Toàn Cầu Cao Võ

Chương 495: Năm trước, năm nay, tại cửa này

Phương Bình cắn răng một cái, không thể lại nghĩ đến những chuyện này, nổi giận gầm lên một tiếng, đao chém liên tục, năm đao cùng xuất hiện liên tục!
"Oanh!"
Võ giả cấp bốn đối diện chớp mắt bị chém giết tại chỗ!
Bạo Huyết Cuồng Đao cuối cùng đột phá đến ngũ liên trảm!
Nhưng Phương Bình không hề mừng rỡ, sau một khắc, âm thanh của Hứa Mạc Phụ truyền từ cổng Bắc đến.
"Ra khỏi thành, giết!"
Cổng thành bỗng nhiên mở rộng, sinh lực trước đó còn được lưu lại trong thành, lúc này bỗng xuất hiện một nhánh kỵ binh mặc giáp nặng nề xung kích đi trước, phía sau có vô số quân nhân phổ thông và võ giả quân nhân chạy ra khỏi cổng thành, bắt đầu đánh giết quân địch vây thành kia!
Ở địa quật, thành Hy Vọng, thống soái không phải là Tông sư, nhưng ở các thành trì tại địa quật, võ giả cao cấp chính là thống soái quân đội!
Khi một số cường giả của thành Thiên Môn và thành Đông Quỳ cảm ứng được sóng năng lượng đã biến mất, một số đại tướng lập tức biến sắc, sau đó điên cuồng gào thét, hô hét ra hiệu rút đi!
...
Cổng Đông.
Khi thanh âm của Hứa Mạc Phụ truyền đến, Phương Bình nhảy khỏi tường thành, bắt đầu truy sát võ giả thành Đông Quỳ đang rút đi!
Dưới sự bạo phát của ngũ liên trảm, võ giả cấp bốn cũng có thể bị một đao chém chết!
Trong nhóm người truy sát, Phương Bình mơ hồ nhìn thấy Tần Phượng Thanh. Tần Phượng Thanh cả người đẫm máu, bi phẫn gào thét!
Thầy hiệu trưởng Ma Võ, thực ra Phương Bình vẫn chưa quen biết, cũng chưa từng nhìn thấy!
Nhưng Tần Phượng Thanh gặp qua rất nhiều lần!
Không chỉ gặp qua!
Khi cảm nhận được những gợn sóng năng lượng mạnh mẽ biến mất, Tần Phượng Thanh chớp mắt biết đã xảy ra chuyện gì, một số Tông sư tham chiến chết trận rồi!
"Giết!"
Ở bên cổng Đông, chém giết vẫn không tính là khốc liệt.
Ở cổng Bắc, kỵ binh nặng nề xông pha chiến đấu, làm rối loạn trận hình của quân Thiên Môn, lúc này, cũng không có cường giả cao cấp quay về, cường giả trung cấp cũng bị kiềm chế lại ở phương xa, phần lớn quân nhân phổ thông và võ giả sơ cấp bị quân đội truy sát chém giết.
...
Cường giả cấp cao chết trận số nhiều, hiển nhiên vượt qua dự đoán của mọi người.
Thành Đông Quỳ và thành Thiên Môn không ngừng lùi lại, phần lớn võ giả trung cấp cũng mở đường máu chạy về trận doanh, hỗ trợ quân mình rút đi.
Phương xa, sóng năng lượng dao động mãnh liệt, mạnh đến mức tất cả mọi người đều cảm nhận được áp lực!
Cường giả cấp chín đang điên cuồng chém giết!
Phía bên thành Thiên Môn, Phương Bình thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng một làn sóng điên cuồng và phẫn nộ vô biên, đến từ thành chủ thành Thiên Môn.
Tiếng vang to lớn không ngừng vang lên trong hư không.
Cường giả nhân loại cũng đang chém giết, ngăn cản, không cho kẻ địch cơ hội chạy về.
...
Truy sát kéo dài hơn một giờ.
Phương Bình cũng không nhớ rõ chính mình đã giết bao nhiêu người, có người bình thường, cũng có võ giả sơ cấp, cũng có võ giả cấp bốn, thậm chí còn gặp võ giả cấp năm, nhưng mà bị cường giả cấp năm phe mình chặn lại rồi.
Khi đuổi ra khỏi thành hơn 20 dặm, có cường giả lơ lửng giữa trời quát: "Quét tước chiến trường, nhanh chóng về thành!"
Những quân nhân này bắt đầu thanh lý, dọn dẹp chiến trường, vận chuyển thi thể của bạn mình, các võ giả đứng bên ngoài phòng ngự, không ai đi tranh đoạt.
"Tần Phượng Thanh..."
Phương Bình thở hổn hển, tìm được Tần Phượng Thanh, trên ngực còn đang không ngừng chảy máu.
Tần Phượng Thanh không hé răng.
"Mới vừa rồi..."
Tần Phượng Thanh lúc này nghiêng đầu nhìn về phía Phương Bình, âm thanh khàn khàn nói: "Cậu không đi?"
"Ừm."
Phương Bình sắc mặt biến đổi một hồi, hỏi lại lần nữa: "Vừa mới... Có phải là..."
"Không biết."
Tần Phượng Thanh không nhịn được trả lời một câu, sau đó không để ý tới Phương Bình nữa.
Phương Bình cũng không còn hỏi dò, chờ đợi chốc lát, đội ngũ bắt đầu rút trở về, trên đất tất cả đều là thi thể của kẻ địch.
...
Truy sát hơn một giờ, nhưng lúc trở về thành phải đi hơn hai giờ.
Giờ khắc này, sắc trời đã đen kịt.
Cổng thành sáng sủa, đèn năng lượng to lớn chiếu rọi, để thành Hy Vọng sáng sủa trong bóng đêm.
...
Những người không phải là võ giả quân đội như Phương Bình đều bị cưỡng chế đi về nghỉ ngơi, võ giả quân đội tiếp tục đứng thủ.
Phương Bình không về ký túc xá, bên đó hiện giờ không có ai, cậu đi theo Tần Phượng Thanh, vừa đi vừa nói: "Xử lý thương thế một chút đi."
"Cậu có phiền hay không!"
Gương mặt Tần Phượng Thanh trắng bệch, không nhịn được rống lên một tiếng, Phương Bình lại lần nữa trầm mặc.
Đến khi trở lại nơi ở của Tần Phượng Thanh, lúc này cũng có mấy vị học sinh trở về rồi.
Những người không về, nghĩa là cũng không về được nữa rồi.
Mọi người liếc nhìn nhau, không một ai nói chuyện, lục tục tìm một nơi ngồi xuống thở dốc, vô cùng yên tĩnh.
...
Đầu tường cổng Bắc.
Ngô trấn thủ mặt chữ quốc rơi từ trên trời xuống, lảo đảo một hồi.
Hứa Mạc Phụ vẫn đứng bất động bỗng nhiên tỉnh táo, vội vàng nói: Ngô trấn thủ, nhóm người ông Bạch đâu?"
Người đàn ông mặt chữ quốc khẽ lắc đầu, sau đó trầm giọng nói: "Cậu cứ làm chuyện của cậu đi, cho dù thành Đông Quỳ có lui binh đi nữa, thành Thiên Môn chắc chắn không bỏ qua, trận này đánh giết 7 người đối phương, cao cấp tổn thất một nửa, thành Thiên Môn sẽ không bỏ qua!"
Hứa Mạc Phụ nghiến răng nghiến lợi: "Vậy thì triệt để diệt bọn chúng!"
"Không được, tôi cảm ứng được, 11 thành khác đều có uy lực cường giả!"
"Khốn kiếp!"
Hứa Mạc Phụ tức giận mắng một tiếng, người đàn ông mặt chữ quốc không quan tâm Hứa Mạc Phụ nữa, quay đầu nhìn về phía những người khác trên tường thành, một lát mới nói: "Nhân từ khoan dung được lòng người, đời này, điều các thầy ấy luyến tiếc nhất chính là không thể bình định địa quật... Các vị, cùng nỗ lực!"
Lữ Phượng Nhu bỗng nhiên xì cười một tiếng, quay đầu liền đi, thanh âm nức nở truyền đến: "Ông già chết rồi cũng tốt, ổng còn sống kiểu gì cũng lải nhải khuyên tôi phải nhìn thoáng một chút, vậy mà phút cuối cùng ổng cũng không làm được, làm gì có tư cách khuyên tôi, chết ở địa quật, hài cốt không còn, làm cường giả Kim thân kiểu chó gì!"
"Cấp tám làm sao, cấp chín làm sao... Còn không phải nói chết thì chết!"
m thanh dần dần đi xa, mọi người đều lặng lẽ.
...
"Thu dọn đồ đạc, trở về."
Giữa đêm khuya, Đường Phong sắc mặt trắng bệch, cất bước vào khu ký túc xá, nhìn thấy Phương Bình, cũng không nói gì.
Tần Phượng Thanh bỗng nhiên nhảy dựng lên, cắn răng nói: "Hiệu trưởng chết rồi?"
"Ừm."
"Khốn kiếp!" Tần Phượng Thanh một quyền đập vào vách tường, quát: "Vì sao lại để hiệu trưởng đi liều mạng! Võ giả cấp chín chết hết rồi sao?"
"Câm miệng!"
"Ông đây không phục! Hơn 30 võ giả cấp chín đâu? Đều chết rồi!"
Tần Phượng Thanh giận dữ hét: "Hiệu trưởng đã sớm trọng thương, dựa vào cái gì còn bắt hiệu trưởng xuất chiến!"
Đường Phong sắc mặt lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Em lại nói bậy, tôi sẽ giết em!"
Tần Phượng Thanh phẫn hận trừng ông, bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt, cúi đầu không nói một lời.
Tất cả mọi người rơi vào trầm mặc, sau một chốc, Đường Phong nhẹ giọng nói: "Thu dọn đồ đạc, trở về."
"Tôi nói lại lần nữa, thu dọn đồ đạc, trở về!"
Thấy mọi người bất động, Đường Phong phẫn nộ quát một tiếng, một cước đá nát giường chiếu trước mặt.
Trong đám người, có người bắt đầu đứng dậy thu dọn đồ đạc. Phương Bình đến địa quật, chỉ cầm theo một vào bộ đồ, giờ khắc này ném ở bên kia, cũng không tâm tư đi dọn đồ.
Chờ mọi người thu dọn xong, Đường Phong dẫn mọi người đi ra ngoài, Tần Phượng Thanh cũng yên lặng đi theo.
Mãi đến tận đến miệng đường nối, Đường Phong bỗng nhiên nói: "Trở về tu luyện cho tốt, mấy tháng này không cho xuống địa quật nữa."
Phương Bình quay đầu nhìn ông, mở miệng nói: "Còn các thầy cô thì sao?"
"Không tới phiên em bận tâm những chuyện này!" Đường Phong quát lớn một tiếng, cau mày nói: "Đi vào!"
Mọi người lần lượt tiến vào căn phòng hợp kim, hương Bình quay đầu lại liếc mắt nhìn Đường Phong, không nói nữa, cất bước đi vào đường nối, biến mất bên trong vòng xoáy.

Ngay tại giây phút đi ra khỏi đường nối.
Không ít người trong đội ngũ nghẹn nấc không tiếng động.
Hiệu trưởng chết trận rồi!
Rất nhiều rất nhiều đạo sư, cũng chết trận ở địa quật, bạn học của bọn họ, đồng đội, cũng có một số người vĩnh viễn ở lại địa quật.
Vốn học sinh cấp ba cao kỳ trở lên có gần 20 người, sau một nhiệm vụ, một lần thủ thành, lúc này trở về chỉ có 15 người.

Bên ngoài phòng hợp kim.
Hai người gác cổng đã biến thành một người, ông chú mặt thẹo không thấy nữa rồi.
Ngày đó, đã nói xong rằng chờ bình định địa quật, sẽ cùng Phương Bình phá đi căn phòng hợp kim này, không còn thấy nữa.
Phương Bình dường như nghĩ tới điều gì, nhìn về một vị gác cổng còn lại đang thất thần, nhẹ giọng nói: "Ông chú mặt thẹo..."
"Nói đi bắt đàn bà địa quật rồi."
Người gác cổng có chút cô độc, khẽ cười nói: "Tên đó cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện bắt đàn bà địa quật về dạy dỗ 1 trận, lần này hài lòng rồi."
Phương Bình không biết ông chú mặt thẹo chỉ vào địa quật, hay là chết trận ở địa quật, cũng không hỏi dò tiếp nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận