Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1783: Hôm Nay Nên Thu Hoạch Đầu Người! (2)

Nhìn thấy nhóm người Phương Bình đến, người này cũng biết Mộc Hách, thấy Phương Bình, đối phương cười nói: "Mộc thống lĩnh lần này đến…"
Phương Bình ngắt lời: "Tình hình vực Nam Thất sao rồi?"
Cường giả cấp tám vội vã cười nói: "Đều rất thuận lợi! Nhóm người Trường Sinh Kiếm đã bị trọng thương, hiện đều đang gắng gượng, chúng ta sẽ nhanh chóng có thể tiêu diệt bọn họ, nếu không phải do Xà Vương tự bạo thần binh, trận chiến trước đó chúng ta đã có thể lấy mạng được một người rồi…"
Phương Bình bất đắc dĩ, đến mức phải tự bạo thần binh?
Tốc độ tự bạo thần binh cấp chín của lão Ngô nhanh quá! Mới hồi tháng 8 tự bạo một thanh, giờ lại tự bạo nữa?
Nhưng Phương Bình cũng cẩn trọng hơn, đánh đến mức tự bạo thần binh, xem ra, tình hình không lạc quan lắm!
Phương Bình nhìn cường giả canh giữ lối vào, bỗng nhiên cười nói: "Vậy thì tốt, mở đường nối, bản thống lĩnh muốn đi vào!"
"Mộc thống lĩnh có lệnh bài thông hành chăng..."
Phương Bình thiếu kiên nhẫn, tiện tay ném ra một tấm lệnh bài, thứ này ta có nhiều lắm! Phong Diệt Sinh có!
Nhìn thấy lệnh bài, vị cường giả cấp tám này cũng không nói thêm nữa, nhanh chóng dẫn mấy người đi tới đường nối.
Diêu Thành Quân truyền âm nói: "Không ra tay?"
"Không, tránh để Chân Vương phát hiện bất thường!"
Tuy hắn không thấy lão Trương và Chiến Vương đâu, chắc là đã dẫn Chân Vương phía bên này đi dạo trò chuyện rồi, nhưng Phương Bình cảm thấy vẫn không cần thiết vì lợi nhỏ mà tổn thất lớn.
Một võ giả cấp tám mà thôi, giết hay không không quan trọng.
...
Lúc tiến vào đường nối, ở đầu bên kia lối vào, Phương Bình nhìn thấy ông lão canh giữ lối vào vẫn nghiêm trang đứng canh giữ nơi này.
Năm này qua năm khác, ngày này qua tháng nọ!
Phương Bình nhìn đối phương một cái, không nói gì, cất bước rời đi.
Bốn người lão Vương cũng buồn không lên tiếng, yên lặng theo sát hắn.
Mãi đến khi rời đi một khoảng cách xa, lão Vương mới truyền âm, thở dài: "So với các tiền bối, chúng ta hạnh phúc hơn nhiều."
Phương Bình bình tĩnh nói: "Luôn có người đang trả giá, quốc nạn phủ đầu, chúng ta cũng không thể tránh khỏi! Nếu không bình định được địa quật, một ngày nào đó, chúng ta có lẽ sẽ là người phải canh giữ nơi đây, thậm chí là con cháu đời sau của chúng ta!"
Nói xong, Phương Bình thay đổi giọng điệu, tự giễu: "Mà cũng chưa chắc có cơ hội này, cho nên, nhân lúc còn trẻ, chúng ta vẫn nên hưởng thụ nhiều một chút! Thế giới lớn như vậy, nên đi khắp nơi một lần, tránh để sau này muốn đi cũng không đi được.
Đời này, có lẽ chỉ có lúc mới tập võ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất."
Vương Kim Dương cười cợt, bên cạnh, Lý Hàn Tùng cũng khẽ cười nói: "Khi đó cũng là không buồn không lo, luôn ngập tràn hy vọng và ước mơ cho tương lai. Đáng tiếc, cuộc sống như vậy đã một đi không trở về.
Nhóm đàn em của chúng ta cũng không hạnh phúc như chúng ta lúc trước. Vô tri là một loại hạnh phúc, đáng tiếc, công khai chuyện địa quật, loại hạnh phúc này cũng biến mất rồi."
Phương Bình không nói, ngự không bay lên, thẳng đến thành Hi Vọng.
Dọc đường, đi ngang qua một tòa thành, bên trong không có cấp chín tọa trấn, ánh mắt Phương Bình lạnh lùng. Tòa thành thứ hai, thứ ba… cũng không có cấp chín tọa trấn!
Chờ đến toà thứ tư, ánh mắt Phương Bình khẽ động, cao giọng quát: "Yêu Trúc thủ hộ! Thành chủ Yêu Trúc ở đâu?"
Trong thành, một cây trúc cao ráo xanh tươi dập dờn sóng tinh thần: "Đi tới thành Hi Vọng tham chiến rồi!"
"Yêu Trúc thủ hộ, ngài thủ hộ cho vương đình, cũng là yêu tộc cấp thần tướng của Thủ Hộ vương đình! Lần này Mộc Hách đến đây cũng không đại diện cho vương đình, chỉ đại diện cho vương chủ. Yêu Trúc thủ hộ có cảm thấy phe vương chủ đã suy sụp như những thần tướng khác hay không?"
Lực lượng tinh thần của Yêu Trúc đáp lại: "Ta không nghĩ vậy!"
Sắc mặt Phương Bình đột nhiên âm trầm, trịnh trọng nói: "Lê Án điện hạ… đã mất rồi!"
Lực lượng tinh thần của Yêu Trúc hơi chập chờn, có vẻ kích động.
Phương Bình lạnh lùng nói tiếp: "Bị Cơ Dao giết! Vương chủ ở vương đình phải chịu nhiều hạn chế, không thể xuất binh với Thiên Mệnh vương đình, nhưng điện hạ chính là con trai trưởng của vương chủ, lần này điện hạ bị giết… là sự nhục nhã của vương đình, nỗi nhục của vương chủ!
Vương chủ lệnh bọn ta đi đến các ngoại vực… Hi vọng các vị thần tướng có thể giúp vương chủ báo thù! Thù này không báo không được!"
Phương Bình nói với giọng điệu căm phẫn sục sôi, giận không nhịn được, sóng tinh thần chấn động, giận tím người nói: "Lần này sở dĩ Mộc Hách đến ngoại vực là vì muốn mời các tướng lĩnh giúp vương chủ! Chúng ta không thể giết Cơ Dao, nhưng cũng phải để Thiên Mệnh vương đình trả giá thật lớn!
Yêu Trúc thủ hộ có đồng ý chinh chiến vì vương chủ hay không?
Giống như năm đó, đi theo Thiên Thực Quân Tả bộ và Hữu Bộ chiến đấu một trận. Thủ hộ đại nhân, nếu ngài không nguyện ý, vương chủ cũng không bắt buộc, vương đình đã suy tàn, vương chủ cũng trọng thương, không còn sống được bao lâu nữa…
Hiện nay, còn ai bằng lòng tái chiến vì vương chủ?"
Hai mắt Phương Bình đỏ chót, hắn ở địa quật một thời gian, biết một ít chuyện. Hơn nữa, lần trước đi theo nhóm người Lê Án rời khỏi Ma Đô địa quật, hắn biết thành chủ thành Yêu Trúc và Yêu Trúc này năm xưa là người của vương chủ. Vương chủ cũng không phải người không bố cục ở ngoại vực.
Chỉ là bây giờ vương chủ đã trọng thương, nhóm người và yêu này không hẳn còn nguyện ý ra tay vì Lê Chử.
"Trúc Thanh, nguyện chiến!"
Trong hư không, lực lượng tinh thần của Yêu Trúc rung động, truyền âm nói: "Thành Yêu Trúc, nguyện chiến vì vương!"
Thời khắc này, Yêu Trúc xanh đậm nhổ rễ, bay vụt khỏi mặt đất, trực tiếp bay lên không.
Phương Bình khẽ run trong lòng! Lê Chử! Lê Chử có uy vọng thật lớn!
Khi hắn trọng thương sắp chết, vẫn có yêu tộc cấp chín cam lòng xuất chiến vì hắn, chuyện này khiến Phương Bình thấy hơi bất ngờ. Hắn đi ngang qua thành Yêu Trúc, chỉ muốn thăm dò một chút mà thôi. Hiện tại, một yêu tộc cấp chín không thuộc bộ tộc thủ hộ vương đình lại tình nguyện mạo hiểm vì hắn!
"Lê Chử!" Phương Bình thầm cảnh giác lần hai!
Hắn nhớ đến Hạ thành chủ. Ngày đó, vì mấy lời nói của Phong Diệt Sinh, vị cường giả bản nguyên kia vì muốn bảo vệ thể diện của Lê Án, bảo vệ danh tiếng của vương chủ, trực tiếp ra tay tiêu diệt nhóm võ giả ngoại vực vừa mới được chọn vào vùng cấm kia!
Mà đây là khi tất cả mọi người cho rằng Lê Chử đã phế!
Nếu Lê Chủ không phế, mà trở thành Chân Vương… Phương Bình không thể nào tưởng tượng được liệu có bao nhiêu cấp chín ở Thiên Thực vương đình sẽ đồng ý bán mạng cho Lê Chử!
300 ngàn Thiên Thực Quân vẫn luôn trung thành bán mạng cho vương chủ nhiều năm sau khi Lê Chử bị phế. 30 vị thống soái, tuy đã bị người khác lôi kéo một phần, nhưng vẫn có hơn một nửa số đó ủng hộ Lê Chử…
Đây chính là uy vọng!
Lê Chử ẩn núp nhiều năm, e là thật sự có kế hoạch lớn.
Phương Bình không nghĩ đến chuyện này nữa, cúi người hành lễ, kích động nói: "Yêu Trúc thủ hộ đồng ý xuất chiến, chuyện này Mộc Hách sẽ bẩm báo lại với vương chủ! Lần này, ta đến vì chinh phạt các thành của Thiên Mệnh vương đình!
Yêu Trúc thần tướng, Mộc Hách xin mạo phạm, mong thủ hộ nghe theo Mộc mỗ chỉ huy, để bọn họ nợ máu trả bằng máu!"
"Được...!"
Trúc Thanh to lớn trả lời, Phương Bình chấn động, nói tiếp: "Hiện nay, người vương chủ có thể tin tưởng không nhiều, thủ hộ đại nhân, ngài có thể gợi ý xem còn ai sẽ nguyện ý xuất chiến vì vương được không?"
"Thành… Yêu Bách…"
Ma Đô địa quật có 13 thành, sau khi thành Thiên Môn bị diệt, chỉ còn 5 thành thuộc phái Thiên Thực. Mà hiện tại, có 2 trong 5 thành đồng ý bán mạng vì Lê Chử, Phương Bình chấn động lần hai!
Phải biết, thành trì, cường giả ngoại vực đều được chia cho các vị Chân Vương!
Các thành phái Thiên Thực ở Ma Đô địa quật đều thuộc về Trúc Vương! Vậy mà cây yêu thực này không hề nhắc đến chuyện hỏi ý Trúc Vương, trực tiếp muốn tham chiến.
Phương Bình hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Yêu Trúc đại nhân, mời đi theo Mộc mỗ đến thành Hi Vọng, nhân cơ hội tiêu diệt một số cường giả của Thiên Mệnh vương đình!"
"Hi vọng... có... Trường Sinh Kiếm... Xà Vương..."
Phương Bình nghe nói truyền âm ngắt quãng, nhanh chóng trầm giọng nói: "Những người kia là đối thủ của Phong Vương! Phong Vương muốn họ chết, mà chúng ta… Có lẽ cần giữ lại bọn họ! Đại nhân, lời này của Mộc mỗ chỉ là ý riêng của Mộc mỗ, không liên quan đến vương chủ!
Nhưng cái chết của điện hạ…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận