Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2042: Võ Giả Này Thật Phách Lối (3)

Từ Bính còn đang tự thuật: "Thiên Giới chính là chỗ ở của Hoàng Giả khi Hoàng Giả còn tồn tại trên cõi đời này, có lẽ có phương pháp nối dài và mở rộng đại đạo..."
Phương Bình cười khẩy, nếu thực sự như thế, chủ nhân nhà ngươi còn cần ở lại chỗ này làm ổ, trốn mấy ngàn năm? Ngươi xem ta là đồ đần hay là nghĩ nhóm người lão Trương không có não?
Nhưng có thời điểm, biết rõ hi vọng không lớn... nhưng nếu cường giả đã không còn cách nào khác, họ sẽ đi.
Giống như Chân Vương địa quật, chẳng ai biết Phục Sinh Chi Chủng có hình thù như thế nào, mà kẻ nào cũng chạy theo như vịt, không tiếc vì thế nà khai chiến với nhân loại, tính toán trăm ngàn năm! Huống chi cái này là bản đồ dẫn đến chỗ ở của Hoàng Giả! Khả năng tồn tại phương pháp nối dài đại đạo! Dù chỉ có một khả năng, thì cũng đáng để một số cường giả thử một lần.
Phương Bình bỗng nghĩ tới điều gì, híp híp mắt, hỏi: "Chẳng lẽ Thiên Giới ở trong Cấm Kỵ Hải?"
Từ Bính cười nói: "Cái này... lão hủ cũng không rõ. Tàn đồ Đại Đế vẽ cũng chỉ có cường giả cấp Đế mới có thể mở ra, đây cũng là lễ Đại Đế tặng cho Nhân Hoàng.
Nhân gian xuất hiện Nhân Hoàng, Đại Đế rất vui. Không phải cường giả cấp Đế, dù tìm được phương pháp nối dài đại đạo cũng vô dụng, cho nên nếu ngươi lấy được vật này, hãy chuyển tặng Nhân Hoàng."
Phương Bình lần nữa ngắt lời nói: "Nếu như lấy được?"
Có ý gì? Chẳng lẽ còn có thể không lấy được? Cho mà còn cố ý nhử?
Phương Bình cảm thấy thứ này chính là đồ bỏ đi! Nếu nơi đó thật sự ở Cấm Kỵ Hải, khác nào dụ người nạp mạng, lần này chắc chắn Huyền Minh Thiên Đế có ác ý. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu biết cách dùng, nó cũng sẽ là bảo vật.
Phương Bình gần như lập tức nghĩ đến một vấn đề, tất cả đều đang tìm kiếm Phục Sinh Chi Chủng, được lắm! Tung bản đồ này ra liệu có thể khiến một số Chân Vương địa quật điên cuồng hay không? Tiễn hết các ngươi đến Cấm Kỵ Hải hết. Để xem còn bao nhiêu người còn sống trở về? Cứ nói là Huyền Minh Thiên Đế cho, cứ nói Huyền Minh Thiên Đế sắp thành Hoàng rồi.
Trong đầu Phương Bình nảy ra rất nhiều suy nghĩ, dù sao hiện tại hắn cảm thấy Huyền Minh Thiên Đế không phải người tốt, cho gì không cho, lại cho thứ này!
Phương Bình tin lão Trương có thể khắc chế, ông ấy không khát khao thành Hoàng như bao người, nếu muốn trở thành Hoàng, đó cũng là vì bảo vệ nhân loại.
Nhưng Cấm Kỵ Hải cửu tử nhất sinh, một khi chết ở Cấm Kỵ Hải, thì mọi thứ đều tan biến. Vì không muốn mạo hiểm, sau khi trở thành tuyệt đỉnh, lão Trương gần như không đi đến nơi nguy hiểm. Tặng bản đồ này cho lão Trương, có lẽ lão Trương sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Song, không phải ai cũng như lão Trương!
Người khác không nói... một số lão tổ thành Trấn Tinh, đã trì trệ không tiến vô số năm! Trước kia, lão tổ nhà họ Dương vì không chịu nổi chuyện mình dậm chân tại chỗ, mấy trăm năm như một ngày, ông hơi phát điên, điên cuồng xông vào Giới Vực. Nếu như có tàn đồ, Phương Bình tin chắc đối phương sẽ lần theo tàn đồ đi tìm cơ duyên.
Cường giả như vậy cũng không chỉ có một hai người!
"Ba loại bảo vật... trong đó có tàn đồ..."
Phương Bình thầm tính toán một chút, liếc nhìn Từ Bính, Từ Bính thì cười nói: "Đó là do ngươi không biết, thế gian này, tất cả đều có số phận. Duyên cũng không thể truyền tùy tiện. Nếu ngươi vô cớ cầm được bảo vật của Đại Đế, phúc duyên nông cạn, chỉ sợ ngày sau tất có đại nạn. Cho nên, sẽ có thử thách."
Ông ta đang nói, Tần Phượng Thanh vẫn luôn trầm mặc đột nhiên hỏi: "Chỉ có ba cái sao? Trong đó còn có một thứ là đưa cho Nhân Hoàng, đây chẳng phải là nói... chỉ có hai thứ?"
Từ Bính thở dài: "Huyền Minh Thiên đóng cửa nhiều năm, bảo vật của Đại Đế vốn không nhiều, có tác dụng với các vị cũng chỉ có ba loại báu vật này."
Tác Giáp cũng lạnh giọng nói: "Ba loại báu vật này, ngay cả Đại Đế cũng sẽ động tâm, mấy vị còn không hài lòng sao?"
Tần Phượng Thanh không quan tâm, suy nghĩ một chút nói: "Ta còn chưa tới cấp 9, chưa cần chiến giáp bản nguyên, Huyền Minh thần đan... ta cảm thấy rất hữu dụng, trước đó tiền bối nói tặng cho ta cơ duyên..."
Từ Bính khẽ thở dài: "Vạn vật đều có nhân quả, tiểu hữu lần này… cũng không phải không có cơ hội, Đại Đế muốn thử thách mấy vị, người có duyên sẽ có được bảo vật."
Từ Bính vừa dứt lời, Phương Bình đạm mạc nói: "Ta chính là duyên! Không cần thử thách, ba bảo vật đều thuộc về ta!"
Dứt lời, hắn nhìn về phía mấy người Lý Hàn Tùng, thản nhiên nói: "Có ý kiến gì không?"
Lý Hàn Tùng cười khan nói: "Vậy... tùy ngươi."
Vương Kim Dương suy nghĩ một chút: "Cho ta chiến giáp cấp 8 của ngươi, ta sẽ không tranh."
Tần Phượng Thanh thấy thế cũng định nói chuyện, Phương Bình nghiêm mắt, lạnh nhạt nói: "Tần Phượng Thanh, trở về ta tặng cho ngươi một ít đá năng lượng, bây giờ ngươi không cần đến những này, chờ ta thành Chân Thần, cái gì không dùng được sẽ đưa cho ngươi."
Sắc mặt Tần Phượng Thanh thay đổi, lại nhìn về phía Từ Bính.
Từ Bính tỏ vẻ hơi kinh ngạc, kinh ngạc nửa thật nửa giả.
Rốt cuộc Phương Bình có lai lịch gì? Bốn vị võ giả thiên tài, những người khác cũng không hề yếu, kết quả là hắn một mình độc chiếm. Chẳng lẽ là hậu duệ của Nhân Hoàng? Cho dù như thế, làm như thế này cũng quá đáng chứ nhỉ?
Phương Bình thì không nhịn được nói: "Các vị tiền bối, có thể đưa bảo vật cho ta rồi! Về phần thử thách... chắc không cần chứ? Ta ở nhân gian, lấy bảo vật chưa từng phải trải qua thử thách gì. Đừng nói là giáp bản nguyên, thần đan, dù có bảo vật tốt hơn, cũng không ai thử thách ta."
Hắn không có kiên nhẫn chơi trò thử thách lấy quà cùng bọn họ, lấy được đồ rồi nói! Phải lấy được đồ trước, sau đó có chuyện gì cũng dễ thương lượng. Đánh hay không đánh, đoạt hay là không đoạt, còn phải căn cứ tình thế để phán đoán.
"Tiểu hữu, chuyện này..."
"Chẳng lẽ tiền bối không muốn tặng cho chúng ta?" Phương Bình cười nói: "Nếu đã có lòng, thì tặng đều cho 4 người chúng ta, hiện bọn họ cũng không cần, vậy còn thử thách cái gì! Còn về phần nhân quả hay hoa quả gì đó, ta gánh chịu là được! Võ giả tân võ không tin những thứ này, cho dù có thì dùng thực lực phá giải, không có gì phải sợ!"
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã tới một đại điện mới. Phương Bình nhìn lướt qua, là dạng phòng khách, cũng không có gì đặc biệt.
Lúc này, Phương Bình trực tiếp muốn bảo vật.
Từ Bính trầm ngâm chốc lát, lại nhìn về phía mấy người Vương Kim Dương, nhất là Tần Phượng Thanh, chậm rãi nói: "Mấy vị thật sự muốn từ bỏ sao? Giáp bản nguyên và Huyền Minh thần đan, đều có tác dụng cực lớn với các vị..."
Mấy người đều trầm mặc, Phương Bình trực tiếp ngồi xuống, cười nhạt nói: "Đương nhiên từ bỏ, ai dám có ý kiến?"
Hắn vừa dứt lời, trong đám người, các thanh niên của Huyền Minh Thiên đều thấy không phục, võ giả nhân gian này thật là phách lối!
"Đây là cơ duyên mà Đại Đế ban tặng, sao có thể lén lút định đoạt được chứ!"
Ngay khi Phương Bình nói ra câu đó, Tác Giáp đã thật sự nổi điên! Đây là đế lệnh! Không phải ngươi nói thuộc về ngươi là sẽ thuộc về ngươi. Nếu làm vậy, mặt mũi Đại Đế phải để đâu?
Phương Bình nhìn về phía hắn, không còn cười dối trá nữa, lạnh lùng nói: "Ngươi sai rồi! Cái này không phải tặng, nói dễ nghe thì là tặng, nói khó nghe thì là cá lớn nuốt cá bé!"
Phương Bình giễu cợt nói: "Thật ra các ngươi chắc chắn phải rất tôn thờ chuyện này mới đúng! Chúng ta mạnh hơn các ngươi, ít nhất mạnh hơn Huyền Minh Thiên! Cho nên các ngươi phải giao bảo vật ra, hiểu chưa?"
Phương Bình không thèm giả vờ nữa, lạnh lùng nói: "Cho ngươi chút mặt mũi, khách sáo với ngươi mấy câu cho ngươi vui! Dù ta không thèm nể mặt ngươi, ngươi cho cũng phải cho, không cho... cũng được, các ngươi sẽ không thể ẩn náu ở đây!
Bây giờ thì mau cuốn gói cút đi, càng xa càng tốt, về địa quật, về Thiên Giới của các ngươi đi! Trái Đất không cần các ngươi! Các ngươi chính là uy hiếp của nhân loại, là khối u ác tính!
Ta, Phương Bình, trực tiếp nói cho các ngươi biết, nếu các ngươi đưa bảo vật ra đây, ta sẽ xem như các ngươi có thiện ý, nếu các ngươi còn tiếp tục nói nhảm đòi thử thách bọn ta nữa, ta sẽ gõ nát mai rùa của các ngươi!"
"Làm càn!" Tất cả mọi người đều giận tím mặt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận