Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2679: Nhiều Tai Họa (2)

"Quả là tai bay vạ gió!" Lê Chử càng thêm bất đắc dĩ, thở dài: "Miêu Thụ trốn ở đâu không liên quan gì đến bản vương! Ngươi không đến Địa Giới, cũng không liên quan tới bản vương"
Dứt lời, Lê Chử bỗng nhiên nói: "Trấn Thiên Vương, Địa Giới có phải là còn có lão già nào đó đang ngủ say?"
"Không biết"
"Ngươi không biết?" Lê Chử cười như không cười: "Ngươi đừng với bản vương rằng những năm qua ngươi kiêng kỵ Thiên Thực và Thiên Mệnh nha?"
Bên cạnh, sắc mặt hai vương Thiên Thực, Thiên Mệnh khó coi cực kỳ!
Giọng điệu của Lê Chử... Khiến bọn họ không thoải mái!
Bọn họ trò chuyện, bên kia, Ma Đế bỗng lên tiếng: "Địa quật hẳn là còn có người đang ngủ đông! Ngàn năm trước, bản tọa từng cảm giác có gì đó không ổn, nhưng... Cảm giác không giống người sống cho lắm! Trấn Thiên Vương, phân thân Địa Hoàng vẫn còn, đúng không?"
Nghe vậy, mọi người lại biến sắc.
Phân thân Địa Hoàng vẫn còn?
Hơn hai ngàn năm trước, vô số cường giả khởi xướng đại chiến, lật đổ thần triều Địa Hoàng. Phân thân Địa Hoàng cũng bị đánh tan trong cuộc đại chiến này.
Dù gì cũng là phân thân Hoàng Giả, dù không phải là Hoàng Giả, thực lực cũng không yếu.
Trận chiến đó, cường giả ra tay cũng không chỉ có những người đã xuất hiện. Trong số những người ở đây, Khôn Vương, Cấn Vương và một vị Thiên Vương khác từng tham chiến. Mà trận chiến đó, cũng không chỉ chết vài cường giả thiên ngoại thiên và tiên đảo hải ngoại như bề ngoài.
Vị Thiên Vương thiên ngoại thiên tham chiến năm đó đã phân thân Địa Hoàng đánh chết.
Cho nên trong loạn chiến lần này, chỉ có hai người ra tay là Tốn Vương, chỗ dựa cho tiên đảo hải ngoại, và Cấn Vương, người đứng sau Mệnh Vương. Còn vị Thiên Vương của thiên ngoại thiên đã không còn.
Nếu không phải như vậy, thì ngàn năm trước khi Ma Đế ra tay, đã có người ra tay ngăn cản, sẽ không chết nhiều Đế Tôn như vậy.
Đế Tôn mất mạng lần đó gần như đều là người của thiên ngoại thiên.
"Chuyện này lão phu cũng không biết!" Trấn Thiên Vương cười nói: "Hỏi Hồng Khôn ấy, đó là cha hắn mà! Nhưng mà... cũng khó xác định! Mấy năm qua lão phu không vào sâu trong địa quật, một mặt là vì Lê Chử, một mặt là vì Hồng Khôn cố ý kiềm chế lão phu Năm đó, sư tôn giao phó lão phu bảo vệ Nhân Gian vài năm, lão phu vốn cho rằng cũng không lần bảo vệ lâu, nhưng mà lại kéo dài đến hiện tại. Thế mà tên Hồng Khôn này lại còn thường xuyên đến quấy rầy lão phu, lão phu cũng không thể làm gì. Mấy năm qua, ta già đi nhiều..."
Khôn Vương rất muốn mắng người!
Có thể đừng có hở ra là kéo bản vương vào câu chuyện của ngươi không? Ai kiềm chế ngươi hả?
Mấy năm qua, hắn rất bận!
Đương nhiên, hắn cũng chuẩn bị đến Nhân Gian xem một chút, kết quả lại bị lão già kia kiềm chế không buông. Trấn Thiên Vương nói xong, không còn nói chuyện những này, mà hơi tò mò hỏi: "Hồng Khôn, Giáo Hoàng của các ngươi ở Nhân Gian rốt cuộc là ai vậy? Nhiều năm như vậy mà không có chút động tĩnh nào, không thể không nói, trốn tài ghê! Lão phu quay lại vài lần, cố ý chờ hắn xuất hiện, vậy mà hắn cũng nhịn được, lúc lão phu ở Nhân Gian, hắn chưa bao giờ xuất hiện, dù chỉ một lần.
Đều đến lúc này rồi, một vị tuyệt đỉnh không thay đổi được gì, chi bằng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của lão phu đi nhé?"
Lê Chử cũng cười nhạt: "Bản vương cũng cảm thấy hứng thú với người này, nếu Khôn Vương không ngại, nói nghe một chút được không?"
Khôn Vương không để ý đến bọn họ, các ngươi không biết là chuyện của các ngươi, tại sao bản vương phải nói cho các ngươi biết? Mấy ngày qua bản vương chịu thiệt thòi mấy lần rồi, bây giờ để các ngươi tự khó chịu cho ta đỡ tức.
Trấn Thiên Vương lại nói: "Mạc Vấn Kiếm, ngươi cũng không biết?"
Ma Đế lạnh nhạt nói: "Chưa từng gặp!"
"Vậy thì thôi, à phải rồi, Hồng Khôn bắt nạt sư nương của ngươi, ngươi chẳng lẽ cứ khoanh tay đứng nhìn thế sao?"
".." Mạc Vấn Kiếm rất muốn chém chết hắn!
Ngươi tìm Khôn Vương đi, tìm ta làm cái gì?
Trấn Thiên Vương chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhìn về phía Nguyệt Linh cười nói: "Nguyệt Linh, Mạc Vấn Kiếm thật sự chẳng xem ngươi ra gì, khi sư diệt tổ! Sư phụ hắn bị Hồng Khôn giết, sư nương là ngươi bị Hồng Khôn bắt nạt, cũng không thấy hắn đứng ra nói một câu công bằng cho ngươi"
Sắc mặt Nguyệt Linh tái xanh, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Mạc Vấn Kiếm.
Mạc Vấn Kiếm không biến sắc, nhưng trong lòng hỏi thăm tổ tông nhà ai thì không ai biết.
Hắn... Đúng là từng gọi Nguyệt Linh là sư nương.
Trong trận chiến Nam Bắc khi xưa, hắn cũng ra tay.
Trong trận chiến ngàn năm trước, Nguyệt Linh cũng từng xuất hiện, bằng không, năm đó không hẳn chỉ có cấp Đế ra tay.
Ngày thường, Nguyệt Linh cũng không thèm để ý những chuyện này, bây giờ giống như nghĩ đến cái gì, bà nhìn Mạc Vấn Kiếm, thái độ không hài lòng.
Những người khác không nói gì.
Trấn Thiên Vương chẳng khác cây gậy quấy phân là bao, ông hận không thể khiến nhóm Thiên Vương này lập tức đánh nhau, chết được ai thì bớt người đó.
Lúc thì gây hấn với người này, lúc thì chọc ngoáy người kia...
Sắc mặt Khôn Vương ngày càng khó coi, cả giận nói: "Lý Tuyên Tiết, ngươi đừng ép bản vương ra tay với ngươi?"
"Ta không có ý này" Trấn Thiên Vương than thở: "Thực lực không bằng người, chỉ có thể lôi kéo vài người đến trợ giúp, đối kháng với cường giả như ngươi! Đáng tiếc, sư tôn đã tử trận, đồng môn năm xưa cũng chết rồi, nếu không, ta cũng không cần làm như vậy.
Trấn Thiên Vương nói mà rơm rớm nước mắt.
Ta thật đáng thương! Lão sư chết rồi, các sư huynh đệ đều chết rồi, ta đây chẳng phải là bơ vơ lẻ loi một mình đó sao? Bằng không, nhóm đệ tử của Chưởng Binh Sứ cũng rất mạnh.
Mọi người khịt mũi coi thường, ngươi đúng là Lý Việt sao? Ai tin ngươi chứ!
Khôn Vương lười vạch trần Trấn Thiên Vương, hắn lạnh nhạt nói: "Đối kháng bản vương? Ngươi đi tìm nhóm sơ võ giả đến đối kháng bản vương chẳng phải dễ dàng hơn sao?"
"Sơ võ giả thì liên quan gì tới lão phu?"
"Ha ha!" Khôn Vương liên tục cười lạnh: "Chấn Vương xuất thân từ sơ võ, ngươi lẽ nào lại không phải? Năm xưa Cửu Hoàng Tứ Đế đánh nhau, bản vương vẫn cảm thấy nguyên nhân sâu xa hẳn có liên quan đến sơ võ!
Những năm qua, bản vương vẫn luôn điều tra chân tướng Những chuyện khác tạm không nhắc đến, chuyện tập kích Thương Miêu năm xưa không phải là tác phẩm của sơ võ giả sao?
Bọn họ cho rằng giết Thương Miêu là có thể cắt đứt vạn đạo, đúng là vớ vẩn! Thương Miêu không có tác dụng lớn vậy đâu. Dù có giết Thương Miêu, vạn đạo cũng sẽ không đứt!"
"Cho nên ngươi bây giờ đang muốn giết Thương Miêu?" Trấn Thiên Vương cười nói: "Nói như vậy, ngươi cũng có ý nghĩ như sơ võ giả?"
"Miệng lưỡi lợi hại cũng chẳng có ý nghĩa gì"
"Sao lại gọi là miệng lưỡi lợi hại?" Trấn Thiên Vương cân nhắc: "Những năm trước đây, lão phu biết, người của ngươi từng đến núi Quát Thương, nếu không phải muốn xuống tay với Thương Miêu, lẽ nào lại muốn ra tay với Công Quyên Tử?"
Khôn Vương không để ý tới hắn.
Bên cạnh, Nguyệt Linh hừ một tiếng, nghe có vẻ không vui.
Trấn Thiên Vương khó hiểu nhìn bà, sắc mặt Nguyệt Linh đen kịt, cũng không nhìn hắn, nhưng cũng không nói gì.
Những người khác ban đầu còn không nhớ ra chuyện gì... Rất nhanh, có người hình như nhớ đến chuyện gì đó, bỗng ho nhẹ vài tiếng, nghe như cố ý che lấp ý cười.
Thiên Cực nghĩ gì nói đó, hình như hắn cũng nhớ tới một chuyện, thuận miệng nói: "Nguyệt Linh, hình như ngươi không ưa Thương Miêu Thiên Cẩu phải không? Lời đồn năm xưa là chúng nó đồn nhỉ, nói Hồng Vũ đánh nhau với ngươi ở trên giường, bị thua...
Ầm! Nguyệt Linh bổ ra một đao!
Thằng điên này chán sống rồi! Bà đây đã không nhắc, coi như chuyện gì qua rồi thì thôi, ngươi còn nhắc đến làm gì?
Lúc này, cường giả xung quanh thở nhẹ một hơi.
Nói hay lắm!
Nếu không nói, nín nhịn trong lòng cũng không tốt. Nhưng nói, Nguyệt Linh sẽ trở mặt.
Bây giờ Thiên Cực nói ra, mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lời đồn này chắc chắn là một mèo một chó kia truyền ra. Sau đó, Thiên Cẩu gặp Nguyệt Linh, nó chỉ biết chạy càng xa càng tốt.
Nhìn trộm thì thôi, nhìn trộm mà còn truyền ra ngoài, không tìm ngươi tính sổ là may lắm rồi.
Xa xa, Thiên Cực quần áo rách bươm, tóc như tổ gà, ngửa đầu nhìn trời, như đang nghĩ về cuộc đời?
Làm sao vậy? Đang yên đang lành, sao Nguyệt Linh lại ra tay với hắn?
Nói thật thôi mà, chuyện đó đâu phải ta lan truyền đâu. Năm xưa cả Thiên Giới đều truyền tai nhau, ta chỉ nhớ lại mà thôi!
Đúng là tai bay vạ gió!
Thiên Cực cảm thấy oan ức, hắn luôn cảm thấy ngày tháng năm nay không tốt, xui y như Hồng Khôn.
1806 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận