Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1240

"Nói thật đi, rốt cuộc có bao nhiêu? Ta nói trước, bên bọn ta có 88 vị tuyệt đỉnh, các người có bao nhiêu Chân Vương?"
"Chết rồi ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Phong Diệt Sinh quát lên một tiếng, đánh ra một đòn chí mạng, khiến kim cốt của Phương Bình không ngừng nổ vang.
Phương Bình cũng chém ra một đao với vô số hư ảnh, ngực đối phương nổ vang... Đối phương cũng có áo giáp cao cấp, Phương Bình không thể chém vỡ, nhưng cũng khiến Phong Diệt Sinh miệng phun ra máu tươi.
Bên kia, ánh mắt Hòe Mộc Thanh càng lúc càng hưng phấn! Phòng nhỏ bị hắn phá hoại tàn tạ, chỉ còn lại mấy bức tường.
Phương Bình thấy dáng vẻ hưng phấn của hắn, bất đắc dĩ nói: "Người anh em, phá nhà vui không? Chơi vui thì cứ tiếp tục..."
Dứt lời, căn phòng vừa rồi đã đổ nát lập tức hồi phục như ban đầu.
Hòe Mộc Thanh đầu tiên là sững sờ, tiếp đó giận tím người!
Lần này, Hòe Mộc Thanh không phá căn phòng nhỏ nữa, tức giận không nhịn được, nhanh chóng nhào đến đánh Phương Bình.
Hai người bọn họ đều là cường giả cấp mạnh mẽ, cùng nhau công kích Phương Bình, Phương Bình cũng chỉ có thể lui bước.
Sát thương của lực lượng tinh bị suy yếu, chiến lực của Phương Bình cũng giảm đi, nhất thời cũng khó có thể bắt được hai người bọn họ.
Đồng thời, dù hai người đánh Phương Bình liên tục lui bước, nhưng bọn họ vẫn phải phân tâm chống đỡ sát thương của lực lượng tinh thần.
Trang sức cấm chế lực lượng tinh thần dù có thể ngăn được công kích của lực lượng tinh thần, nhưng vẫn cần bọn họ tiêu hao sức mạnh duy trì mới được, bằng không, rất nhanh sẽ bị công phá phòng ngự.
Ba người trong phòng đánh nhau khí thế, tình hình bên ngoài như thế nào, hai người Phong Diệt Sinh thật sự không nhìn thấy.
Có điều hai người cũng biết, nhất định người của Phương Bình đã ngăn cản người của bọn họ. Bằng không, những người đó lẽ ra đã đến giúp đỡ rồi.
Bọn họ nhìn không được, nhưng Phương Bình có thể thấy rõ bên ngoài. Lúc này, những người kia thực ra đều đang trong thành phố nhỏ của hắn.
Hắn và hai người này đánh nhau trong phòng, bên ngoài, Phương Bình cũng đang không ngừng tiêu hao lực lượng tinh thần, cô lập một thành phố nhỏ, cố gắng tạo cơ hội cho những người khác.
Chỉ là những kiến trúc kia dù sao cũng tương đối hư ảo, không ngừng có người phá tan kiến trúc, hội tụ cùng nhau.
Hơn nữa có người biết đây là vật hóa hình của Phương Bình, còn có võ giả đang vận dụng tuyệt chiêu, trắng trợn phá hoại thành nhỏ, mặt Phương Bình càng lúc càng trắng bệch.
Phá hoại thành nhỏ, chính là tổn thương lực lượng tinh thần của hắn.
Mắt thấy Tưởng Siêu với ba tên cường giả tinh huyết hợp nhất gần tụ lại một chỗ rồi, Phương Bình không còn quan tâm đến điều này nữa, một đao đỡ lấy trường kích chém vào đầu, lại nói: "Hai vị vương tử, hay là chúng ta làm hòa đi. Còn tiếp tục đánh, bị người khác đục nước béo cò thì không có lợi đâu, ta cảm ứng được, người của Yêu Mệnh vương đình đang đuổi theo phía sau đấy."
"Đi chết đi!"
Phong Diệt Sinh giận dữ! Ngươi đã giết bao nhiêu người của bọn ta, bây giờ còn hòa bình chung sống được sao?
Người của Yêu Mệnh vương đình, trước kia thực lực không bằng bọn họ, nếu như không phải bị cái tên này hại thê thảm, thì cần gì phải sợ yêu nữ kia!
Phong Diệt Sinh giận dữ, thực lực tăng lên ba phần, đánh Phương Bình liên tục lui về sau.
Bên cạnh, Hòe Mộc Thanh cũng xuất kiếm, liên tục đánh vào điểm yếu của Phương Bình!
Phương Bình có điểm yếu, hơn nữa không ít!
Tuy rằng xương sọ của hắn đã kim cốt hóa, nhưng cho dù đã kim cốt hóa, thì mắt, miệng... đều là điểm yếu.
Chỉ cần một kiếm xuyên qua mắt của Phương Bình, đâm nát óc của hắn, Phương Bình cũng phải chết.
Còn có tim, kim cốt khó có thể đánh nát, nhưng nếu có thể đánh trúng tim, Phương Bình cũng không có cơ hội hồi phục.
Hai người cũng không phải là cừu non lần đầu ra đời, qua mấy lần giao thủ, sớm đã thăm dò vị trí trí mạng của Phương Bình.
Phong Diệt Sinh đánh trực diện với Phương Bình, Hòe Mộc Thanh luôn tìm cơ hội, mỗi lần đều ép thẳng đến điểm yếu của hắn.
Phương Bình bị cái tên này đánh có chút đau đầu, dùng trán đỡ mấy đường kiếm, mỗi lần như vậy, trán hắn đều vang lên tiếng va chạm ầm ầm.
Cứ liên tục như vậy, Phương Bình cảm giác đầu mình giống như đầu của Đầu Sắt, bị người ta đánh sắp ngu rồi.
Cho dù bị đánh máu chảy be bét, Phương Bình vẫn rảnh rỗi không nhịn được nói: "Hòe vương tử, gọi như vậy không sai chứ? Ngươi với ai ấy nhỉ... à, ngươi với Hòe Vương có quan hệ gì không?"
Lời này vừa nói ra, Hòe Mộc Thanh vừa công kích vừa cười lạnh nói: "Không ngờ uy danh của vương tổ cũng truyền đến Phục Sinh Chi Địa rồi!"
Phương Bình cười nhạo nói: "Đúng đó, truyền đến rồi! Ta nghe người ta nói, Hòe Vương gì đó... Trước đây bị Chiến Vương huấn luyện như chó, sợ đến mức chật vật mà chạy. Đúng rồi, các người biết ngôn ngữ của chúng ta, biết chó là gì không?"
"Đáng chết!"
"Ngươi dám sỉ nhục vương tổ!"
Hòe Mộc Thanh giận tím mặt, súc sinh này dám sỉ nhục Chân Vương!
Nên biết, dù là ở vùng cấm, bọn họ cũng sẽ không tùy ý sỉ nhục tuyệt đỉnh của nhân loại, bởi vì như vậy rất nguy hiểm. Một khi tuyệt đỉnh của nhân loại nổi giận, giết chết bọn họ, sẽ không ai ra mặt giúp đỡ.
Đương nhiên, điều này hầu như chưa từng xảy ra, tuyệt đỉnh của nhân loại không rảnh đến mức đó, bọn họ cũng sẽ không tùy tiện giết vào vùng cấm.
Nhưng chuyện tôn trọng cường giả cấp Chân Vương là điều căn bản, là kiến thức thường thức ở địa quật.
Sắc mặt Phong Diệt Sinh khó coi, lạnh lùng nói: "Võ giả phục sinh, cho ta biết tên, ngươi có tư cách khiến bản tướng nhớ kỹ tên ngươi, ngày sau, phàm là võ giả phục sinh có liên quan hay dính dáng đến ngươi đều phải chết!"
Hắn vừa mới nói xong, Phương Bình ngoáy mũi một phát, vo ra một viên cứt mũi đen thùi lùi, trét lên đầu Phong Diệt Sinh, cười híp mắt: "Cứt mũi đấy, ta có nhiều lắm, lâu lắm rồi không ngoáy, ngươi muốn nữa không?"
"Khốn kiếp!"
Phong Diệt Sinh sắp tức điên rồi, phẫn nộ quát: "Hòe Mộc Thanh! Giết hắn!"
Võ giả phục sinh quá vô sỉ, cực kỳ không có phong độ cường giả.
Tuy rằng hắn chưa từng giao thủ với võ giả phục sinh, nhưng trong vương đình từng có người xuất chiến, gia tộc cũng có người nhập ngũ.
Bậc cha chú, tổ tông của hắn, dù đã từng chém giết không ngừng với võ giả phục sinh, hai bên thù sâu như biển, nhưng bọn họ cũng từng nói với hắn, võ giả của Phục Sinh Chi Địa khát máu vô cùng, là loại người có ý chí võ đạo mạnh mẽ!
Nhưng tên khốn trước mắt này... hoàn toàn lật đổ toàn bộ ấn tượng của hắn về võ giả phục sinh!
Mở miệng ra là nhục mạ Chân Vương, đang đánh nhau còn... ném cứt mũi vào mặt mình!
Phong Diệt Sinh cảm thấy mình sắp điên rồi!
Tức điên lên được, tên khốn này thật sự là võ giả của Phục Sinh Chi Địa sao?
Phong Diệt Sinh vừa dứt lời, Hòe Mộc Thanh bên cạnh hơi biến sắc, nhưng không còn do dự nữa!
Cái tên này quá khó giết! Thật sự quá khó giết!
Hai người liên thủ vây công đối phương, ngoài việc khiến hắn bị nhiều ngoại thương, nội thương không nặng. Tiếp tục như vậy, bọn họ không biết còn phải mất bao lâu mới có thể đánh giết hắn.
Phong Diệt Sinh cũng lại bạo phát, dùng hết sức quấn lấy Phương Bình, trong miệng chợt quát lên: "Trước khi chết, ta cho ngươi cơ hội để lại họ tên!"
Phương Bình nhìn lướt quá Hòe Mộc Thanh đang phun máu lên trường kiếm, ánh mắt nghiêm nghị, nhưng ngoài miệng lại cười nói: "Tưởng Siêu, hậu duệ của Chiến Vương, có gan thì đi mà giết lão tổ nhà ta!"
"Hậu duệ của Chiến Vương..."
Phong Diệt Sinh hơi biến sắc, cắn răng nói: "Ngươi chính là em trai của Tưởng Hạo, em trai duy nhất của Tưởng Hạo, vậy ngươi càng đáng chết!"
Thậm chí ngay cả Hòe Mộc Thanh đang phun máu cũng nổi giận: "Phải giết ngươi! Hậu duệ của Chiến Vương đều đáng chết!"
Phương Bình thấy hai người nổi giận, hắn cũng không biết phải làm sao, cạn lời. Mẹ kiếp, thân phận này... hình như không ổn. Hai tên này vừa nghe mình xưng tên đã muốn nổi điên, rốt cuộc thì Tưởng Hạo... cũng chính là "biến thái" mà Tưởng Siêu hay nhắc đến, đã làm gì rồi?
Không cần Phương Bình đoán, đôi mắt Hòe Mộc Thanh đỏ như máu, giận dữ hét lớn: "Tưởng Hạo hành hạ cha ta đến chết, nợ máu trả bằng máu!"
Phong Diệt Sinh cũng lạnh lùng nói: "Không ngờ, em trai Tưởng Hạo lại dám vào Vương Chiến Chi Địa! Hôm nay dù bọn ta không giết ngươi, ngươi cũng chắc chắn phải chết..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận