Vậy thì làm phiền em Phương rồi!"
Trương Vũ Cường cực kỳ khách khí, đừng thấy hắn là võ giả cấp năm, hắn không hề đủ sức hiệu triệu mọi người.
Lần này, các Võ Đại đến cứu viện không chỉ có Kinh Võ và Ma Võ, không ít trường học khác đều đến. Đương nhiên, những Võ Đại khác không nhiều người lắm.
Hiện tại Nam Giang đang bận rộn nhiều chuyện, những học sinh Võ Đại này cũng khá cứng đầu, không có người đè lên thì không được.
Vương Kim Dương đúng là có thể, nhưng anh ta là học sinh Nam Võ, thực lực Nam Võ lại không ra sao, những người khác sẽ không phục.

Mấy phút sau, trong một gian phòng họp vừa dựng xong.
Phương Bình nhìn một vòng, dò hỏi: "Diêu Thành Quân không đến hả?"
Trường quân đội Đệ Nhất có mấy cường giả cấp 4 đến, mọi người đều quen biết nhau, hiện tại, đại biểu trường quân đội chính là Bạch Húc, nghe vậy trả lời: "Hội trưởng có nhiệm vụ, sau khi nhiệm vụ kết thúc sẽ tới."
Phương Bình khẽ gật đầu, nhìn về phía Vương Kim Dương nói: "Đối với sắp xếp bên Nam Giang, chúng ta cũng không hiểu lắm, anh Vương, ngươi nói đi, sắp xếp thế nào?”
Vương Kim Dương cũng không khách khí, lập tức nói: "Sau khi đường nối địa quật ổn định, đám người Trương Tổng đốc sẽ ngay lập tức tiến vào.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây, thì lối vào bên kia địa quật cũng xuất hiện ngẫu nhiên, không khống chế được.
Thế nhưng, chúng ta có thể phát hiện được, bọn họ cũng sẽ phát hiện, đường nối vừa ổn định, nếu chúng ta không vào, bọn họ sẽ đi ra.
Chiến trường, nếu không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể ở trên mặt đất.
Đám người Trương Tổng đốc tiến vào đường nối, tiến vào địa quật, cụ thể sẽ gặp bao nhiêu đối thủ, tạm thời không thể tính toán, nhưng, trong tình huống bình thường, chúng ta chỉ cần phải đối mặt với thành trì gần nhất.
Một thành trì bình thường chỉ có một cường giả cấp chín, một số cấp tám, cấp bảy có thể đạt đến hai chữ số..."
Phương Bình nhấc tay, ra hiệu một hồi, lúc này mới lên tiếng nói: "Em không hiểu cái này lắm, mỗi lần địa quật mở ra, tình huống bên đó đều giống nhau sao?"
Vương Kim Dương gật đầu nói: "Gần như là vậy, địa quật theo chế độ thành trì, hơn nữa sẽ cực ít có đến hai cấp chín, bởi vì cường giả cấp chín đều tự mình xây thành, hiện nay, trừ Kinh Đô địa quật từng xuất hiện một thành hai cấp chín, những nơi khác chưa hề có.”
Nói hết, Vương Kim Dương lại nói: "Mặc kệ có bao nhiêu cao cấp thì cũng không phải là nhiệm vụ của chúng ta, Trấn thủ Ngô và Trương Tổng đốc sẽ ra tay giải quyết.
Chúng ta chủ yếu sẽ tiến vào sau...
Đương nhiên, ý của tôi là, tổ chức một nhóm võ giả trung cấp tiến vào địa quật lần hai.
Khi đường nối dang dần vững chắc, Tông sư không thể tiến vào nhiều, chúng ta thì không bị hạn chế.
Địa quật mở ra, tất nhiên sẽ có rất nhiều người địa quật canh giữ ở cửa.
Chúng ta cần phải tiêu diệt những người đó, sau đó thành lập cứ điểm.
Võ giả dưới cấp ba, Nam Giang nghĩ là, chờ đặt cứ điểm xong, mới để bọn họ tiến vào, cho nên tôi kiến nghị, võ giả dưới cấp ba của các trường, nghe theo Quân bộ sắp xếp, chờ nhận nhiệm vụ…”
Lý Hàn Tùng xen vào nói: "Chuyện này không thành vấn đề, vậy sau khi đặt xong cứ điểm, chúng ta có thể tự do hành động sao?"
"Phải xem tình hình, nếu quá nguy hiểm, tôi kiến nghị các cậu không hành động một mình”
"Liệu lối ra có thể xuất hiện trong thành địa quật không?"
Người hỏi là hội trưởng của Nam Hồ Võ Đại.
Vương Kim Dương nghe vậy, cân nhắc chốc lát, trầm ngâm nói: "Không loại trừ khả năng này, trước đây không có, nhưng sẽ có lúc ở rất gần thành trì, cũng không ai biết địa quật mới có mở ra trong thành hay không..."
Tâm tình mọi người có chút trầm trọng, đây là kết quả xấu nhất!
Nếu như vậy thì biện pháp tốt nhất là từ bỏ, không đặt chiến trường trong địa quật nữa, lui khỏi địa quật, đặt chiến trường ở thế giới loài người.
Nếu lối ra nằm trong thành, thì không thể đánh. Viện quân cuồn cuộn không ngừng, sào huyệt của người ta, trừ phi thật sự đánh đến mức đối phương sợ hãi, bằng không, ai cũng sẽ không bỏ sào huyệt của mình.
Mọi người liên tiếp hỏi một vài vấn đề, Vương Kim Dương đều trả lời.
Đến cuối cùng, Phương Bình hỏi: "Nếu như... Em nói nếu như, người của chúng ta không thể đẩy lùi kẻ địch, không thể đặt cứ điểm, thì nên làm gì?"
"Những thứ này đều có kế hoạch cả."
Vương Kim Dương giải thích: "Thật ra có hai loại khả năng.
Thứ nhất, xuất hiện trong thành trì, xác suất lớn là chúng ta sẽ từ bỏ, chuyển dân chúng Thụy An đi, biến Thụy An thành chiến khu.
Thứ hai, không xuất hiện trong thành trì, cách thành trì 30 dặm, vậy thì không từ bỏ! Dù thế nào thì, nhất định phải đặt xong cứ điểm!
Nhóm Tông sư đầu tiên tiến vào dò đường, sau đó còn có viện quân, cũng không phải chỉ có bọn họ.
Chủ yếu là đường nối không đủ kiên cố, nên nhóm đầu tiên chỉ có thể đi một nhóm người, thăm dò thực lực của đối phương, điều tra đối phương, nói chung, nhất định phải đặt cứ điểm, định chiến trường ở địa quật!"
"Nói như vậy, vì để đặt được cứ điểm, sẽ không tiếc chết bao nhiêu người?"
Vương Kim Dương trầm trọng nói: "Hết cách rồi, chúng ta không thể dời chiến trường đến thế giới loài người, một khi như vậy, cường giả địa quật không thể triệt để tử vong, bọn họ sẽ không ngừng tấn công đường nối, tiến vào thế giới loài người, chỉ cần hơi bất cẩn một chút, sẽ là tai ương ngập đầu!
Nếu như một vị cấp chín lao ra đường hầm, chỉ sợ dù có cường giả cấp chín ra tay, cũng rất khó giết chết đối phương trong thời gian ngắn, thậm chí hai, ba vị cũng chưa chắc có thể cấp tốc giết chết đối phương.
Nếu đối phương một lòng muốn chạy trốn, tốc độ cực nhanh, dư âm chiến đấu cũng cực mạnh, nếu có thiệt hại, chắc chắn sẽ hủy diệt cả một thành phố!
Những năm gần đây, chúng ta tình nguyện chết nhiều người ở địa quật một chút, cũng không muốn dời chiến trường, chính là vì thế.
Nếu để cường giả cấp chín tùy ý tàn sát, lực lượng tinh thần ngoại phóng, bao trùm cả ngàn mét! Võ giả còn có thể sống, người bình thường trong chớp mắt sẽ chết.
Vừa chạy trốn, vừa thả ra uy thế, tử thương sẽ vô cùng nặng nề."
Nhân khẩu Hoa Quốc dày đặc, không giống địa quật. Ở địa quật, dù cấp chín có giao chiến, quanh thân đều là nơi hoang vu không người ở, chưa chắc sẽ có ảnh hưởng gì.
Người của bọn họ, chủ yếu tập trung ở trong thành trì, cường giả nhân loại cũng sẽ không mạo muội tấn công thành trì, như vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm. Nhưng cường giả địa quật sẽ không do dự nhiều như thế.
Nếu sau khi chết, chỉ cần không bị khí huyết hoặc là lực lượng tinh thần bị cường giả tiêu diệt triệt để, họ sẽ có thể hồi sinh ở địa quật.
Rất nhiều lúc, khi đối diện với cái chết, cường giả địa quật sẽ chọn tự sát.
Đương nhiên, không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng sẽ không làm như thế, tử vong phục sinh phải trả cái giá rất lớn, nhưng cụ thể lớn đến đâu, thì bây giờ không thể biết được.
Nhưng dù có đánh đổi thế nào, thì cũng không thể nặng nề bằng tử vong, cường giả địa quật không có quá nhiều điều kiêng kỵ, nhân loại thì không như thế.
Phương Bình hơi buồn bực, cắn răng nói: "Em hiểu rồi, chỉ cần không ở thành trì, vậy thì tử chiến không lùi, nhất định phải chống trụ, chờ đợi viện quân, đúng chứ?"
"Đúng."
"Vậy phải mất bao lâu địa quật mới hoàn toàn ổn định?"
"Ít nhất một tháng."
Ý là, một tháng sau, mới có thể vào không kiêng kị, bao nhiêu Tông sư vào đều được. Mà trước lúc đó, chỉ có thể vào từng nhóm một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận