Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2349: Liên Trảm Ba Thần (3)

Cửa Chúng Sinh rơi vào tay Phương Bình là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng Thần Giáo có nhiều phương án khác nhau, cũng đã tính đến khả năng này. Nếu rơi vào tay Phương Bình thì cứ giao Của Chúng Sinh cho hắn.
"Hừ!"
Nhân Hùng hừ lạnh.
Sứ giả lại cấp tốc nói: "Phương Bình nhất định sẽ chết, sẽ không lâu nữa! Sau khi ra ngoài, hắn chắc chắn phải chết! Đại nhân, xin bớt giận! Chuyện cấp bách là cứu Địa Xảo Chân Quân, Thần Giáo bây giờ cần các vị đại nhân về gấp... Không thể có thêm tổn thất nữa!"
Bốn vị Chân Quân, đã chết mất hai người, nếu bây giờ lại chết thêm Trường Thanh Tử thì tổn thất quá lớn. Mà ngay khi hắn đang nói chuyện, Phương Bình và Kỳ Huyễn Vũ cùng nhau thổ huyết, ánh mắt Phương Bình âm u, gần như đồng thời rơi xuống đất cùng Kỳ Huyễn Vũ, trong chớp mắt này, khí tức của Phương Bình tiêu tan. Thấy cảnh này, Nhân Hùng nhìn Của Chúng Sinh rơi trên đất, vẻ mặt ngơ ngác! Thần Sứ mới nói không nên giết Phương Bình, không cần đoạt lại Của Chúng Sinh, nhưng bây giờ Phương Bình chết rồi... Mình không thể chỉ đứng nhìn chứ? Nhân Hùng không nói nhiều, trực tiếp hạ xuống. Lúc này, lực lượng tinh thần của Thần Sứ Quan Phong có vẻ gấp gáp, quát lớn: "Đại nhân, lùi lại..."
Nhân Hùng không biết, sao hắn có thể không biết? Phương Bình có thể che giấu khí tức, tam giới đều biết! Chỉ có những người ở đây mấy ngàn năm như Nhân Hùng mới không biết. Nhưng đã chậm! Vừa rồi, Phương Bình cảm giác sức tấn công của Nhân Hùng có gì đó sai sai, bỗng nhiên tấn công yếu hơn rất nhiều. Nhân cơ hội này, Phương Bình lập tức đại chiến với Kỳ Huyễn Vũ, đánh nổ hơn một nửa đảo nổi của Kỳ Huyễn Vũ, trọng thương được lão ta. Tuy bản thân cũng bị thương không nhẹ, nhưng cũng không nghiêm trọng như vậy. Thời cơ không thể mất, một đi không trở lại. Phương Bình muốn đánh cho Nhân Hùng trở tay không kịp, chớp mắt, hơi thở tiêu tan, võ giả không biết sẽ không ngờ Phương Bình có thể làm được như vậy. Hắn cũng chỉ có thể bắt nạt những người mấy ngàn năm không ra ngoài, không biết gì như Nhân Hùng thôi. Trong ấn tượng của bọn họ, e là không có ai làm được như vậy. Về phần lúc trước xông vào giữa quân địa quật, Phương Bình cũng từng thu lại khí tức, nhưng tình huống hỗn loạn, phân thân của hắn vẫn còn đó, khí tức trên phân thân cũng còn, Nhân Hùng chưa chắc đã cảm ứng được. Phối hợp với sức hấp dẫn của Cửa Chúng Sinh, hắn không tin Nhân Hùng không kinh ngạc. Sự thật chứng minh, Nhân Hùng đúng là đã kinh ngạc một chút, sau đó nhanh chóng hạ xuống, muốn lấy lại Của Chúng Sinh. Trong khoảnh khắc Thần Sứ Quan Phong quát lên, sóng lực lượng tinh thần quá mạnh, Phương Bình nhìn lướt qua phía bên kia, hắn nhận ra được sự dị thường. Dường như hắn biết ai là Thần Sứ rồi! Nhưng lúc này, không có thời gian quan tâm đến đối phương. Trong nháy mắt Nhân Hùng rơi xuống đất, Phương Bình âm thầm bạo phát lực lượng tinh thần đến cực hạn, hóa lực lượng tinh thần thành châm nhỏ, chớp mắt đâm vào mi tâm của Nhân Hùng! Cùng lúc, lượng lớn vật chất bất diệt trong cơ thể Phương Bình bạo phát, khí huyết cũng bạo phát đến cực hạn. Một thanh trường đao chớp mắt ngưng tụ toàn bộ sức mạnh, chém xuống đầu đối phương.
"A!"
Lực lượng tinh thần của Nhân Hùng bị thương nặng, hắn gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ như máy, lúc này, không kịp rút lui, song quyền xuất hiện, lập tức đánh về phía Phương Bình! Ầm ầm!
Tiếng nổ đùng vang lên, cơ thể Phương Bình bị đánh nổ hơn nữa, nhưng thời khắc này, đao của hắn cũng đã hạ xuống, chém Nhân Hùng thành hai nửa! Nửa thân dưới của Phương Bình biến mất, nhưng cơ thể mới nhanh chóng mọc lại, không nhiều lời, trường đao trong tay tái hiện, hắn rống to một tiếng, nhanh chóng lao về phía Nhân Hùng đã bị chia làm hai nửa!
Vù!
Trường đao chém qua, nổ tung, lại là một đao khiến nửa người Nhân Hùng nát tan! Một nửa thân thế còn lại kêu thảm một tiếng, nhưng không trốn chạy, nửa người vẫn xông lên đánh Phương Bình, một quyền vung vẩy, đánh kim thân Phương Bình không ngừng nổ tung. Hai người lúc này đã đánh giết đỏ cả mắt, cực kỳ khốc liệt. Ngay lúc này, Kỳ Huyễn Vũ dường như đã tỉnh lại, Phương Bình cũng vẫn chưa quên lão, thấy vậy, hắn tức giận mắng thầm! Thời khắc quyết định, Kỳ Huyễn Vũ chỉ toàn mang lại phiền phức cho mình! Lần này mà không giết hắn thì thật là có lỗi với những người đã khuất.
"Mẹ kiếp, ngươi ép ta!"
Phương Bình lại ném ra mười mấy đoàn vật chất bất diệt, lại cắt chém một ít lực lượng tinh thần... Răng rắc... Phương Bình dường như cảm ứng được một chút, lúc này, thế giới này hình như mờ nhạt đi một chút thì phải. Lực lượng tinh thần tuột xuống dưới 10.000 hz rồi! Nhưng cũng không phải là không có tác dụng, mười mấy phân thân lập tức xông vào đánh Kỳ Huyễn Vũ, lão ta vừa mới tỉnh táo lại, cũng bị thương không nhẹ, nhất thời không thể thoát khỏi vòng vây. Ngay lúc này, Phương Bình bỗng nhiên xông về phía trước, ôm lấy một nửa người của Nhân Hùng, hoàn toàn không để ý sự phản kích của đối phương, điên cuồng đá vào người đối phương, ầm ầm ầm, rất nhiều máu thịt bắn mạnh ra. Phương Bình hung ác không gì sánh được, dùng đầu điên cuồng va chạm nửa cái đầu của đối phương. Răng rắc! Nửa cái đầu của Nhân Hùng lại nổ tung, giọng nói oán độc: "Ngươi muốn giết bản tọa, không dễ như vậy!"
Dứt lời, một tiếng vang ầm ầm, nửa kim thân nửa tung! Kim thân vừa mới khôi phục của Phương Bình lại nổ tung, nhưng hắn cười như điên nói: "So độ tàn nhẫn? Ngươi không đủ trình đầu! Nhào vô!"
Dứt lời, bên dưới đầu hắn, kim thân trực tiếp lìa đầu, ngoại trừ đầu, kim thân tàn tạ nổ tung! Trong hư không, Nhân Hùng ngưng tụ tinh thần thể, vốn cho rằng tự bạo kim thân, đối phương bị thương, ít nhiều sẽ cho mình một chút thời gian. Nào ngờ, Phương Bình cũng là người ngoan độc! Hắn trực tiếp tự bạo một nửa kim thân mới khôi phục của mình! Tiếng nổ kinh thiên vang lên! Tinh thần thể hư huyễn của Nhân Hùng gần như nổ tung trong chớp mắt.
"Không!”
Tiếng oán độc, tiếng rống giận dữ, tiếng không cam lòng... vang vọng khắp chiến trường! Ầm ầm! Chiến trường không gian rung lên, liên tục có ba vị Chân Thần mất mạng, đại đạo như có ý lan tràn vào nơi đây. Trong hư không, tinh thần thể của Nhân Hùng lập tức biến mất. Lực lượng tinh thần của Phương Bình lại quét ngang, lần này không tìm được lực lượng tinh thần nào còn sót lại của Nhân Hùng, hiển nhiên, có lẽ lực lượng tinh thần của hắn không mạnh bằng hai người kia, hoặc có lẽ không nghĩ tới mình sẽ chết như vậy.
Chiến trường tĩnh lặng một hồi. Phương Bình chỉ còn lại một cái đầu lơ lửng giữa trời, bên kia, Kỳ Huyễn Vũ tiêu diệt phân thân của hắn, lúc này cũng đứng thở dốc kịch liệt, trường thương chống xuống đất, nhất thời không dám bước lên chém giết với Phương Bình. Chân Thần thứ ba đã mất! Chiến đấu đến mức này, cuộc chiến đã khốc liệt không gì sánh được, không ai không bị thương. Phương Bình nhếch miệng nở nụ cười! Cảnh tượng này khiến người khác sợ hãi dị thường, một cái đầu trôi nổi đang nhếch miệng cười, nếu người bình thường nhìn thấy, chắc sẽ bị dọa sợ chết tươi! Nhất là khi thất khiếu của Phương Bình đang chảy máu, càng thêm phần khủng bố.
"Cần gì phải giãy dụa như vậy!"
Kỳ Huyễn Vũ lúc này giống như không để ý chuyện Chân Thần đã chết, khẽ thở dài: "Dù ngươi ra ngoài được, nhưng mang bảo vật của Yêu Hoàng ra ngoài, ngươi cũng khó tránh khỏi cái chết, bị thương nặng như thế, ngươi không có cơ hội chạy thoát!"
Phương Bình nhếch miệng cười: "Ta thích đấy, dù có chết cũng phải kéo theo một số người lên đường, nhân loại bọn ta là vậy đấy, không phục à?"
Toàn trường lặng ngắt như tờ. Đây... Chính là nhân loại! Là nhân loại hiện đại! Ba vị Chân Thần đã chết. Nhưng Phương Bình cũng bị thương rất nặng, giờ khắc này, khí tức của Kỳ Huyễn Vũ dần dần trở nên mạnh mẽ. Nhìn Phương Bình chỉ còn lại cái đầu, khôi phục lại cực chậm, tầm mắt Kỳ Huyễn Vũ nhìn về Của Chúng Sinh, từng bước tiếp cận Phương Bình. Xa xa, mọi người còn đang tiêu diệt lẫn nhau. Người càng ngày càng ít! Kỳ Huyễn Vũ không vội, tuy cường giả địa quật đã rơi vào thế hạ phong, nhưng vẫn còn có thể chống đỡ được một quãng thời gian, Khổng Lệnh Viện không thể dễ dàng trút bỏ gánh nặng để đến cứu viện Phương Bình. Phương Bình lúc này chỉ mới khôi phục được đến eo, thấy thế cười nói: "Ngươi cảm thấy hiện tại ngươi có thể giết ta?"
“Thử thì biết thôi."
"Kỳ Huyễn Vũ, chi bằng chúng ta bàn chuyện hợp tác, sao hả? Ta sẽ nghĩ cách giúp người tiêu diệt Mệnh Vương, như vậy, đại đạo của ngươi không còn trở ngại, ngươi có thể tăng cấp Chân Vương"
Kỳ Huyễn Vũ cười, nhẹ giọng đáp: "Ngươi cho rằng đến lúc này, lão phu sẽ tin lời người nói sao? Phương Bình, người quá ngây thơ rồi."
Thương thế của Phương Bình nặng hơn lão, vậy là được rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận