Toàn Cầu Cao Võ

Chương 891: Giết Yêu Diệt Khẩu (2)

Toàn bộ Vị Cẩu Lĩnh hoàn toàn rơi vào yên tĩnh, cả dãy núi lúc này tĩnh lặng không một tiếng động.
Yên ắng như vậy, khiến lòng Phương Bình bất an.
Có chuyện gì vậy?
Vị Cẩu Lĩnh to như thế, cho dù cao cấp yêu thú đều đi hết, thì cũng có không ít yêu thú sơ cấp trung cấp, sao lại không có tiếng động được?
Phương Bình không dám xuất hiện, yên tĩnh như vậy, đừng nói là lộ đầu, hắn ngay cả thở cũng không dám thở.
Chờ chút nữa, chờ chút nữa rồi tính.

Cách Vị Cẩu Lĩnh khoảng 60 dặm.
Sắc mặt Hoàng Cảnh trắng bệch, trong lòng cũng cực kỳ bi quan.
Sắp tiêu rồi!
Cấp bảy trung kỳ, đấu với cấp tám, hắn không phải đối thủ.
Lúc này, đoản kiếm màu vàng lại hiện lên trước mặt hắn, ánh sáng ảm đạm rất nhiều.
"Mình chết thì cũng chẳng sao… Nhưng làm mất thần binh của lão Ngô… thì tiêu rồi!"
Hoàng Cảnh suy nghĩ bi quan, lần này mượn thần binh của lão Ngô, hắn cũng ấp ủ trong lòng đánh giết yêu thú cấp bảy, định làm một thanh thần binh.
Phương Bình đã hứa, lần này làm được thần binh, ai ra tay chính là của người đấy, hắn chỉ cần mỏ năng lượng.
Hoàng Cảnh cũng vô cùng khát khao có được thần binh.
Chuyện Ngô Khuê Sơn có thần binh, không mấy người biết, nhưng hắn lại biết, bởi vì năm đó, khi lão sư đánh giết con yêu thú cấp tám, hắn cũng ở đó.
Sau khi chuyện đó xảy ra, lão sư rèn thần binh, nhưng không giữ lại cho bản thân dùng, mà đưa cho Ngô Khuê Sơn, điều này khiến Hoàng Cảnh cực kỳ bất mãn.
Lần đó đánh giết con yêu thú cấp tám, khiến vết thương của lão sư càng thêm nghiêm trọng, nếu không, một cường giả đỉnh cấp tám như ông ấy, không đến nỗi đồng quy vu tận với cái tên Đại Thống lĩnh của cấp tám trung kỳ của thành Thiên Môn!
Hiện tại, cấp bảy như hắn có bỏ mạng cũng không nghiêm trọng bằng chuyện làm mất thần binh!
Thanh thần binh nửa cấp chín này, ở trong tay Ngô Khuê Sơn tác dụng mạnh hơn trong tay hắn, điều này có nghĩa Ngô Khuê Sơn có năng lực giao chiến với cấp chín! Một khi làm mất thần binh, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
"Lòng tham hại người, gần già rồi mà vẫn ta không nhìn ra điều này!"
Hoàng Cảnh vừa khó khăn điều khiển đoản kiếm màu vàng, vừa nghĩ những điều này. Nếu như không phải lòng tham trỗi dậy để rồi xảy ra chuyện, hắn không nên đi mượn thần binh.
Lúc này, hắn khó mà có thể chống lại sự công kích điên cuồng của con yêu thú! Yêu thú cấp tám, thực lực vốn mạnh hơn hắn nhiều. Hơn nữa trước đó hắn dùng toàn lực giết con yêu thú cấp bảy kia, hiện tại thực lực của hắn không còn mạnh mẽ như trước, nếu như không phải thần binh có trong tay, e là hắn sớm đã bị giết rồi.
Nhưng mà, bây giờ đang bị đối phương quấn chặt lấy, không bao lâu, hắn sẽ bị giết mất.
Lúc này, thứ mà Hoàng Cảnh nghĩ đến không phải cái khác, mà làm thế nào để mang thần binh trở về!
"Phương Bình ở đâu?"
"Hắn có thể mang thần binh đi không?"
Lúc này, Hoàng Cảnh hơi sốt ruột, hắn không biết Phương Bình ở đâu, nếu không sẽ ném thần binh cho Phương Bình, rồi liều mạng với con yêu thú đang quấn chặt lấy mình, có lẽ Phương Bình có thể đem thần binh trở về.
Khi đang suy nghĩ có nên trở về Vị Cẩu Lĩnh hay không, vừa đánh vừa lui, tìm được Phương Bình... thì ngay sau đó, Hoàng Cảnh triệt để xóa tan suy nghĩ này!
Gương mặt ánh lên sự tuyệt vọng.
Lần này thật sự chết chắc rồi.
Một con yêu thú cấp tám đã đủ lấy mạng hắn, không ngờ con yêu thú thứ hai cũng đến rồi.
Con yêu thú đang công kích Hoàng Cảnh là thú Vị Cẩu cỡ lớn, động tác cũng hơi chậm lại, nó nghiêng đầu nhìn thoáng qua ánh kim đang bay nhanh tới, đôi mắt to lạnh như băng xẹt qua một tia nghi ngờ.
Là tên kia trong tộc Kim Giác Thú?
Sao nó lại đến đây?
Trước đó nó cũng cảm nhận được khí tức của Kim Giác Thú Vương, nhưng vì đều là cảnh giới Tôn giả, mọi người không xâm phạm lẫn nhau, cấm địa triệu hoán Kim Giác Thú Vương vào yết kiến, nó cũng biết.
Kim Giác Thú Vương đi ngang qua, còn có khí tức của sứ giả, nó cũng cảm ứng được, có lẽ là đi cấm địa. Nhưng vì sao nó lại chạy tới đây?
Mặc dù có chút nghi hoặc, thú Vị Cẩu cũng không nghĩ nhiều, lẽ nào tên đó muốn xem thử có thể đến chiếm lợi lộc gì hay không?
Đôi mắt to nhìn lướt qua võ giả Phục Sinh Chi Địa trước mặt, ánh mắt thú Vị Cẩu lóe lên tia hung ác, tên này đã giết con cháu của nó, mau chóng giết hắn, ngoài ra...Cái thanh kiếm nhỏ kia, có thể ăn!
Lúc này, tần số và uy lực công kích của thú Vị Cẩu càng nhanh càng mạnh.
Máu tươi đầy trong miệng Hoàng Cảnh, lực lượng thiên địa xung quanh cơ thể bắt đầu mỏng lại, hắn sắp trụ không nổi rồi, chạy cũng không thể chạy!
Lúc này, cầu thiên địa và ba cửa tam tiêu của Hoàng Cảnh cũng hiện ra rồi!
Chết cũng phải liều mạng đánh!
Thanh đoản kiếm màu vàng, cũng lóe ra ánh sáng, nếu đã không thể mang đi vậy thì nghĩ cách tự bạo! Ngay khi Hoàng Cảnh định đánh cược liều mạng một đòn, cho dù chết cũng phải khiến con yêu thú này thương nặng, thì phía xa, ánh kim đến gần, ngay sau đó ánh kim dừng lại.
Thú Vị Cẩu dừng động tác tấn công, cái đầu to lốm đốm quay lại nhìn thoáng qua Giảo, rống lên.
"Gào!"
Giảo cũng rống lên, hình như đang trả lời gì đó. Đôi mắt thú Vị Cẩu xẹt qua tia tức giận, cái tên đáng ghét, nó muốn thanh đoản kiếm này sao?
Thú Vị Cẩu tiếp tục rống lên, Giảo cũng tiếp tục trả lời.
Một lát sau, hình như hai bên thỏa thuận xong, đôi mắt to của Giảo lập tức nhìn sang Hoàng Cảnh.
Hoàng Cảnh cắn răng một cái, cầu thiên địa lập tức rúng động kịch liệt, mà ngay lúc này, Giảo giống như sấm sét nhanh chóng nhào giết về phía hắn!
Hai con yêu thú cấp tám tấn công một tên cấp bảy như hắn, Hoàng Cảnh rất không cam lòng, cứ như vậy chết sao?
Đang lúc cửa tam tiêu của hắn bắt đầu rúng động, đợi đối phương tới gần, hắn sẽ cho nổ. Ngay sau đó, sự việc xảy ra khiến hắn vô cùng bất ngờ!
Ánh kim phóng tới như gió, lập tức chuyển hướng, đột nhiên đánh về phía thú Vị Cẩu!
"Ầm!"
Hai cái đầu thú màu vàng, chớp mắt đụng vào nhau.
Giảo đột nhiên bất ngờ đánh thú Vị Cẩu, vượt ngoài dự đoán của Hoàng Cảnh, cũng vượt ngoài dự đoán của thú Vị Cẩu.
Nó và Kim Giác Thú Vương đã thỏa thuận xong, thậm chí nó đã đồng ý từ bỏ thanh đoản kiếm kia, những cái khác không cần, vì sao Kim Giác Thú Vương còn muốn công kích nó?
Lẽ nào Kim Giác Thú Vương không sợ cấm địa biết?
"Gào!"
Thú Vị Cẩu rống to, hình như đang nói gì.
Mặc dù Hoàng Cảnh rất ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ ngợi gì, vội vàng thu hồi ba cửa tam tiêu và cầu thiên địa, quay người muốn chạy trốn.
Còn chưa rời đi, một luồng khí tức khóa chặt hắn.
Giảo đang tấn công thú Vị Cẩu, dùng khí tức khóa chặt hắn, đôi mắt to màu vàng cũng nhìn về phía hắn, rồi lại nhìn thành đoản kiếm nhỏ, vừa điên cuồng tấn công thú Vị Cẩu vừa rống về phía Hoàng Cảnh!
Nhìn thấy võ giả thành Hy Vọng trước mắt vẻ mặt ngỡ ngàng và cảnh giác, Giảo đột nhiên giận dữ!
Đồ ngu!
Ngu xuẩn!
Này cũng không hiểu sao?
Lúc này không thể nói chuyện với đối phương, bằng không, Giảo tuyệt đối muốn chửi ầm lên, không bằng cả tên đầu bếp!
Ra hiệu bằng ánh mắt như vậy mà ngươi không hiểu sao?
Dùng kiếm của ngươi giết tên này!
Thực lực của nó ngang với đối phương, lúc này chỉ có thể cố quấn chặt, hại nó còn cho rằng võ giả thành Hy Vọng đều là người thông minh, nhưng bây giờ xem ra, ngu ứ ngờ được!
Giảo rất phẫn nộ cũng rất tức giận!
Nó giết sứ giả của cấm địa, cũng giết thủ vệ cửa cấm địa, chính là không muốn đi cấm địa, chính là muốn địa quật hiểu nhầm là bị Gỗ ngốc đột kích, sau đó trọng thương không thể đi địa quật.
Tên thủ vệ là kẻ biết rõ sự tình, nó biết không phải Gỗ ngốc đột kích, vì vậy, Giảo muốn giết yêu diệt khẩu.
Nhưng thực lực cũng nó với đối phương không chênh lệch bao nhiêu, lúc này phải hy vọng vào cái tên võ giả ngu ngốc kia tới giúp!
Vì sao hắn không hiểu?
Vì sao!
Giảo tức giận không thôi, điên cuồng dùng mắt ra hiệu với Hoàng Cảnh, lúc thì nhìn kiếm, lúc thì nhìn thú Vị Cẩu, dùng kiếm giết nó á!
Hoàng Cảnh lúc này hơi ngây người, nhưng một lúc sau, hình như cũng hơi hiểu hiểu, có điều, vẫn ngây người ra.
Yêu thú có trí khôn, điều này hắn biết.
Nhưng... Vì sao lại thế này?
Con yêu thú này... Hình như là Giảo của Giảo Vương Lâm, vì sao nó lại tấn công yêu thú của Vị Cẩu Lĩnh?
Rất nhiều nghi hoặc hiện lên trong đầu Hoàng Cảnh.
Lúc này, không nghĩ được nhiều như vậy rồi!
===
Bạn cần đăng nhập để bình luận