Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1504

Phương Bình cũng không nói nhảm, ngưng tụ ra mấy đoàn vật chất bất diệt lớn, ném cho mấy người lão Vương, truyền âm nói: "Khôi phục trạng thái tốt nhất!"
Mấy tên này, vừa mới trải qua thử thách trên đường vào thiên cung, tiêu hao cũng không nhỏ. Đừng nói là hai người kia, trước đó Lý Hàn Tùng suýt bị đè chết, về phần hắn... hắn có hệ thống khôi phục, sợ cái gì.
Mấy người cũng không phí lời, tiếp nhận vật chất bất diệt, nhanh chóng hấp thu tiêu hóa.
Phương Bình không quan tâm bọn họ, liếc nhìn hai vị cấp bảy nhà họ Trần bên cạnh vẫn còn đang mờ mịt, thở dài không thôi, người nhà họ Trần quá thành thật rồi.
Hai ngươi nhìn cái gì chứ? Đều già cả rồi, mà sao lại ngốc như thế chứ.
Phương Bình cũng ném một đoàn nhỏ vật chất bất diệt sang, truyền âm nói: "Hai vị tiền bối, các ngươi cũng đừng tham chiến nữa, khôi phục vết thương đi."
Nói xong, lần nữa truyền âm Trần Diệu Tổ ở phía xa nói: "Tiền bối, khi sắp tiêu hao hết thì để mấy vị tiền bối bị đánh bay trở về, đúng rồi, tiền bối, tuyệt đối đừng để cùng bị đánh bay trở về, mà từng người một."
Phương Bình lần nữa cảm khái sự trung thực của bọn họ, ai như con Giảo gian xảo. Nhớ ngày đó, vì lấy vật chất bất diệt, mà một hai ba đều bị đánh bay trong mấy phút.
Mấy vị này tiêu hao rất lớn mà đều chưa bay. Đây chính là cường giả nhân loại!
Trần Diệu Tổ im lặng, cũng không bay trở về.
Diễn kịch... Vậy sẽ phải diễn sao cho thật!
Trừ phi thật bị đánh tàn phế, bằng không, ông không thể bay trở về.
Không những không bay trở về, mà lúc này hai mắt Trần Diệu Tổ đỏ lên, không điều khiển thần binh nữa, mà cầm thần binh trong tay, điên cuồng chém giết, trực tiếp cận chiến với mấy vị cấp chín.
Điều này cũng mang ý nghĩa, chiến đấu đến chết!
Trước nay, cận chiến đều là tiêu chí của tử chiến, cường giả cao cấp bắt đầu cận chiến, tức là thật muốn liều mạng rồi.
Phương Bình dùng lực lượng tinh thần nhìn một chút, suýt nữa sợ mất mật.
Trần Diệu Tổ chém giết như điên dại, mấy lần suýt nữa bị mấy người Phong Cửu Thành đánh bay khỏi đường núi, ở đây một khi bị đánh bay ra ngoài thì chỉ có chết chắc.
Nhưng mấy người Phong Cửu Thành lại là hơi do dự, rõ ràng Trần Diệu Tổ muốn liều mạng, nhưng lúc này mấy người vẫn nghĩ có nên kéo chết ông hay không.
Không cần thiết mạo hiểm cùng điên cuồng theo, dự tính ban đầu là kéo chết Trần Diệu Tổ mà không tổn thất một ai, hiện tại dùng mạng đi đổi, không đáng.
Trần Diệu Tổ điên cuồng, bà lão cũng điên cuồng không kém.
Lúc này, hai vị cấp chín đều chiến đấu ở phía ngoài cùng, đánh cho mấy người Phong Cửu Thành liên tục thua mà lui lại.
Sau khi bọn họ thối lui, hai người lại lui về.
Mấy người Phong Cửu Thành cũng vội vàng đuổi theo, tiếp tục chém giết, muốn tiếp tục làm hai người tiêu hao.
Vừa chém giết, Phong Cửu Thành vừa kích thích nói: "Trần Diệu Tổ, ngươi chắc chắn phải chết, muốn chết sảng khoái hơn chút không?"
"Ngươi quên rồi sao, năm đó con ngươi chết trên tay ta, một cách dứt khoát, không hề đau khổ chút nào..."
Trần Diệu Tổ cũng không phẫn nộ, lạnh lùng nói: "Đại ca ngươi chết trên tay ta, cũng rất dứt khoát."
"Đồ vô dụng đó chết thì chết thôi, nếu như hắn không chết, cũng không có ta hôm nay... Trần Diệu Tổ, ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm sao?"
"Đừng ép ta! Nếu ép ta tự bạo, các ngươi đều phải chôn cùng!"
"Ha ha ha!"
Phong Cửu Thành xem thường, cấp chín tự bạo rất mạnh mẽ, nhưng bọn họ có bốn vị cấp chín, ba vị cấp tám, vẫn có thể liên thủ ngăn cản dư âm.
Cùng lắm cũng chỉ trọng thương mà thôi. Chỉ cần không rơi vào vết nứt không gian, nếu Trần Diệu Tổ tự bạo, người nhà họ Trần có lẽ cũng sẽ chết hết.
Ông ta dám sao?
Không giết được bọn họ, mà còn khiến toàn bộ người mình thiệt mạng, Phong Cửu Thành không thèm quan tâm đe dọa của ông.
Khi mấy người còn đang đánh nhau, bà lão chợt hét to một tiếng, chém ra một đao, không tránh không né, đón kiếm của một vị cấp chín, lại một đánh một vị cường giả cấp tám bay ra khỏi đường núi.
"A!"
Một tiếng rống thê lương truyền đến, vị cường giả cấp tám giãy dụa muốn trở về đường núi, nhưng bà lão vừa đánh đổi đón lấy một chiêu của cường giả cấp chín để ra tay với hắn, sao có thể để hắn sống sót.
Mấy vết nứt không gian màu đen lặng lẽ xẹt qua cơ thể đối phương.
Đầu lập tức biến mất! Ngay sau đó, nửa người dưới biến mất.
Tiếng rống thê lương vẫn còn tiếp tục, nhưng tiếng rống nhanh chóng biến mất, hai bên đường núi, vết nứt màu đen liên tiếp hiện lên, mỗi lần hiện lên, đều mang đi một phần thân thể, không bao lâu, vị cường giả kim thân cấp tám đã biến mất không còn tung tích, dường như chưa từng xuất hiện ở thế giới này.
Mấy người Phong Cửu Thành sắc mặt khó coi, nhưng cũng không để ý lắm. Dùng tính mạng một vị võ giả cấp tám, đổi lấy một kiếm làm bà lão trọng thương, có lời!
Mấy vị cường giả cấp chín, không lùi mà tiến tới, thế công kích càng thêm hung mãnh.
Bà lão vốn đã tiếp một kiếm, lúc này cũng là nỏ mạnh hết đà, lập tức bị đánh bay ra ngoài.
...
Trên khu đất trống.
Bà lão bay ngược về, Phương Bình cũng không nói gì, lập tức xuất ra một đoàn lớn vật chất bất diệt, bà lão hơi sửng sốt một chút, Phương Bình vội nói: "Tiền bối, diễn kịch, phải diễn chân thực một chút, lát nữa tiếp tục bị thương... tuyệt đối đừng để bọn họ phát giác ra người đã khôi phục.
Tiếp tục tiêu diệt hai cấp tám còn lại, ta biết thói quen của mấy tên địa quật này, đổi tính mạng cấp tám mà có thể khiến người bị thương, bọn họ cảm thấy đáng giá, sẽ không để cấp tám rút lui...
Chịu thương thêm mấy lần, cái kiểu trọng thương ngã gục kia, sau đó tiêu hao hết vật chất bất diệt và lực lượng tinh thần của bọn họ...
Đến lúc đó liền giao cho chúng ta, cam đoan giết chết bọn chúng!"
Bà lão không nói gì, vội cầm lấy vật chất bất diệt bắt đầu khôi phục.
Mà Phương Bình còn đang dặn dò: "Đừng khôi phục thương thế nhục thân, cùng lắm thì bị đánh thành bộ xương khô thôi, không chết được đâu. Khôi phục xương cốt và nội phủ, như vậy càng có vẻ chân thực, nếu tiền bối có thể nhẫn nhịn... cố gắng đừng khôi phục nội phủ, vật chất bất diệt đều chứa trong xương cốt.
Tốt nhất chứa trong xương sọ, như vậy bọn họ cũng rất khó phát hiện khác thường.
Cấp chín, dù nội phủ vỡ vụn cũng sẽ không dễ dàng chết đi, không chết được, vậy ta có thể tiếp tục cứu tiền bối..."
Bà lão có chút ngơ ngác, chúng ta đang chém giết lẫn nhau, thế mà, thằng nhóc này... lại dạy mình diễn kịch như thế nào.
"Tiền bối, chớ ngẩn ra đó, nhị tổ sắp không chịu được nữa rồi!"
Bà lão lập tức tỉnh ngộ, như lời Phương Bình không hề khôi phục thương thế nhục thân, vẫn duy trì trạng thái huyết nhục mơ hồ lúc nãy, nhanh chóng đánh quay về đường núi hiểm trở.
Một lát sau, hai vị cấp tám bị đánh bay, thương thế nghiêm trọng.
Phương Bình vừa cứu viện, vừa tiếp tục căn dặn, có chút bất đắc dĩ, người nhà họ Trần thật ngốc, không như những người khác, dù ta không dạy, vật chất bất diệt vừa ra, mấy người lão Vương đã biết nên làm gì.
Lão Ngô, lão Lý cũng vậy, lão Trương mặt dày, đại khái có thể diễn hơn Phương Bình.
Mấy người nhà họ Trần đều sống lâu như vậy rồi, thế mà còn phải để một người trẻ tuổi dạy bọn họ làm sao diễn kịch, thật không có thiên phú.
"Có lẽ thật sự phải mở một lớp dạy kỹ năng diễn xuất cho tất cả cường giả cao cấp... Lão Trương làm giáo viên giảng chính, ta làm trợ giảng là được."
Phương Bình cảm khái một tiếng, còn cố ý truyền âm cho mấy người lão Vương.
Mấy người đều đen mặt lại!
Ma Võ sao lại dạy ra một “lãnh tụ” như thế này?
Lý Hàn Tùng lại rất tán thành, hợp lý!
Phương Bình vẫn có chút tài lẻ, có thể diễn kịch, có thể đào hang, có thể lấy lòng dao động người khác, có thể kiếm tiền...
Hiện tại hắn đang lấy Phương Bình làm chuẩn!
Đừng nói, học được không ít, ban đầu học được cách đào hang, hắn đã dạy lại cho không ít người, diễn kịch... giờ mình cũng có thể diễn rồi.
Còn về lấy lòng dao động người khác và và kiếm tiền... Lý Hàn Tùng trầm tư một lát, mình còn kém một chút.
Chờ ngày nào có thể lừa mấy người lão Vương tin tưởng mình mạnh hơn bọn họ, vậy thì được rồi.
Thật ra thực lực Phương Bình cũng như thế, nhưng mấy người lão Vương đều tin tưởng Phương Bình mạnh hơn mình... Cái này rất không bình thường, rõ ràng Phương Bình đã bất tri bất giác gây ra ảnh hưởng tới phán đoán của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận