Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1647

Số lần thành Yêu Quỳ và nhân loại giao chiến không nhiều, thời gian không lâu, hơn nữa mấy lần đều đại bại, thật đúng là không thu được bao nhiêu Khí Huyết Đan.
Hơn nữa võ giả mang theo Khí Huyết Đan, chỉ có tác dụng bổ sung khí huyết, đại chiến vừa nổ ra, chẳng mấy chốc sẽ tiêu hao sạch sẽ. Trừ phi bị người đánh cái chết luôn, bằng không cuối cùng cũng sẽ hủy diệt những thứ này.
“Khí Huyết Đan này lại có tác dụng với võ giả trung cấp, càng hiếm có."
Cận Ngọc Hoài ba hoa chích chòe, nhanh chóng cười nói: "Nếu các vị cảm thấy hứng thú, 10 viên đá sinh mệnh cấp 9 là được."
"Đắt vậy sao?"
Những người khác trong đám người nghe thấy thế thì đều líu lưỡi. 10 viên đá sinh mệnh cấp 9. Mỗi tháng, hậu duệ của cấp tám như Hồng Khởi Mộc cũng chỉ được nhận ba viên.
Đương nhiên, lần này đi vào vùng cấm, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ mang theo một chút vật tư, hơn nữa số lượng không ít. Ai cũng đeo túi lớn, đều là đồ tốt.
Cận Ngọc Hoài cười nói: "Vật hiếm đương nhiên quý, đây chính là bảo vật của võ giả phục sinh, 10 viên đá sinh mệnh cấp 8 cũng không đắt lắm."
Tròng mắt Phương Bình cũng sắp trợn lồi ra rồi. Mẹ kiếp, gặp phải đồng nghiệp rồi, thánh lươn lẹo.
Ở địa quật, đơn vị tính của một viên đá sinh mệnh là một cân. Một cân có giá trị 300 triệu!
Phương Bình không có khả năng không biết Khí Huyết Đan trong tay tên này, đó là Khí Huyết Đan hàng cao cấp, Khí Huyết Đan cấp 4.
Thật ra Khí Huyết Đan trung cấp rất ít, bởi vì trung cấp đã không còn quá phụ thuộc vào đan dược để tu luyện nữa, tốc độ khôi phục khí huyết tương đối chậm.
Trước kia, một viên Khí Huyết Đan cấp 4 giá trị cũng mấy triệu. Nhưng hôm nay, do đá năng lượng tăng nhiều, toàn dân học võ, giá Khí Huyết Đan đã giảm nhiều, Khí Huyết Đan bình thường cũng sắp giảm xuống đến 10.000 một viên rồi.
Mà giá Khí Huyết Đan cấp 4 cũng sẽ không vượt qua một triệu.
Một triệu và... 10 viên đá năng lượng... 3 tỷ?
Ánh mắt Phương Bình cũng thay đổi, ta ngốc quá, sao ta không nghĩ tới chứ?
Có người mua sao? Có chứ!
Ngay khi Cận Ngọc Hoài nói ra giá, trong đám người, một vị võ giả đỉnh cấp năm, hơi hiếu kỳ nói: "Ta thấy năng lượng viên đan dược này không dồi dào lắm, còn không bằng đá sinh mệnh cấp 7, 10 viên cũng quá đắt đi. Cái này có tác dụng lớn với quá trình tu luyện của chúng ta sao?"
"Tất nhiên rồi!"
Cận Ngọc Hoài cười nói: "Loại này gọi là Khí Huyết Đan, chủ yếu trợ giúp võ giả phục sinh tu luyện lực lượng khí huyết, hơi khác chúng ta, nhưng vẫn có tác dụng không nhỏ với chúng ta.
Đan dược quý giá đối với võ giả cấp thấp chính là Thối Cốt Đan. Có thể tăng tốc độ tôi cốt, chư vị có thể thấy quý giá cỡ nào, ngược lại, chúng ta không có loại đan dược này phụ trợ khi tôi cốt.
Nhưng loại đan dược kia quá hiếm thấy, dù chỉ có tác dụng với võ giả cấp thấp, giá trị cũng không thấp so với viên Khí Huyết Đan này.
Mà có hiệu quả tốt hơn với chúng ta là một loại đan dược tên Thập Nhất Đan..."
Dứt lời, Cận Ngọc Hoài lấy ra một viên đan dược, tươi cười nói: "Chính là loại này, có tác dụng rất lớn đối với việc rèn luyện nội phủ của chúng ta, nhưng cái này đắt, giá trị 30 viên đá sinh mệnh cấp 9.”
"Đắt thật!"
Đám người sợ hãi thán phục.
Phương Bình lại sửng sốt. Thập Nhất Đan.
Chết tiệt, hắn đã từng đổi thứ này, có tác dụng trợ giúp rèn luyện lục phủ ngũ tạng, giá không rẻ, hình như là 200 điểm thưởng một viên, đây là giá trước khi điểm thưởng chưa cải cách. Khi đó, một điểm thưởng là 30 ngàn, 200 điểm thưởng giá trị 6 triệu.
Quá đắt, ít nhất khi đó đối Phương Bình mà nói là như thế.
Nhưng sau này khi điểm được được cải cách, nhiều thứ đã xuống giá.
Hình như Thập Nhất Đan cũng xuống giá, sau này Phương Bình không chú ý lắm, vì sau đó hắn không cần cái này, mà dùng quả Bách Thối của địa quật, thứ này hiệu quả hơn Thập Nhất Đan.
Tính ra 6 triệu là tốt lắm rồi, nhưng 30 cân đá năng lượng giá trị 9 tỷ.
Phương Bình thật sự choáng váng. Có kẻ ngu nào sẽ bỏ tiền ra mua sao?
Ăn lời hơn nghìn lần rồi!
Có không?
Không có!
Nhưng, lúc này đột nhiên có người trả giá, phía Phương Bình, một vị võ giả cấp năm cau mày nói: "30 viên cũng quá đắt đi, nếu 10 viên thì ta còn có thể suy nghĩ một chút..."
Ngón tay Phương Bình rung động! Nhà ngươi khai thác mỏ hả? Ngươi lại có thể bỏ ra 3 tỷ để mua một viên Thập Nhất Đan? Ngươi điên rồi!
Dù những người này hầu hết đều là hậu duệ cường giả, 10 cân đá năng lượng cấp 9 cũng tuyệt đối không phải con số nhỏ, có thể phải dành dụm mấy tháng mới có được.
Kết quả bọn họ dùng tài sản tích lũy mấy tháng đổi lấy một viên đan dược?
Nhưng Phương Bình nhanh chóng nghĩ. Vật hiếm thì quý, lời này cũng không sai.
Ở địa quật, thật ra đá năng lượng không khan hiếm, ít nhất đối với mấy hậu duệ cường giả này là vậy, nếu tiêu hao không lớn, khoáng mạch của bọn họ lại có thể tái sinh, thật không tính quá hiếm.
Quỳ La cấp tám, trăm năm qua, đã tích lũy hơn mười ngàn cân đá năng lượng.
Hầu hết những người này đều là con em quý tộc, lần này tới vùng cấm cũng mang theo không ít gia sản. Dùng 10 cân đá năng lượng đổi lấy một bảo vật mà bọn họ chưa từng nhìn thấy, dù không mang lại hiệu quả lắm thì họ cũng không cảm thấy bị thiệt.
Ai cũng có lòng tò mò.
Người này trả giá, Cận Ngọc Hoài lại có vẻ khó xử, nhanh chóng lắc đầu nói: "Không được, cái này quá hiếm. Đây là do chúng ta đánh chết một vị cường giả cao cấp, lấy được từ trên thi thể đối phương, chúng ta đã chết không ít người. 10 viên đá sinh mệnh thì không đổi được.
Huynh đệ, nếu bằng lòng, không bằng đổi lấy một viên Khí Huyết Đan? 10 viên đá năng lượng đủ để đổi một viên Khí Huyết Đan rồi..."
Phương Bình liếc mắt nhìn tên này, gian thương!
Có cường giả cao cấp nào mang theo Thập Nhất Đan và Khí Huyết Đan chứ? Ngươi cũng chỉ lừa kẻ ngốc mà thôi.
Đến cao cấp, những đan dược này không có hiệu quả, đồ ngốc mới có thể mang theo đan dược chạy. Cường giả nhân loại, hận không thể chẳng mang theo gì trên người, trần trùng trục đi địa quật chém giết.
Võ giả trung cấp mà có những đan dược này thì sẽ nhanh chóng sử dụng hết.
Hiếm thì đúng là hiếm, nhưng nếu nói là giết cao cấp lấy được thì là nói nhảm.
Lợi nhuận... lợi nhuận hơn nghìn lần.
Đồ giá trị một triệu, hắn lại muốn bán với giá 3 tỷ. Lời gấp 3000 lần!
Phương Bình bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ, mình còn muốn kiếm tiền, đào khoáng, thật phiền phức. Hay là cũng kinh doanh, làm gian thương?
Phía địa quật nhiều khoáng mạch, ở thế giới loài người đá năng lượng rất đáng tiền, nhưng ở thế giới địa quật, giá chưa chắc đã cao. Dù ngoại vực có giao chiến với nhân loại, nhưng thành trì giao chiến không nhiều. Hơn nữa võ giả nhân loại cũng không thu được nhiều chiến lợi phẩm.
Nhân loại nghèo lắm!
Phía địa quật, những đan dược này đúng là hiếm có.
"Giao dịch quy mô lớn, đại khái không hề hiệu quả, nhiều thứ không đáng giá. Nhưng ôm tâm thái tò mò, bán ra quy mô nhỏ, chắc chắn có thể kiếm một món hời."
Phương Bình thầm suy tính.
Địa quật quá lớn. Rộng bao la.
Nhân khẩu ít nhất mấy chục tỷ người, không cần nhiều, chỉ cần bán được cho mấy nghìn người thì có lẽ cũng kiếm được kha khá.
Một người lời 10 cân đá năng lượng, mấy nghìn người, sẽ thành mấy chục nghìn cân.
Phương Bình vội vàng bắt đầu dò xét không gian chứa đồ của mình, ta có những thứ này hay không?
Hắn đã dọn dẹp không gian chứa đồ nhiều lần. Hắn đã đưa rất nhiều thứ mình không dùng nữa cho trường học. Sau khi cẩn thận xem xét một lần, lúc này Phương Bình thật có chút buồn bực.
Hình như không có.
Không đúng... Phương Bình tìm nửa ngày, thế mà tìm được một viên Hồi Mệnh Đan lăn lóc trong góc.
Phương Bình cũng đã quên mình cất từ khi nào.
Hồi Mệnh Đan cũng là đồ chữa thương tốt.
Lần đầu tiên Phương Bình nhìn thấy Hồi Mệnh Đan, là khi tiểu phú bà Trần Vân Hi dùng, mới cấp một đã dùng, hết sức xa xỉ.
Một viên Hồi Mệnh Đan, giá trị cũng khoảng 5 triệu.
Nhưng ở thứ này chỉ có tác dụng với cấp thấp, đến cao cấp cũng không còn tác dụng gì nữa. Nhất là đến cấp tám, có vật chất bất diệt rồi thì Hồi Mệnh Đan chính là đồ bỏ đi, còn không hiệu quả bằng một sợi vật chất bất diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận