Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2987: Ngừng Chiến

Chương 2987: Ngừng ChiếnChương 2987: Ngừng Chiến
Trương Đào hơi nhíu mày, Phương Bình cũng không quay đầu lại nói: "Cút đi, nếu còn không cút, bị những người khác giết cũng đừng trách ta không nể mặt sơ võ! Ta giết người sẽ không phủ nhận, nếu có người muốn vu oan ta, đừng nghĩ dễ dàng như vậy!
Hôm nay, Thánh Võ chết không liên quan đến Nhân tộc, giết một tên sơ võ phá sáu, Nhân tộc khinh thường phủ nhận!"
Xa xa, sắc mặt Thánh Võ Thần biến đổi, cũng không phí lời, tứ chỉ lại lần nữa mọc ra, nhưng cũng không còn là ngọc cốt. Hắn cũng không nói nhiều, xé rách hư không, biến mất trong chớp mắt.
Loạn rục rà rục rịch, nhưng cũng nhanh chóng đứng yên. Trấn Thiên Vương còn ở đây, không tiện hạ thủ.
Xung quanh lại sửng sốt. Phương Bình không giết Thánh Võ?
Trong hư không tối tăm, Lê Chử hơi nhíu mày, rục rà rục rịch, có lòng muốn muốn tiêu diệt Thánh Võ, cuối cùng vẫn nhíu mày không ra tay, vị lãnh tụ sơ võ kia chưa chắc đã triệt để không còn quan tâm. Bây giờ ra tay, không phải chuyện tốt.
Cũng có những người khác muốn ra tay, nhưng cân nhắc mãi, cuối cùng đều từ bỏ.
Trấn Thiên Vương hơi kinh ngạc nhìn Phương Bình, thằng nhóc này không giết Thánh Võ? Ông còn tưởng hắn không giết được người chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Phương Bình nói rất to rất rõ, không thèm trốn tránh ai, Trấn Thiên Vương nghe xong trợn trắng mắt.
Trấn Thiên Vương thâm mắng một tiếng, nhóc con mượn gió bẻ măng, ta vừa mới bạo phát thực lực, ngươi sợ rồi chứ gì? Biết nể mặt rồi chứ gì?
Một hai năm... Một hai năm sau, ta có thể dễ dàng đánh chết hắn!
"Chớ khen ta." Phương Bình bĩu môi: "Giết hắn không liên quan đến chuyện trưởng thành, ta không giết là vì để Lý lão quỷ tiếp tục bán mạng cho Nhân tộc, chớ để ông ấy sinh lòng bất mãn, chạy theo người khác. Với lại, sơ võ xuất hiện phá tám, ta cũng không định giết hắn. Bây giờ không cần phải trêu chọc một vị phá tám. Còn Thánh Võ Thần thì... Một tên phá sáu đỉnh phong, ngọc cốt bị cắt đứt, cần một đến hai năm mới có thể chữa khỏi hẳn.
"Phương Bình..." Trương Đào theo tới, nhìn Phương Bình, bỗng nhiên cười nói: "Trưởng thành rồi..."
Còn có, ba tên trước đó, ra vẻ cùng sinh cùng tử, nếu ba tên kia không bị đưa đi, bây giờ ta tiêu diệt Thánh Võ Thần, ta cũng giết bọn họ luôn. Nhưng bị đưa đi rồi, giết được một tên, để lại ba cái họa lớn."
Nhất thời, Trấn Thiên Vương hơi hốt hoảng, sao thằng nhóc này lại nể mặt mình như vậy? Không đúng, mắc gì ông phải quan tâm hắn có nể mặt mình hay không!
Đậu xanh, ngươi có ý gì?
Phương Bình cười nhạt nói: "Tử Nhi tiền bối là hậu duệ của Linh Hoàng, là bạn tốt của Nhân tộc! Nhưng có người không phải nha, không chỉ không phải, còn là tên vô gia cư, một người cô đơn, thế mà hắn cũng dám tham gia đại chiến, còn chặt một chân của người ta... Lão Trương, nếu sơ võ muốn báo thù, bọn họ sẽ tìm chúng ta, hay là tìm người kia trước?”
Phía sau, Loạn nhìn chung quanh một lần, cuối cùng nhìn cái chân trong tay mình, dại ra, ngươi đang nói ta á hả? Hình như chính là đang nói ta!
"Với lại, Nhân tộc mạnh mẽ, Thánh Võ Thần nào dám tiếp tục tìm Nhân tộc phiền phức! Trừ phi thật sự chán sống rồi! Muốn tìm, mọi người nghĩ xem hắn sẽ tìm ai?"
Phương Bình cười nói: "Cho nên ta mới thả Thánh Võ, Thánh Võ chết, sơ võ chắc chắn cực kỳ căm thù chúng ta, nhưng Thánh Võ không chết, kiểu gì cũng xem như cho đối phương chút mặt mũi, đối phương nhịn như vậy, muốn xả giận nhưng không tìm được người trút giận, ngươi nói có thể tìm ai đây?" Còn là một gậy quấy phân!
Thực lực cũng không phải quá mạnh, dù phá bảy cũng không tệ, nhưng hắn dám trêu chọc nhiều vị phá tám, nếu sơ võ muốn xả giận, đúng là phải tiêu diệt hắn trước."
Lão Trương cũng bật cười, nói tiếp: "Ngươi nói cũng đúng! Hắn trêu chọc nhiều người, Khôn Vương, Càn Vương, sơ võ, Thiên Cẩu cũng bị hắn đắc tội, nghiêm chỉnh mà nói, quan hệ của Nhân tộc chúng ta với hắn cũng không tốt, hắn từng đánh giết Thương Miêu... Ngươi nói như thế, ta đột nhiên nhớ ra, tên kia đúng là kẻ mà ai cũng muốn đánh.
"Gậy quấy phân!"
"..." Trấn Thiên Vương cân nhắc một lát mới nói: "Nếu quyết chiến sinh tử, đương nhiên có thể đánh giết, nhưng Loạn cũng sẽ chạy, hắn chạy rất giỏi, bằng không năm xưa đã bị Thiên Cẩu đánh chết rồi."
Trấn Thiên Vương hơi nhíu mày, hình như ta vừa nghe nhầm đúng không, hắn không gọi ta Lý lão quỷ?
Phương Bình cũng không phản ứng hắn, nhìn về phía Trấn Thiên Vương, cười nói: "Lý tiền bối..."
Hai người kẻ xướng người họa, nói đến mức sắc mặt Loạn tái xanh, không nhịn được tức miệng mắng to: "Hai ngươi hù dọa ta á hả? Ông mà sợ bọn họ trả thù á?"
"Vị lãnh tụ sơ võ ban nãy sẽ truy sát gậy quấy phân sao?"
"Không sai!" Phương Bình gật đầu, lão Trương cũng không ngừng gật đầu, chính là đạo lý này.
"Vậy nếu những cường giả Thiên Vương sơ võ khác đồng loạt ra tay, có thể vây giết hắn sao?"
"Đương nhiên có thể!" Trấn Thiên Vương cười nói: "Không cần nhiều, hôm nay có bốn vị Thần Linh, phong tỏa hư không, Loạn sẽ không chạy được, Thiên Tí ra tay, giết hắn cũng không khó."
"Sơ võ xuất thế, vừa ló đầu đã gặp khó, giết gậy quấy phân xong là có thể lập uy đúng không?”
Trấn Thiên Vương lại cười nói: "Nói cũng đúng, tuy lão già Thiên Tí kia không phải là đối thủ của lão phu, nhưng cũng là cường giả chí tôn, ngày hôm nay gặp khó, e là cả giới sơ võ sẽ vô cùng bàng hoàng, giết một Thiên Vương, mà còn là Thiên Vương phá bảy, thiên kiêu của thời đại hỗn loạn, hẳn là có thể cứu vãn tự tin."
"Vậy nghĩa là gậy quấy phân chắc chắn phải chết rồi?"
Trấn Thiên Vương gật đầu, cười nói: "Gần như là vậy! Hắn không có chỗ để chạy. Hắn đến Thiên Phần thì Thiên Cẩu có thể đánh chết tươi hắn! Cấm Ky Hải là địa bàn của Thiên Tí, hắn đến địa quật thì Hồng Vũ, Hồng Khôn đại khái sẽ xé xác hắn. Liệt kê một hồi, đúng là không có chỗ để chạy... Nhưng nếu tìm một chỗ để trốn thì có lẽ còn có thể tiếp tục sống."
Phương Bình cười nói: "Vậy cứ để hắn trốn đi, dù sao cũng trốn mấy ngàn năm rồi, có trốn tiếp cũng không sao."
"Đủ rồi!" Loạn không nhịn được khẽ quát một tiếng, hai gò má đều đang rung động, hừ lạnh nói: "Ai dám giết ông? Các ngươi cho rằng ta ngồi không à? Muốn lôi kéo ta, năm mơi"
Phương Bình cười nói: "Lôi kéo? Cần gì phải lôi kéo ngươi, kẻ địch của ngươi đông như vậy, sẽ gây phiền toái cho chúng ta."
"Hừ, nói như thể các ngươi không có kẻ địch vậy..."
Phương Bình ngắt lời nói: "Đương nhiên là chúng ta có nhiều kẻ địch, nhưng chúng ta có Trấn Thiên Vương, ít nhất hiện tại không ai dám ăn thua đủ với Trấn Thiên Vương, chúng ta sợ cái gì?"
Phương Bình quay đầu lại, nhìn về phía Loạn, cười híp mắt nói: "Ngươi muốn tiếp tục lang thang Tam Giới, hay là đến chỗ Nhân tộc tránh né khó khăn? Phải biết, nếu nhận ngươi, chúng ta phải chịu đựng áp lực rất lớn."
"Không đi!" Loạn dù muốn hay không cũng thẳng thắn từ chối.
Ông đây không thèm ăn nhờ ở đậu! Tốt xấu gì cũng là cường giả phá bảy, cũng không phải mới đột phá, bằng không cũng không dám chọc điên Khôn Vương, hắn không tin cường giả như hắn mà vẫn cần ăn nhờ ở đậu mới có thể sinh tôn được!
Phương Bình cười nhạt nói: 'Ừ, tùy ngươi! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sau này ngươi có bị người vây giết, đừng hối hận quyết định hôm nay. Nếu ta là sơ võ, có thực lực giết ngươi, tuyệt đối sẽ không bỏ qual
Không chỉ ta, Hồng Khôn cũng vậy, ai bảo ngươi là gậy quấy phân. Đương nhiên, bọn họ có thể sẽ lôi kéo ngươi, nhưng... ngươi vẫn phải bán mạng mới được, trên thực tế, ngươi và Nhân tộc không có xung đột quá lớn, với mấy phe phái khác thì đều có thù, ta cảm thấy ngươi không có quá nhiều lựa chọn."
Phương Bình cảm khái nói: "Ngoài kia vô số phá tám, ngươi chỉ là phá bảy, thế đơn lực bạc, không ai bảo vệ, thế mà vẫn muốn tiêu dao Tam Giới như năm xưa... Thật sự là quá ngây thơ. Với lại, ngươi không thấy hả? Mấy tên phá tám đều có thế lực có địa bàn, có lẽ cũng có liên quan đến phá tám đấy..."
Loạn chửi mát nói: "Ngươi lừa ai đó? Chó ngốc kia làm gì có?"
Phương Bình lạnh nhạt nói: "Đương nhiên là có, Thiên Cẩu và Thương Miêu một nhóm, Thương Miêu có bạn tốt khắp thiên hạ, đương nhiên cũng là phe Thiên Cẩu.
Ngươi nhìn Trấn Hải Sứ mà xem, chưởng quản Biển Khổ.
Trấn Thiên Vương, trấn áp Nhân tộc.
Khôn Vương thống lĩnh Thần Giáo.
Lãnh tụ sơ võ khống chế đại lục Sơ Võ.
Chưởng Binh Sứ sai khiến bộ hạ Thiên Đình.
Hồng Vũ năm xưa cai quản Địa Giới, bây giờ cũng trùng kiến Thiên Đình.
Ngươi nghĩ đi, tại sao không phá tám nào tự do tự tại, tại sao ai cũng có thế lực riêng, chẳng lẽ chỉ vì quyền lực ư2"
Bạn cần đăng nhập để bình luận