Toàn Cầu Cao Võ

Chương 932: Đoàn Giao Lưu (3)

Tô Tử Tố tức giận: "Hừ, Tưởng mập, chỉ riêng thân hình mập như gấu của ngươi, đừng mong đời này có thể cưa đổ được ta!"
Tưởng Siêu ngáp một cái: "Trước đây không ra ngoài, không va chạm xã hội, chưa thấy nhiều gái xinh nên mới để mắt tới ngươi. Bây giờ được ra ngoài rồi, nghe nói ở Ma Đô, đâu đâu cũng có mỹ nữ, ngươi thật đề cao bản thân ngươi quá.
Tố Tố à, đến khi ta được mỹ nữ vây quanh, ngươi đừng ghen là được. Bây giờ ngươi không để mắt đến ta, đến lúc đó ngươi sẽ biết, Tưởng Siêu ta chính là đàn ông tốt hiếm có trên đời này rồi.
Đến lúc đó... Cho ngươi hối hận chết luôn!"
"Ngươi..."
Tô Tử Tố tức giận đỏ mặt, tên khốn này, quá đáng!
Trên xe, mấy vị thanh niên khác cũng quát Tưởng Siêu.
Tưởng Siêu không thèm để ý, mắng cứ mắng đi, hắn xem như không nghe thấy là được rồi.
Bộ trưởng Vương và một vị cường giả Tông sư khác liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.
Những người này... tốt nhất đừng mang lại phiền phức cho bọn họ.
Còn về trận đấu, nếu thua thì đành chịu, ai bảo mấy vị tiền bối kia nhất quyết muốn con cháu bọn họ ra trận, kết quả thế nào cũng chỉ có bọn họ mới có thể gánh chịu.
Những tiền bối này... một mặt hy vọng con cháu mình an toàn. Một mặt lại không cam tâm con cháu mình thật sự trở thành rác rưởi trong mắt người ngoài, có lòng muốn tôi luyện bọn họ.
Địa quật quá nguy hiểm, những võ giả cấp sáu khác đều là lão tướng có kinh nghiệm sa trường lâu năm, tuổi tác cũng không nhỏ, không thể nhờ họ kích thích đám người trẻ tuổi này.
Tổ chức một giải thi đấu võ đạo thanh niên toàn cầu, thu hút một đám người trẻ tuổi có thân phận, tuổi tác, thực lực ngang ngang nhau đến giao đấu, ít nhiều cũng có thể tăng kinh nghiệm, an toàn hơn hẳn.
Bị người khác đánh bại, cũng có động lực để tu luyện, cũng không phụ lòng khổ tâm của bọn họ.
Người khác còn đỡ, ít nhiều cũng có chí cầu tiến.
Ánh mắt Bộ trưởng Vương nhìn về Tưởng Siêu, cái tên mập này... thật sự chẳng có chí cầu tiến nào, cũng không biết hắn làm sao tu luyện lên cấp sáu nữa.
Từ cấp một đến cấp năm không nói, nhưng có thể đóng kín một cánh cửa tam tiêu cũng không phải phế vật, sao lại có vẻ cà lơ phất phơ như thế?
Bộ trưởng Vương xoa xoa huyệt thái dương, hy vọng chuyến đi đến Ma Võ lần này thuận buồm xuôi gió.
Hắn từng gặp Phương Bình, mấy tên này tốt nhất đừng trêu chọc mấy tên trùm ăn vạ võ đại.
Lần trước, trước mặt nhiều Tông sư như vậy, Phương Bình dám hố Trịnh Minh Hoành thê thảm.
Thằng nhóc này gan to bằng trời.
Nam Giang địa quật, Ma Đô địa quật đều rối loạn vì hắn.
Nếu thật sự chọc giận hắn, hắn chẳng thèm quan tâm tổ tông ngươi là ai.
Hơn nữa, nếu thật sự bị Phương Bình đánh, mấy vị tổ tông của đám người này cũng không có mặt mũi đứng ra nói cái gì. Tài nguyên, thần khí, giáp bảo vệ đều là thứ tốt nhất, chiến pháp cũng là chiến pháp phù hợp nhất với từng người, cấp lại cao hơn đối phương...
Nếu như vậy mà còn đánh không lại, thật đúng là phế.
"Quan trọng là... thật sự chưa chắc có thể đánh thắng được..."
Bộ trưởng Vương trong lòng nói mê một câu.
Nghĩ lại... theo tính cách của Phương Bình, hắn là một người thông minh, chắc không đến nỗi xuống tay ác độc... Nhưng đám nhóc này, lần này tới Ma Võ, cẩn thận bị hố một vố cho xem.
"Đều là người có tiền! Nếu bị Phương Bình hố một vố, có lẽ cũng không tệ."
Bộ trưởng Vương tiếp tục nỉ non trong lòng, có lẽ, mình nên chủ động kiếm chuyện?
Bộ Giáo Dục cũng nghèo lắm.
Phương Bình hố người nhiều một chút, chia 50:50 được không nhỉ?
"Một mình Phương Bình không hẳn là đủ... Hay là gọi luôn Lý Hàn Tùng tới? Hai vị đỉnh cấp năm ra mặt đánh với mấy tên này, không ai có thể nói gì được... cảnh giới của Vương Kim Dương hơi thấp một chút, mới đến cấp năm trung kỳ à, không hẳn là đối thủ của nhóm người này... Hay là cứ gọi đến thử xem?"
Bộ trưởng Vương rơi vào trầm tư, càng nghĩ càng thấy không hẳn không được.
Bộ Giáo Dục nghèo, võ đại cũng nghèo, đều là người nghèo.
Mấy đứa nhóc trên xe này mới thật sự là con nhà giàu.
Cho dù không mang theo đồ vật trên người, có thể ghi giấy nợ, với thân phận của bọn họ, trong nhà chắc cũng không đến mức quỵt nợ chứ?
"Hố mấy chục cân tinh hoa sinh mệnh, lại cược thêm mấy thứ có lợi cho uẩn nhưỡng lực lượng tinh thần... Trong tay các tiền bối kia hẳn là có không ít hàng tồn chứ?"
Bộ trưởng Vương đã triệt để tiến vào trạng thái ảo tưởng, càng nghĩ càng thấy chuyện mình cân nhắc rất có đạo lý.
Có vài thứ chính phủ đương nhiên có, nhưng cháo ít người nhiều, không đủ chia.
Các tiền bối có rất nhiều thứ không dùng được, nhưng cũng không thể để cho những tiền bối này chủ động giao nộp lên, bởi làm như vậy rất quá đáng, cường giả nào mà không tàng trữ vật tư, ăn chung nồi là chuyện không thể.
Nhưng con cháu bọn họ cược thua, bọn họ hẳn sẽ không quỵt nợ chứ?
...
Ma Võ.
Thư viện tại khu Nam.
Phương Bình nói muốn bế quan, nhưng hắn không đi phòng năng lượng hay Khí Huyết Trì, hắn hiện không cần những thứ này.
Bế quan của Phương Bình chính là đọc sách, đọc tư liệu, xem văn kiện, nhìn bản đồ....
Phương Bình hình như chưa bao giờ đến thư viện.
Trước đây hắn cảm thấy không cần thiết, cho đến khi dành ra mấy ngày đọc sách, Phương Bình chợt phát hiện, đọc sách rất quan trọng, nên đọc nhiều một chút.
Sách liên quan đến võ đạo, liên quan đến những câu chuyện kỳ bí vặt vãnh, thậm chí một số sách sử, truyền thuyết dân gian, đều nên đọc.
"Hóa ra còn có cách định vị cửa tam tiêu như vậy!"
Trên tay Phương Bình là một cuốn cổ tịch ố vàng.
Dựa theo nội dung trong sách, định vị cửa tam tiêu cũng không nhất định phải chậm rãi tìm tòi trong cơ thể mình.
Từng có cường giả cấp năm làm được thiên nhân hợp nhất, cửa tam tiêu tự hiện.
Cái gọi là "thiên nhân hợp nhất" của người xưa, người thời nay hiểu là tinh khí thần đạt đến mức đỉnh phong, sau đó hòa làm một, gần giống với quyền lực hợp nhất của võ giả cấp ba.
Tinh khí thần hợp nhất, huyết khí xuyên trời, cửa tam tiêu có thể trực tiếp hiện ra.
Đương nhiên, yêu cầu rất cao, võ giả cấp năm bình thường không làm được điều này.
Võ giả cấp năm thời nay muốn tìm được vị trí cửa tam tiêu đều phải chậm rãi tìm tòi, cảm ứng, sau đó dùng khí huyết dẫn dắt cửa hóa hình. Đây là một môn công phu sống khó nhằn.
"Có lẽ mình có thể thử một chút... Nhưng khả năng khống chế sức mạnh của mình quá yếu, không thể phát huy trọn vẹn thực lực bây giờ, nếu không, với nền tảng của mình, hoàn toàn có thể làm được."
Buông sách cổ xuống, Phương Bình lại cầm lấy một quyển khác, lại xem qua một lượt, lẩm bẩm nói: "Cấp bảy rèn xương sọ, cấp tám đúc kim thân, trước đây không biết cấp chín tu luyện cái gì... Bây giờ, miễn cưỡng biết rồi.
Thú vị thật... đến mức đó còn được tính là người không?"
Mặc dù Phương Bình cảm giác mình bây giờ cũng không tính là người, nhưng chưa đến mức nằm ngoài phạm trù nhân loại.
Nhưng cấp chín... theo như ghi chép trong sách, thật không thể xem là người.
"Những cấp chín như Ngô Xuyên... hoàn toàn không đạt đến cảnh giới như trên sách biết... Là mình chưa được thấy bọn họ phát huy thực lực chân chính, hay yếu thật?"
Phương Bình vuốt cằm, hắn cảm thấy, cấp chín như Ngô Xuyên... có lẽ là cấp chín giả.
Từ trước đến nay vẫn chưa được thấy cấp chín tuyệt đỉnh, có lẽ cấp chín tuyệt đỉnh mới giống như trong sách.
"Ngoài ra, trước đó lão Lý từng có suy đoán, tông phái có lẽ đã ẩn giấu đi không ít cường giả kim thân cấp tám... không hẳn là giả! Một ít lão già vẫn còn sống.
Phương Bình lại nỉ non, có sách ghi chép, một vị đạo sư Ma Võ đã từng mơ hồ gặp được cường giả kim thân cấp tám.
Sở dĩ hoài nghi là người của tông phái, là bởi vì vị kia để tóc dài, mặc cổ trang, khác hẳn với võ giả hiện đại.
Xác suất võ giả địa quật lẻn vào Trái Đất không cao, bởi khí tức cường giả rất khó giấu.
"Càng biết nhiều, càng cảm giác mình nhỏ bé. Hơn nữa lại còn thiếu rất nhiều tin quan trọng... Vì sao không ai chịu nói cho mình biết chứ?"
Phương Bình lắc đầu một cái, sau một khắc, trong đầu hắn hiện lên một cụm từ: "Đoàn giao lưu".
Mình không biết, vậy những người kia thì sao?
Nếu nhóm người kia là người trong kế hoạch Lưu Giống, hẳn là rất ít khi được ra ngoài, chủ yếu ở nhà tu luyện, có lẽ sẽ khá đơn thuần.
Liệu mình có thể... lừa nhóm người này tiết lộ một chút tin tức hay không?
"Hơn nữa, bọn họ hẳn là rất có tiền chứ nhỉ?"
Lúc này, Phương Bình bỗng nhiên có cùng suy nghĩ với Bộ trưởng Vương.
Có một vị tổ tông trâu bò như vậy, hẳn là có nhiều của cải lắm.
Rác rưởi trong mắt cấp chín tuyệt đỉnh có lẽ chính là chí bảo trong mắt hắn.
Nhớ ban đầu, khi hắn còn chưa phải là võ giả, một viên Khí Huyết Đan phổ thông, Phương Bình còn xem như bảo bối.
Bây giờ, Khí Huyết Đan phổ thông rơi trên đất... Phương Bình có lẽ sẽ nhặt lên, rồi tiện tay tặng người khác mà không có cảm giác mất mát gì.
Hắn còn như vậy, những cường giả đỉnh cấp kia hẳn cũng là như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận