Toàn Cầu Cao Võ

Chương 829: Ai Không Cho Ai Đón Tết

Ngày 13 tháng 2.
Giao thừa.
Từ sáng sớm, Dương Thanh đã vang lên tiếng pháo.
Quan Hồ Uyển.
Hôm nay giao thừa, Phương gia cũng hết sức náo nhiệt.
Gây ra náo nhiệt không ai khác ngoài Phương Viên.
Tối ngày 12, Phương Viên được Phương Bình dùng đá năng lượng kích thích, vừa đột phá bình cảnh, hoàn thành tôi cốt hai lần.
Khả năng khống chế sức mạnh của con bé này rất kém.
Vừa mời tôi cốt hai lần xong đã gây ra náo nhiệt như vậy.
Buổi sáng Lý Ngọc Anh bận rộn trong bếp, cô bé cứ muốn giúp đỡ, kết quả làm cái gì phá hư cái đấy, Lý Ngọc Anh kìm nén cơn tức giận đến mấy lần, cuối cùng đuổi cô con gái không những không giúp được gì mà còn làm hư hết cái này đến cái kia ra ngoài.
Từ phòng bếp đi ra, con bé này phá hư một đường.
Phi võ giả tôi cốt hai lần, sức mạnh không tính là quá mạnh, nhưng cũng không kém bao nhiêu so với võ giả cấp một sơ kỳ thông thường, đồ đạc trong nhà bị cô làm hư không ít.
Phương Bình thấy cô bé bước đi cẩn thận từng li từng tí, hắn phải nhịn cười mất một lúc.
Thực lực Phương Viên không mạnh, nếu là Phương Bình, hôm nay dưới lầu đừng mong ăn Tết, nền nhà cũng sẽ bị dẫm nát.
Phương Viên trở thành kẻ phá hoại điên cuồng, hiện nay Phương gia cũng không để ý chút đồ này, hư thì mua cái mới.
Nhưng Phương Viên chịu không nổi, cô bé muốn khóc rồi.
Điện thoại mới mua bị cô bóp vỡ!
Bình thường đi ngủ, cô bé đều ôm gấu bông, tối hôm qua bị cô xé rách, sáng đến mới phát hiện đã bị xé thành nhiều mảnh.
Hiện tại cô bé không dám về phòng, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách, không nhúc nhích, cho dù bị Phương Bình véo má đầy ác ý, cô bé cũng không động đậy.
Không chế không được sức mạnh, vừa nãy cô phản kích lại, đánh Phương Bình một cái, kết quả dùng lực quá mạnh, Phương Bình không việc gì, ngược lại tay của cô bé suýt nữa sưng phù lên.
Bây giờ Phương Bình lại tới bắt nạt cô bé, Phương Viên vô cùng tủi thân, hét lên: "Ba ơi, Phương Bình lại bắt nạt con!"
Phương Vinh Danh đang dán câu đối Tết, chỉ cười không trả lời, gia đình như vậy mới vui vẻ.
Phương Bình cũng cực kỳ vui vẻ, vừa nhéo hai cái má của cô vừa cười nói: "Nhóc con thì biết cái gì, anh đang giúp em thích ứng sức mạnh."
"Lừa gạt!"
Phương Viên hừ một tiếng, ai mà cần nhéo mặt để thích ứng sức mạnh.
"Thật đấy, sức mạnh của em tập trung trên mặt, anh giúp em nặn bớt đi, như vậy là có thể mau chóng quen rồi."
"Không tin anh!"
"Không tin thì thôi, với lại em vừa mới đột phá, trên mặt tích tụ rất nhiều sức mạnh, nếu anh không đem luồng lực lượng khí huyết này xua tan đi, thì sau này cả đời em sẽ là tên mặt mập, mặc dù anh thấy rất đẹp nhưng em thích không?"
Vừa nói ra câu này, Phương Viên nửa tin nửa không tin, nhưng đúng là cảm thấy khí huyết ở hai bên má có hơi nóng lên.
Có điều, cảm giác này rất quen thuộc, trước kia bị Phương Bình nhéo mặt, cảm giác cũng gần như vậy.
Phương Viên nửa tin nửa ngờ, Phương Bình lại nghiêm mặt nói: "Tin anh đi, tuyệt đối nghiêm túc đấy, đương nhiên, nếu như em không ngại cứ để khuôn mặt này tròn mãi cũng được, vậy thì không cần anh giúp đỡ."
Ôm tâm tư thà rằng tin còn hơn không tin, Phương Viên cam chịu, chỉ đành tùy ý cho Phương Bình nhéo má véo mặt.
Trêu đùa em gái một hồi, Phương Bình cũng không tiếp tục bắt nạt cô nữa, mà cười ha ha đi làm chuyện riêng.
Đến giao thừa, những cái khác không nói, nhưng năm nay, nhiệm vụ nhận điện thoại và gọi điện thoại không ít.
Người ta chúc Tết hắn, hắn cũng phải chúc Tết người ta.
Có điều, lão Lý và Lữ Phượng Nhu hiện tại đều đang bế quan, không nên làm phiền.
Hai người này đều vì muốn trở thành tông sư chân chính nên rất cố gắng, nên trước khi Phương Bình rời trường liền đã bế quan, vẫn không lộ mặt.
...
Lúc gia đình Phương Bình đang vui vẻ hạnh phúc.
Bên ngoài Quan Hồ Uyển, bên đường, có một chiếc xe đậu tại đó.
Trong xe, có ba người.
Người đàn ông trung niên ngồi phía sau xe, ánh mắt quét qua tòa nhà cao tầng trong tiểu khu, thấp giọng nói: "Trời vừa tối liền hành động!"
Người ngồi phía trước là vị hộ pháp họ Mai, cũng chính là ông lão trước đây, nghe vậy nói khẽ: "Trực tiếp xông vào hay dụ hắn ra ngoài?"
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: "Trực tiếp xông vào! Tuy nhiên, không cần cố ý xử lý người nhà của hắn ta, có thể không chết thì không cần diệt!"
Nói xong người đàn ông trung niên lại nói: "Để đề phòng hắn ta chạy trốn, Mai hộ pháp ra tay trước, để khiến hắn cảm thấy vẫn còn có đường sống!"
"Phương Bình là một người cực kỳ tự tin, Mai hộ pháp chỉ là cấp sáu sơ kỳ, cộng thêm người nhà ở đó, hắn ta chưa chắc sẽ sợ khiếp, không đánh mà chạy. Chỉ cần giao thủ được với hắn, rồi quấn chặt lấy Phương Bình, hắn chạy không thoát đâu!"
Người đàn ông trung niên sắp xếp một số việc, võ giả cấp năm gặp phải cấp sáu, nếu như chưa giao thủ đã chạy, vậy chưa chắc có thể đảm bảo tiêu diệt được Phương Bình.
Nhưng chỉ cần có người giao thủ với Phương Bình, giao thủ thì thế nào cũng bị quấn chặt lấy, vướng tay vướng chân, chạy cũng không chạy được.
Còn về việc bắt người nhà uy hiếp Phương Bình, điều này rất ít võ giả làm như vậy, chẳng có ý nghĩa gì.
Tivi cũng chỉ là tivi, bắt người nhà của Phương Bình uy hiếp, khiến hắn tự phế võ công là hành động vô cùng ngu ngốc.
Chỉ cần não không chứa sâu bọ thì không ai sẽ làm chuyện này.
Rõ ràng biết đối phương muốn tiêu diệt mình mà còn muốn phế võ công, vậy không những không cứu được người khác mà ngay bản thân cũng không sống được, loại người ngu ngốc này, có chết cũng chết vô ích.
Mai hộ pháp chỉ là cấp sáu sơ kỳ nên Phương Bình chưa chắc sẽ không đánh mà chạy.
Đương nhiên cũng không loại trừ trường hợp Phương Bình là người máu lạnh, cảm ứng được khí tức của Mai hộ pháp liền bỏ rơi người nhà mà chạy trốn. Dự đoán tình huống này, người đàn ông trung niên cũng có thêm một vài sắp xếp khác.
Tên hộ pháp còn lại ở bên ngoài tiếp ứng, đề phòng Phương Bình chạy trốn.
Mà hắn thì đi theo Mai hộ pháp, chỉ cần Phương Bình không lựa chọn chạy trốn, thì hắn sẽ tìm cơ hội tiêu diệt Phương Bình trong một nốt nhạc, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Nói xong, người đàn ông trung niên lại nhìn qua bên ngoài cửa sổ xe.
Sắc trời đã bắt đầu tối lại.
Ánh mắt người đàn ông trung niên lóe lên tia sắc lạnh, xem ra lần này Phương Bình không có cơ hội ăn cơm tất niên rồi.
...
Trong Quan Hồ Uyển.
Phương Bình vẫn đang nghe điện thoại, cuộc gọi tới là của Trần Vân Hi.
Phương Bình cũng không nói gì, bên cạnh cuộc gọi hắn có thể nghe thấy tiếng hừ lạnh truyền tới.
Ông lão nào đó lại bắt đầu đứng bên cạnh nghe lén cháu gái nói chuyện điện thoại rồi.
Ông lão Trần Diệu Đình này thích nhất là nghe lén, Phương Bình cũng rất bất lực, hắn cái gì cũng chưa nói, nãy giờ đều là cháu gái ông nói chuyện, ông hừ cái gì mà hừ, có tác dụng không?
Trần Vân Hi nói rất nhiều, đặc biệt là hỏi ba mẹ và em gái của hắn có thích quà cô mua hay không.
Lần này, hơi thở trong điện thoại đã nặng nề hơn rồi.
Lão Trần có chiều hướng muốn phát điên.
Cháu gái mình đang vội vàng muốn gả cho nhà người ta a!
Phương Bình cái tên khốn nạn, ông không nhìn thấy món quà nào cả.
Phương Bình cũng không tiếp tục kích động ông ấy nữa, hắn sợ lão Trần qua Tết sẽ tìm hắn tính sổ.
Phương Bình tùy tiện nói vài câu với Trần Vân Hi sau đó cúp điện thoại.
Hắn cúp điện thoại, Phương Viên bên cạnh rón rén muốn rời đi, kết quả, lực đạo quá mạnh, suýt nữa đụng bể chậu hoa trên ban công.
Phương Bình cảm thấy thật cạn lời, trực tiếp xách cổ cô bé lên, thấy nhóc con giãy giụa, trên mặt hắn liền nở nụ cười hài lòng.
Rất tốt, bị hắn bắt lấy cơ hội rồi!
Hắn từ lâu đã rất muốn thể nghiệm loại cảm giác này!
Mỗi lần đều bị người ta xách lên, hiện tại, xách cổ người khác, nhấc đối phương lên, cảm giác quả thật rất sướng.
Phương Viên vừa xấu hổ vừa buồn bực, Phương Bình càng ngày càng biết cách bắt nạt người khác!
Rất mất mặt đó có được không!
Hai anh em ầm ĩ một lúc, sắc trời cũng bắt đầu tối lại, trong phòng bếp, Lý Ngọc Anh cũng đã chuẩn bị xong cơm tất niên, bắt đầu dọn ra.
"Ăn cơm thôi!"
Cùng với tiếng gọi của mẹ, Phương Bình mới tha cho Phương Viên, chuẩn bị ăn cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận