Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1911: Lại Loạn Cào Cào (3)

Lúc này, Giảo suy nghĩ rất nhiều, thật ra nó cảm thấy Bách Thú Lâm cũng có thể bàn vấn đề gia nhập lại. Dù sao nó xuất thân từ Bách Thú Lâm, yêu cùng nhà, không phải yêu xa lạ.
"Đánh chết đám Yêu Vương này... Bản vương chính là Yêu Vương mạnh nhất vực Nam Thất."
"Ăn thịt bọn chúng, rồi lại hấp thu mỏ sinh mệnh... Dù sao cũng cùng một nhóm với đầu bếp, vậy bản vương lại giết yêu tộc phản nghịch, tất cả tội lỗi đều để đầu bếp gánh?"
Giảo cảm thấy nó cần có người gánh tội thay. Cứ nói đầu bếp kêu mình làm chuyện này, để hắn giúp mình gánh tội.
Mình ăn nhiều Yêu Vương như vậy, có lẽ thật sự có thể trở thành Chân Vương. Dù không được, vậy cũng có thể trở thành vương giả lợi hại nhất.
Nếu dựa vào chính mình, nó không dám, nếu giết chết những yêu tộc này, Vạn Yêu vương đình sẽ giết nó. Nhưng đây là chuyện đầu bếp làm... Cũng không phải bản vương làm.
Cùng lắm thì giết yêu diệt khẩu là được rồi! Dù Ngự Hải Sơn biết, nhưng bọn họ cũng không phải yêu tộc, Vạn Yêu vương đình sao phải tin bọn họ?
Một khi mình trở thành Chân Vương, giết cũng đã giết rồi, vương đình sẽ còn vì một số yêu tộc mà đắc tội một Chân Vương yêu tộc sao?
Giảo cảm thấy mình thật quá lợi hại. Nó đã tính kỹ mọi việc, khi mình yếu, mình dựa vào gia tộc của đầu bếp, đến khi mạnh... thì chạy!
Trước hết để Chân Vương nhà đầu bếp giúp mình ngăn Chân Vương lại. Chờ mình thành Chân Vương... Cùng lắm thì không ăn đầu bếp là được!
Giảo cảm thấy mình như vậy xem như là không phụ lòng Phương Bình rồi, đầu bếp thơm ngào ngạt, nó vẫn muốn ăn hắn, hiện không ăn hắn, hắn nên thỏa mãn rồi.
Giảo cảm thấy đắc ý, lại quay đầu nhìn về phía mấy vị yêu tộc cấp 9 của Giới Vực. Nó chớp chớp mắt to ra hiệu một phen, kết quả mấy vị yêu tộc này đần độn, hình như nhìn không hiểu.
Giảo rất bất đắc dĩ, thật ngu xuẩn. Bản vương đã bảo các ngươi ở bên ngoài "bảo vệ" Kiến tộc, cái này cũng không rõ sao?
Sau khi rời khỏi sa mạc Vạn Nghĩ một đoạn thì lập tức ra tay!
Giảo có chút mất mát, yêu tộc quá ngu xuẩn.
Không, bản vương không ngu xuẩn. Bản vương là trí giả trong yêu tộc.
...
Khi Giảo đang tính kế những yêu tộc này, thì trong Cấm Kỵ Hải, Một đầu mèo khổng lồ, dè dặt trồi lên trên mặt nước một chút, Cấm Kỵ Hải có tác dụng che đậy khí tức, nhưng ra khỏi Cấm Kỵ Hải liền vô dụng.
"Cấm Kỵ Hải giống như rộng hơn rồi thì phải..."
"Lại mở rộng, chẳng trách động thiên nhỏ đi rất nhiều..."
Thương Miêu nói một mình, bản miêu biết mà, hình như động thiên nhỏ đi, chắc là lúc ta ngủ, Công Quyên Tử đã thu hẹp phạm vi động thiên lại.
Tự nói chuyện một mình một hồi, Thương Miêu nhìn chung quanh một chút, hiếm khi có chút thương cảm. Hình như không còn giống năm đó. Năm đó... Trong biển có thật nhiều cá lớn ăn ngon! Sao giờ không còn con nào hết vậy?
Giờ toàn thứ gì ấy, nó không thích ăn cua, mực, nhưng dưới đáy biển lại có rất nhiều.
"Bản miêu nhớ, cách động thiên 80.000 dặm hải vực về phía nam, có cái đảo... Trước kia thường xuyên đến đó câu cá, hiện tại không biết còn hay không nữa?"
Thương Miêu quay đầu liếc nhìn nơi xa ở Cấm Kỵ Hải, sau đó lại bỗng nhìn về phía sa mạc Vạn Nghĩ: "Chó ngoại lai thật đáng ghét, nhìn giống chó lớn hồi xưa qua... Mà con chó lớn này còn mang tiểu đệ ta đi... Có nên ăn nó hay không?"
Thương Miêu nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc, sau đó lắc lắc cái đầu khổng lồ, được rồi, bản miêu không ăn thịt chó.
Thương Miêu đã lâu không đi ra ngoài, nhìn cái gì cũng cảm thấy rất lạ lẫm.
Vuốt mèo bỗng nhiên bắt lấy một con yêu thú trong biển thuộc loại cá sấu, dù không giống cá lớn trong trí nhớ của nó, nhưng nó rất đói, trước lót dạ một chút đã.
Thương Miêu căn bản không quan tâm yêu thú cá sấu cầu xin tha thứ, cũng không nhìn đối phương đã cấp 9, cá chính là để mèo ăn nha, tại sao phải cầu xin tha thứ.
Không có ăn sống, Thương Miêu là một yêu tộc có yêu cầu cao về ăn uống.
Khác con chó lớn trước kia hay đoạt đồ ăn của nó, chó lớn đó cái gì cũng ăn, Thương Miêu hình như vẫn nhớ, chó lớn ăn cái gì cũng là ăn sống, tanh hôi mùi máu, buồn nôn kinh khủng.
Địa quật không thể nhóm lửa, trong mắt Phương Bình, đây là định luật tự nhiên của địa quật, hoặc là nói một loại quy tắc. Nhưng lúc này Phương Bình không thấy được chuyện xảy ra tiếp theo. Trên móng vuốt Thương Miêu bỗng nổi lên ánh lửa, trực tiếp nướng yêu thú cá sấu "xèo... xèo..."
Chớp mắt, một con yêu thú cấp 9 biến thành yêu thú cấp 9 quay.
Móng vuốt Thương Miêu xuất hiện một xiên gỗ khổng lồ, xiên cá sấu trên que gỗ, vừa ăn từng miếng, vừa tiếp tục bơi về phía thành Hi Vọng. Ăn chút đồ ăn vặt, thuận tiện xem náo nhiệt, đây mới là cuộc sống của mèo.
Chỉ là có chút hiếu kì, hình như có người đang lén nhìn bản miêu?
Thương Miêu nghi ngờ nhìn chung quanh một lần, không phát hiện cái gì, bản miêu ở Cấm Kỵ Hải thì sao, Chân Thần cũng không thể dùng lực lượng tinh thần ở đây, không nên có người nhìn bản miêu mới đúng.
Thương Miêu lắc đầu to, tiếp tục bơi, mình cảm giác sai rồi nhỉ.
Ngay lúc Thương Miêu có cảm giác có người nhìn lén nó, tại miệng đường nối phía Ma Đô, Trương Đào cũng hết sức chấn động, có phải ta cảm ứng sai rồi hay không? Ta muốn vào địa quật!
Ông dường như phát hiện vật gì kỳ quái, đang hướng về thành Hi Vọng.
"Đó là cái gì? Yêu thú tuyệt đỉnh? Không đúng, yêu tộc tuyệt đỉnh Cấm Kỵ Hải sẽ không tới khu vực biển cạn, làm sao lại tới nơi này? Cũng không đúng, hình như không phải khí tức của Cấm Kỵ Hải..."
Trương Đào bỗng vỗ đầu, ông không cảm ứng được. Từ khi đường hầm không gian mở ra nhiều, lực lượng tinh thần của ông tăng trưởng nhanh, thật ra ông có thể nhìn thấy rất nhiều thứ. Nhưng gần đây có lẽ đã cắt chém nhiều phân hóa thể, hiện tại rất khó cảm ứng được rõ tình huống bên trong.
"Thứ vừa rồi rốt cuộc là thứ gì?"
Dù ông không cảm ứng được tình huống cụ thể, nhưng ông đã nhận ra, khí tức của đối phương khá mạnh mẽ, mặc dù có vẻ rất yếu ớt, nhưng đó vì ảnh hưởng của Cấm Kỵ Hải, không phải đối phương yếu.
"Chắc chắn là cấp tuyệt đỉnh. Đừng nói là con mèo trong núi Quát Thương đấy nhé?"
Trương Đào bỗng nghĩ đến trước đó cũng cảm ứng được một chút khác thường, chẳng lẽ con mèo kia chạy ra ngoài sao?
"Không thể nào! Nếu nó chạy ra ngoài... Con mèo này chính là lịch sử sống chân chính."
Ánh mắt Trương Đào chớp mạnh, đây chính là một con mèo có thể sống từ thời kỳ phong thần đến bây giờ, có lẽ biết nhiều hơn chủ nhân động thiên. Nếu bắt được nó...
Ông còn đang suy nghĩ, sau lưng, có tiếng người có vẻ lo lắng nói: "Bộ trưởng, tình huống thế nào? Ngài có thể nhìn thấy tình huống bên trong không?"
Trương Đào quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Lý Hàn Tùng lo lắng, nhanh chóng cười nói: "Không có việc gì, mấy người Phương Bình đã giết chết một vị cấp 9, đang giao chiến với cấp 9 khác, trước mắt không xuất hiện biến cố gì lớn..."
Ông vừa dứt lời, mọi người đều thở phào. Xem ra rất thuận lợi.
Trong đám người, Tưởng mập nghi ngờ, thuận lợi như vậy? Vậy Phương Bình vô cùng lo lắng gọi mình tới đây làm gì?
Trương Đào thấy bọn họ thở phào nhẹ nhõm, lại thầm nhủ một câu: "Đó là hiện tại! Hình như lần này có chút phiền phức, nhân tố ngoài ý muốn liên tục xuất hiện, đối phương sớm tiến vào, yêu tộc hình như muốn tham chiến, Giới Vực cũng tham gia náo nhiệt, nếu thật sự là con mèo kia... thì còn may, Lữ Chấn từng nói đối phương không tổn thương người.
Nhưng nếu không phải, nếu đó là yêu tộc tuyệt đỉnh của Cấm Kỵ Hải, vậy thì... lần này thật sự sắp xảy ra chuyện rồi."
Lúc này, Trương Đào cũng đau đầu. Tất cả chuyện không muốn phát sinh, hôm nay đều phát sinh. Hiện Vực Nam Thất loạn đến mức ông cũng có cảm giác sắp không khống chế nổi.
Rõ ràng chỉ là một cuộc chiến phản công, nhưng bây giờ, loạn cào cào lên rồi.
Đừng nói Phương Bình không nghĩ tới, bản thân ông cũng không nghĩ tới có thể như vậy, thằng nhóc Phương Bình này thật biết cách gây chuyện.
Lão Trương bất đắc dĩ, uổng công ta còn đang suy nghĩ, làm sao khơi mào cuộc chiến tuyệt đỉnh.
Được rồi, không cần suy nghĩ nữa. Lần này trăm phần trăm sẽ nổ ra cuộc chiến tuyệt đỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận