Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1070

Thiết Mộc cũng vô cùng chấn động, phẫn nộ quát: "Thiết Hoành, động thủ! Thiết Sâm, không được giết hắn!"
Không cho giết hắn, "hắn" ở đây chính là... Phương Bình!
Giới Vực Chi Địa có người sống!
Giới Vực Chi Địa lại có người sống!!
Câu nói này vang vọng trong lòng Thiết Mộc vô số lần, nơi này lại có người sống, không phải là yêu thú yêu thực nguyên sinh, mà là người sống!
Quá mức chấn động!
Nếu Tùng Vương biết, có lẽ sẽ hợp tác với các cường giả khác để tự mình tiến vào nơi này.
Không thể chiếm đoạt được di hài của Chân Vương không là gì cả, chỉ cần bắt được người này, công lao chắc chắn không hề thấp hơn cướp được di hài Chân Vương, thậm chí còn có công lớn hơn!
Đây là chuyện đủ để náo động toàn bộ vùng cấm!
Xảy ra chuyện lớn rồi!
Ở nơi phủ bụi vô số năm của địa giới này lại có người sống tồn tại... Có lẽ là xác chết di động, Thiết Mộc âm thầm bổ sung một câu.
Nhưng mặc kệ là người sống hay xác chết di động, đối phương còn có trí khôn, như vậy đã đủ rồi.
Lần này, người của hai bên đều điên cuồng.
Phương Bình... cũng hơi sợ, hắn muốn bỏ chạy.
Đậu xanh, ánh mắt mấy người này nhìn hắn đáng sợ quá.
Ông đây chỉ tùy tiện bịa đại một chút mà thôi, các ngươi tưởng thật luôn à?
Cổ nhân nói chuyện giống chúng ta sao?
Chỉ là muốn chứng minh ta là lão tổ của nhân loại, để người của thành Trấn Tinh đừng thịt mình, không ngờ người của vùng cấm cũng điên cuồng rồi.
Hình như quên mất... Mấy người này cũng hiểu tiếng Hoa Quốc, có lẽ hiểu nửa vời nên càng dễ tin là thật?
Phương Bình hơi run rẩy, ánh mắt mấy tên này quá tà ác.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bộ xương cấp tám đang đánh với hắn hình như không dám ra tay nặng, hơi kiêng kỵ, nhất thời, Phương Bình không cần dùng lực lượng thiên địa và sức mạnh khác, chỉ dựa vào khung xương cũng có thể đánh ngang tài ngang sức với đối phương.
Bên này ngang tài ngang sức, bên vị cấp tám còn lại thì hoàn toàn khác.
Thiết Mộc bảo hắn động thủ... chính là muốn hắn kéo hai người kia cùng chết.
Cường giả cấp tám được gọi là Thiết Hoành không sợ chết, liều mạng công kích hai người, màu vàng trên người ngày càng đậm!
Đậm đến mức... một lát sau, tiếng vang thật lớn truyền ra!
Tự bạo rồi!
Những cường giả vùng cấm này tự bạo như chơi, tàn nhẫn hơn cả nhân loại.
Phong cấm ở dưới lòng đất lại bị chấn động và phản sát thương.
Ầm!
Lý Mặc và người kia vốn bị thương rất nặng, lúc này cũng bùng ra ánh sáng vàng xán lạn, sau một khắc, hai bộ xương khô bay ngược ra, không nhúc nhích, giống như đã mất đi sinh mệnh.
Lúc này, lực lượng tinh thần của mọi người đã hao hết, lực lượng tinh thần công kích là sát chiêu kinh khủng nhất đối với mọi người.
Đối phương không muốn sống, đặc biệt công kích vào phong cấm, không tự bạo cũng không định sống nữa.
Thiết Mộc và Dương Đạo Hoành mặc kệ, hai người cấp chín này cũng điên cuồng vô cùng, máu thịt tung tóe.
Một người không còn một tay một chân, một người không còn hai ta, hiện đang so đầu ai cứng hơn, thật sự đâm đầu vào nhau, dòng máu vàng bắn tung tóe, nhìn vô cùng thê thảm.
Hai người này vừa đánh vừa gào thét vào mặt nhau.
"Thiết Mộc, bảo người của ngươi dừng tay!"
"Dương Đạo Hoành, ngươi lùi lại, nếu không, bọn ta không chiếm được, ngươi cũng đừng mơ tưởng!"
"Súc sinh đáng chết, đó là tổ tiên của nhân loại ta, ngươi dám!"
"..."
Hai người này gào thì gào, nhưng vẫn ra tay tàn nhẫn ác độc với nhau.
Phương Bình hiện tại buồn không lên tiếng... Nếu lúc này bị lộ, chắc sẽ bị hai người này liên thủ đánh chết phải không?
Dù biết hắn là Phương Bình... Dương Đạo Hoành có lẽ cũng sẽ đánh hắn chết tươi!
...
Chiến đấu còn đang kéo dài.
Hai cấp chín liều mạng thật sự, thậm chí bắt đầu tiêu hao vật chất bất diệt để khôi phục thương thế rồi.
Mà Phương Bình thấy vị cấp tám này... hình như không dám dùng sức, thế là hắn dồn sức đánh nhau loạn xạ.
Tuy không dùng lực lượng khí huyết, tuy Phương Bình không bằng cấp tám chân chính, nhưng đánh nhau bằng khung xương thì hai bên chênh lệch không lớn.
Chiến đấu một lúc lâu, đối phương sợ đầu sợ đuôi, Phương Bình tấn công điên cuồng, hai bên đánh nhau cũng khá sinh động.
Hai người này... cảm giác như đang câu giờ.
Chiến đấu như vậy, kéo dài cực kỳ lâu.
Lâu đến mức Dương Đạo Hoành và Thiết Mộc sắp đánh nhau thành xương khô rồi.
Chiến đấu đến lúc này, hai người vẫn cân sức ngang tài, Phương Bình thật sự cạn lời, Dương Đạo Hoành lúc đến hung hăng lắm mà, cũng chuẩn bị một đánh ba còn gì, rốt cuộc bây giờ chỉ đánh một Thiết Mộc mà lại đánh đến như vậy?
Phương Bình không biết, Dương Đạo Hoành tự tin một đánh ba có liên quan đến chữ "Trấn" kia.
Khác với lực lượng tinh thần của Tùng Vương, vừa xuất hiện nhất định sẽ bị công kích.
Còn chữ "Trấn" của hắn, nếu như không bị Tùng Vương hãm hại, dù có xuất hiện tại phong cấm, chỉ cần cẩn thận một chút cũng sẽ không bị công kích.
Đây mới là đòn sát thủ của Dương Đạo Hoành!
Đó cũng là sản phẩm của các lão tổ tuyệt đỉnh trong thành Trấn Tinh, mạnh hơn tuyệt chiêu của hắn nhiều, hơi hơi phóng thích một chút uy năng đủ để trấn áp cấp chín.
Đương nhiên, đây là để chuẩn bị cho sau khi vào Giới Vực rồi mới dùng, quan trọng vẫn là dùng để tranh lấy di thể của tuyệt đỉnh.
Nào ngờ, cuối cùng bị hố, phải dùng đến chiêu này để thoát thân.
Không còn đòn sát thủ này, Dương Đạo Hoành cũng không mạnh hơn Thiết Mộc là bao, hai người đã đánh nhau suốt 60 năm qua, giao thủ hơn trăm lần, không phân sinh tử, như thế đủ để chứng minh rất nhiều điều rồi.
Hai người chiến đấu đến cuối cùng, tốc độ chậm lại, thương thế cũng ngày càng nghiêm trọng.
Chiến đấu ở đây không thể bổ sung năng lượng đã tiêu hao, chỉ càng đánh càng yếu.
Lúc này... Hai người đều nghĩ đến một điều.
Ngay sau đó, hai người đồng thời đánh vào Sắc Vi Vương đang nằm dưới lòng đất.
Trong cơ thể Sắc Vi Vương cũng không thiếu tinh hoa sinh mệnh, dùng đá năng lượng bổ sung không bù kịp tốc độ tiêu hao của bọn họ, chỉ có tinh hoa sinh mệnh mới được.
Trước đó hai người thực ra định phân thắng bại, phân sinh tử, rồi lại cướp đoạt, sau đó khôi phục thương thế.
Nhưng đánh đến hiện tại vẫn không có kết quả, vậy thì xem xem ai là người đoạt được tinh hoa sinh mệnh trước, ai khôi phục trước, người đó thắng.
Hai người vây lấy Sắc Vi Vương, lại triển khai quyết đấu sinh tử.
Sắc Vi Vương trong lòng đất cũng bị hai người đánh, huyết nhục tung tóe, nhưng vẫn hôn mê, hiển nhiên, lực lượng tinh thần xung kích trước đó đã tạo thành ảnh hưởng trí mạng cho hắn.
Đánh một hồi, Phương Bình cũng nhận ra bộ xương cấp tám đối diện này đã hơi vô lực rồi.
Chỉ tiêu hao mà không khôi phục, mọi người cũng không muốn giữ mãi trạng thái làm bộ xương khô, bởi đây là trạng thái thể hiện thương thế rất nặng, vật chất bất diệt cũng không đủ để khôi phục da thịt. Trọng thương kéo dài, thời gian càng dài càng yếu.
Cấp tám trước mặt suy yếu, hai vị cấp chín cũng mệt bở hơi tai rồi.
Phương Bình nhìn thấy vậy, cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, trạng thái như vậy, nếu mình sử dụng lực lượng tinh thần, bạo phát thêm lực lượng tinh thần, mấy người này e là không phải đối thủ của mình.
Liếc mắt nhìn Thiết Mộc, tên này lát nữa phải đánh chết.
Dương Đạo Hoành... khó xử quá.
Đánh chết thì quá không nhân đạo, nhân loại cũng không có nhiều cấp chín, nếu bị mình đánh chết, quá tội lỗi.
Nhưng nếu không xử lý... Phương Bình không rét mà run, đến khi trở lại Địa Cầu, Dương Đạo Hoành trở về chắc chắn sẽ biết mình hãm hại ông ta.
Khi đó, chẳng lẽ ông ta sẽ không chạy đến Ma Võ tìm mình tính sổ sao?
Ma Võ có người là đối thủ của ông ta sao?
Lão Ngô có thần binh, nhưng Dương Đạo Hoành có thần binh cấp chín trong tay kia kìa, chắc chắn đánh không lại, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?
Trong lúc Phương Bình còn đang suy nghĩ những điều này, cấp tám đối diện hắn bỗng nhiên bùng nổ đánh mạnh một chiêu, Phương Bình tiếp chiêu bay ngược ra ngoài.
Phương Bình vừa định bay lên tái chiến... Nhưng ngay lập tức, hắn quyết định nằm yên không động đậy, giống như đã bị đánh chết rồi.
Mà Sắc Vi Vương vốn như người chết lại chớp mắt đứng dậy, quát một tiếng lớn, song quyền mang năng lượng rung chuyển trời đất. Song quyền hợp nhất, đánh Dương Đạo Hoành và Thiết Mộc.
"Nạp mạng đi!"
Sắc mặt Sắc Vi Vương vô cùng dữ tợn, một quyền mạnh mẽ hạ xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận