Toàn Cầu Cao Võ

Chương 989: Thế Gian Chỉ Có Lý Trường Sinh (2)

"Ầm!"
Tô Triển trực tiếp bị đè xuống lòng đất, lão Lý cười như điên nói: "Đồ con rùa, dám ép lão tử! Lão tử hiện tại dùng một ngón tay đè bẹp ngươi!"
Nói hết, lão Lý bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống, vô cùng hùng hổ nói: "Ai không phục? Không phục thì tới đánh! Ngô Xuyên, nhìn nhìn cái quần, ngươi muốn đánh ta phải không? Ta còn nhớ, 40 năm trước, ngươi từng đánh ta!"
Sắc mặt Ngô Xuyên đen kịt! Nếu không phải hắn kiêng kỵ... thì đã sớm ra tay tát chết lão Lý rồi!
Hắn thật sự kiêng kỵ, không kiêng kỵ thực lực, mà bận tâm lỡ như đánh Lý Trường Sinh bị thương rồi, có thể lão Lý sẽ không khôi phục lại được.
Bị Ngô Xuyên làm lơ, lão Lý càng thêm hung hăng, haha cười nói: "Thế gian không ai đánh lại ta! Chót bảng cấp tám? Khốn kiếp, ai xếp bảng, ta cho một kiếm đi đời nhà ma!"
"Đủ rồi!"
Ngô Khuê Sơn quát lạnh, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn đánh ai đi đời nhà ma? Ai bảo ngươi vạn đạo hợp nhất?"
Lão Lý vội ho một tiếng, bình thản nói: "Ta tu con đường của ta, ngươi tu con đường của ngươi, ta tu luyện thế nào mặc kệ ta!"
"Vô liêm sỉ!"
Ngô Khuê Sơn giận tím mặt, trong mắt ánh lên lửa giận bị kìm nén! Trong lửa giận lại chen lẫn sầu lo vô hạn! Lý Trường Sinh tu luyện lung tung, sợ là muốn cắt đứt đường sống của mình rồi. Trường Sinh Kiếm Khách đoạn trường sinh... Hắn muốn chấm dứt con đường trường sinh của chính hắn sao?
Cánh cửa sinh mệnh bị nuốt vào... Hắn đã cảm nhận được lực lượng sinh mệnh của Lý Trường Sinh đang trôi đi!
Mà cường giả cấp tám... Không, cường giả đỉnh cấp sáu đã rất khó cảm nhận được lực lượng sinh mệnh trôi đi.
Tên khốn này, còn có thể sống bao nhiêu năm?
Võ giả tuy ăn bữa nay lo bữa mai, nhưng đến cảnh giới như Lý Trường Sinh, không dễ chết như vậy!
Giờ khắc này, mọi người đều im lặng.
Phương Bình cũng lo ưu phiền muộn, hắn không còn tâm tư tính kế, suy nghĩ xem những người kia có muốn gia nhập cổ phần hay không.
Đang yên đang lành, lão Lý bước vào con đường ngõ cụt này làm gì?
Hắn chưa quên, lão Lý từng nói, con đường võ đạo không thể đi lung tung. Lúc Phương Bình khiến cầu thiên địa của mình bị biến dị, lão Lý đã từng quát mắng hắn, nhưng bây giờ... Ông ấy chẳng còn cầu thiên địa nữa rồi!
Lão Lý vẫn vui vẻ tươi cười, tức giận thì mắng, cũng không để ý tiếng quát tháo của Ngô Khuê Sơn.
Thuận chân đá Tô Triển đang bò lên từ cái hố kia, lão Lý cười ha hả: "Ơ, đang ăn tiệc Tông sư mà? Nhìn ta làm gì, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống! Hôm nay có rượu hôm nay say, mặc kệ ngày mai ai ngã xuống!"
Nói xong, một bình rượu lăng không bay vào tay lão Lý, hắn ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, cười to nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, uống đi!"
Bữa tiệc dần dần khôi phục lại sự huyên náo.
Từ lúc Lý Trường Sinh cụ thể hóa lực lượng tinh thần, vạn đạo hợp nhất, bầu không khí hơi vắng lặng.
Nhưng không khí vắng lặng ấy cũng chỉ giới hạn ở Tông sư, người bình thường căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không có ai có tâm tình muốn giải thích.
Giữa trường, lão Lý phóng khoáng vô cùng, phong lưu bất tận. Nốc từng chai từng chai rượu.
Phương Bình chỉ yên lặng nhìn, vẫn chưa mở miệng.
Bên cạnh, Tần Phượng Thanh lẩm bẩm nói: "Lão Lý được nha! Phương Bình, vạn đạo hợp nhất... trâu vậy luôn hả?"
Phương Bình liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng muốn thử à?"
"Có suy nghĩ như vậy!"
Tần Phượng Thanh vuốt đầu trọc, cười híp mắt nói: "Cảm giác rất mạnh, rất hay á! Nhìn đi, lão Lý phách lối như vậy, ngay cả cấp chín cũng dám khiêu khích, cũng được lắm nha, chuẩn bị chơi luôn cấp chín rồi hả?"
Bên cạnh, Ngô Khuê Sơn liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nổi nóng vô cùng!
Sau một khắc, Ngô Khuê Sơn có cảm giác giận lây, giơ chân đạp một cước!
Ầm!
Một tiếng va chạm nhỏ vang lên... Tần Phượng Thanh chớp mắt hóa thành bóng đen, biến mất vô ảnh vô tung.
Phương Bình nhìn Ngô Khuê Sơn, thở dài, ngài bắt nạt Tần Phượng Thanh làm gì? Thấy hắn hiền nên bắt nạt hả?
Hơn nữa, Tần Phượng Thanh cũng không có tư cách đi con đường vạn đạo hợp nhất này, người ta nói cho đã miệng thôi mà ngài cũng đánh, lão Ngô hung ác quá trời!
Thấy Ngô Khuê Sơn bất thiện nhìn mình, Phương Bình cười ha hả nói: "Đá tốt lắm ạ, một cước này của hiệu trưởng quá đẹp..."
"Cút!"
Ngô Khuê Sơn không có tâm tình đùa giỡn với hắn, vô cùng căm tức.
Phương Bình cười nói: "Hiệu trưởng, nhìn thoáng một chút, lão Lý phong lưu phóng khoáng thế nào... Hơn nữa, còn có thể sống bao lâu?"
Hắn cũng đã cảm nhận được sinh mệnh của lão Lý đang dần trôi qua. Võ giả bình thường không cảm nhận được, nhưng lực lượng tinh thần của hắn mạnh mẽ, có thể cảm nhận được.
"Nếu làm rùa đen rụt đầu thì mười năm, tám năm, chiến đấu nhiều thì ba năm rưỡi là ngủm củ tỏi rồi."
Sắc mặt Ngô Khuê Sơn khó coi, Lý Trường Sinh cũng không lớn tuổi, cũng mới 60 tuổi mà thôi.
Đến cảnh giới như Lý Trường Sinh, hầu như sẽ không có chuyện chết già.
Mà Lý Trường Sinh... Có lẽ sẽ trở thành võ giả cấp tám đầu tiên chết già.
Phương Bình bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Còn lâu chán, ta còn tưởng là năm ba ngày gì chứ, nếu như vậy thật thì ta lỗ nặng... Ta sợ ông ấy nợ ta mấy trăm tỷ, chưa trả đã quỵt."
Vừa nói xong, lão Lý phách lối đi tới, cười ha hả nói: "Trả tiền quái gì? Ta nợ tiền ngươi sao?"
Phương Bình xem thường, cũng lười nhiều lời, suy nghĩ một chút, hỏi: "Vạn đạo hợp nhất có lợi gì không? Ngài đừng nhất thời bối rối, không suy nghĩ kỹ mà đi vạn đạo hợp nhất, chẳng có gì hay ho, nói nghe xem có thể làm gì?"
"Ngươi biết cái gì!"
Lão Lý tiếp tục chém gió, khoác lác khoe khoang: "Lão Ngô, lợi hại không?"
"Lão Ngô nào? Hiệu trưởng hay là Trấn thủ sứ?"
"Khụ khụ... Lão Ngô bên cạnh ngươi này."
Ngô Khuê Sơn yên lặng nhìn hắn, cũng không nói lời nào, nhìn đến mức lão Lý cảm thấy khó chịu, nhìn cái gì mà nhìn!
Lão Lý dời tầm mắt đi, nhìn về phía Phương Bình, cười ha hả nói: "Chỉ hắn... Đừng thấy hắn lợi hại... Hiện ta vẫn chưa thích ứng được, đợi thêm vài ngày nữa, ta sẽ đánh hắn gọi ta bằng ông nội luôn, ngươi tin không?"
"Lợi hại như vậy?"
"Đương nhiên!"
Lão Lý khoác lác: "Có hiểu vạn đạo hợp nhất nghĩa là gì không? Chính là rất mạnh, rất trâu bò! ngươi biết võ giả cấp tám bình thường có thể bùng nổ ra bao nhiêu lực lượng thiên địa không?"
Lão Lý vui sướng nói: "Ta tính cho ngươi xem, 10 hz lực lượng tinh thần + 100 cal khí huyết = 1 gal lực lượng thiên địa.
Võ giả đỉnh cấp bảy bình thường đều có lực lượng tinh thần tầm 300- hz trở lên, nghĩa là, tối đa có thể bùng nổ được 300 gal lực lượng thiên địa.
Trên thực tế, bình thường không đạt được tình trạng này, võ giả có sức mạnh khống chế gần 100% như thiên tài ta đây mới làm được.
Võ giả cấp tám, thì mạnh hơn một chút, lực lượng tinh thần thấp thì tầm 4000 - 5000 hz, cao thì cũng không tới 10.000 hz.
Nói cách khác, lợi hại nhất... là võ giả đỉnh cấp tám cỡ như lão Ngô này này, nếu thật sự lấy hết sức bình sinh để bùng nổ lực lượng, cùng lắm cũng chỉ bùng nổ được 1000 gal lực lượng thiên địa mà thôi.
Ta thì khác!"
Phương Bình khẽ cười nói: "Sao lại khác?"
"Ngốc quá, vạn đạo hợp nhất, lực lượng khí huyết của ta chính là lực lượng tinh thần, lực lượng tinh thần chính là lực lượng khí huyết. Lực lượng khí huyết và lực lượng tinh thần đã hợp làm một rồi, chỉ có duy nhất một loại sức mạnh, hiểu chưa!
Tính như vậy... lực lượng khí huyết của ta là 100.000 cal, nghĩa là lực lượng tinh thần cũng 100.000 hz... Hehe, đương nhiên, đại khái là tính như vậy đó."
Lão Lý vội ho một tiếng, nói thì nói như vậy, đương nhiên, không mạnh như vậy, nhưng vẫn phải chém gió nghe cho nó oách!
Nói xong, hắn tiếp tục cười nói: "Đổi cách nói đi, nếu như sức mạnh khống chế của ta cao đến 100%, một chiêu có thể bùng nổ sức mạnh của 10.000 gal lực lượng thiên địa, hiểu chưa? Mạnh hơn hắn gấp 10 lần, nếu lực lượng tinh thần và lực lượng khí huyết đầy đủ, chuyện này không khó... Ngươi nói xem, có phải ta chỉ cần một chiêu đã có thể đánh nổ hắn không?"
"Mười ngàn gal? So với cấp chín thì sao?"
Lão Lý tiếp tục ho khan nói: "Nhất định cũng không kém cấp chín chút nào, cho nên, qua mấy ngày nữa, ta chính là đệ nhất cấp tám rồi!"
"Lợi hại như vậy?"
"Thấy ta lợi hại chưa!"
"Vậy bây giờ ngài giao thủ thử với Trấn thủ Ngô thử xem?"
"Khụ khụ khụ!"
Lão Lý không nói gì, chẳng muốn hé răng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận