Toàn Cầu Cao Võ

Chương 281: Sao có thể không đánh?

Trên võ đài.
Sắc mặt Trần Gia Thanh bình tĩnh như thường, bước từng bước một lên võ đài.
Trong tay Trần Gia Thanh cầm một thanh loan đoan, Phương Bình còn chưa nhìn rõ, đã có người thấp giọng nói: "Ngô Câu?"
"Ngô Câu?"
Có người lặp lại một câu, bỗng nhiên nói: "Đông Lâm Trần gia?"
"Là Trần gia, Trần Tông sư 12 năm trước… Hiện tại là 13 năm trước, năm 1996 đã chết trận, trước khi lâm chung, cả nhà họ Trần chỉ còn lại duy nhất một cậu bé trai của dòng chính…"
Có người không nhịn được nhìn về hai vị Tông sư của Liên minh Võ Đại, trầm giọng hỏi: "Cậu ta là đứa bé trai cuối cùng của dòng chính nhà họ Trần sao?"
Sắc mặt của một vị Tông sư của Liên minh Võ Đại trở nên trịnh trọng, nói: "Không sai, là đứa bé trai dòng chính của Trần gia!
"Nam nhi hà bất đới Ngô Câu,
Thu thủ quan san ngũ thập châu... (1)
Người nhà họ Trần..."
Có người ánh mắt phức tạp, nhẹ nhàng nhắc tới một tiếng.
Ngô Câu của Trần gia đó là uy danh mà ông nội Trần Gia Thanh giành được!
Không... Không chỉ vị Tông sư của Trần gia!
Mấy đời người họ Trần đều dùng Ngô Câu, mà gia tộc đó cũng xứng đáng nhận được sự kính trọng của tất cả mọi người.
Năm 96, địa quật Đông Lâm bạo động, cả nhà họ Trần từ trên xuống dưới 18 miệng ăn, ngoại trừ Trần Gia Thanh tuổi còn nhỏ, Trần Tông sư dẫn cả nhà lao vào địa quật, tử chiến cũng không lùi!
Trận chiến đó, 17 người họ Trần đều hy sinh anh dũng!
Những năm nay, địa quật xuất hiện, sau lưng người bình thường cũng xuất hiện biết bao võ giả khiến lòng người xúc động, biết bao người không màng danh lợi, hùng hồn chịu chết!
Nhưng có thể như Trần gia, từ Tông sư, cho tới võ giả cấp một, toàn bộ chết trận, cũng rất hiếm thấy.
Phương Bình cũng nghe được những lời bàn tán này, ánh mắt lập tức có chút trở nên phức tạp.
Địa quật…
Cậu chưa từng đi vào địa quật, chỉ nghe qua, cậu không có cảm thụ rõ ràng của bản thân, không biết rốt cuộc địa quật sẽ tạo thành loại thương tích như thế nào cho con người.
Nhưng khi biết cả nhà Trần gia, ngoại trừ Trần Gia Thanh đang đứng trên đài ra, toàn bộ đều chết trận ngoài địa quật, tâm tình Phương Bình cũng phức tạp không lời nào diễn tả được.
Đây mới là võ giả sao?
Cuộc chiến hôm nay, không vì tư lợi, không vì danh tiếng, chỉ vì tranh thủ càng nhiều tài nguyên tu luyện, để địa quật tại Đông Lâm càng an toàn hơn sao?
Có thể, đây mới là ý nghĩ của Trần Gia Thanh?
Phương Bình không biết mình liệu có đoán sai hay không, nhưng cậu tình nguyện nghĩ như thế.
Những võ giả của Liên minh Võ Đại này, mỗi người bước lên đều tử chiến không lùi, có thể bọn họ cũng biết thực lực yết ớt rất bi ai, cho nên mới phải chiến đấu quyết tử như vậy.
Nếu không, làm sao đến mức này!
Trong lúc mọi người thấp giọng nghị luận, có cường giả Kinh Võ nhàn nhạt nói: "Trần gia đúng là đáng kính trọng, nhưng trường Kinh Võ chúng tôi, từ lúc lập trường đến nay, đã có 14 vị Tông sư chết trận rồi!
Dám chiến, có thể chiến, chưa bao giờ tránh chiến, đây chính là Kinh Võ!
Chúng tôi không hề phung phí những tài nguyên kia, cũng không có lỗi với ai, trận chiến này, không có đúng sai!"
Tông sư của Liên minh Võ Đại cũng cười nhạt nói: "Đúng vậy, vì lẽ đó, chúng tôi cũng chưa bao giờ dựa dẫm vào thân thế để tranh thủ bất cứ thứ gì, Trần Gia Thanh có thể bước vào đội chủ lực, là bởi vì thực lực của cậu ta, không phải vì cậu ta là người của Trần gia!"
Lời nói của các Tông sư lại khiến những người trẻ tuổi như Phương Bình cảm nhận được gì đó, Phương Bình cũng không biết là bi ai hay là kính nể.
Trên lầu, những người khác bây giờ cũng không còn nói gì.
Những năm gần đây, Tông sư chết trận còn ít sao?
...
"Liên minh Võ Đại, Trần Gia Thanh!"
"Kinh Đô Võ Đại, Trương Chấn Quang!"
Trương Chấn Quang vừa mới bẻ gãy cánh tay Lương Nguy Diệu, lúc này sắc mặt cũng trịnh trọng hơn, đây là vị võ giả cấp hai thứ hai lên tham chiến!
Người đầu tiên, võ giả Tôn Minh Vũ cấp hai mặc dù bị Hàn Húc cấp một đánh bại, nhưng Tôn Minh Vĩ cũng thể hiện được thực lực của võ giả cấp hai, nếu không phải cậu ta liều mạng một đòn đánh Hàn Húc trọng thương, Hàn Húc cũng không dễ dàng xuống đài chung với Bạch Ẩn.
Hai người hành lễ, vừa mới kết thúc, Trần Gia Thanh lập tức như sấm đánh, Ngô Câu đánh tới đột nhiên chia làm hai, song đao!
Trần Gia Thanh không có ý che giấu gì cả, Trần gia Ngô Câu đều là song đao!
Chỉ chiến không đề phòng!
Hai thanh Ngô Câu trong không khí vẽ ra từng vệt ánh sáng!
Trương Chấn Quang lúc này vẫn chưa chọn quần đấu, cậu ta không dùng vũ khí, nhưng lúc này cũng nghiêm nghị không sợ. Trần Gia Thanh chớp nhoáng đánh tới, Trương Chấn Quang lúc này hai chân đạp đất!
Sau một khắc, ống quần Trương Chấn Quang nứt toác, đạp đất mà lên, xông thẳng vào phạm vi chiến đấu của Ngô Câu!
Trương Chấn Quang nhanh mắt nhanh tay, chớp mắt tìm được khe hở của song đao, hai tay đột nhiên thò vào kẽ hở đó, nắm lấy tay phải của Trần Gia Thanh.
"Cách đấu này..."
Lưu Hoa Vinh thấp giọng nói một câu, sau đó nhanh chóng giải thích: "Đây là chiến kỹ trong chiến pháp của quân đội, xem ra Trương Chấn Quang sẽ không lấy nhu thắng cương…"
Lúc nên đánh mạnh, Trương Chấn Quang cũng cực kỳ hung hãn.
Đánh với Trần Gia Thanh cấp hai, cậu ta không phải là Hàn Húc, có thể không thắng được Trần Gia Thanh, không chắc có thể khiến đối phương tiêu hao bao nhiêu khí huyết.
Đã như vậy, còn không bằng mãnh liệt đánh một trận, cho dù thua, Trần Gia Thanh cũng không dễ chịu.
Nói thì chậm, nhưng xảy ra rất nhanh, lời của Lưu Hoa Vinh còn chưa dứt, Ngô Câu trong tay Trần Gia Thanh đã uốn lượn, cắt vào hai tay Trương Chấn Quang!
Cánh tay của Trương Chấn Quang vặn vẹo, vẫn nắm chặt tay phải của Trần Gia Thanh, gầm lên một tiếng, sau đó liền ngã xuống!
Trần Gia Thanh lù lù bất động, cũng quát dài một tiếng, chân phải đạp đất, cả võ đài đều bắt đầu run rẩy!
...
"Rất mạnh!"
Phương Bình hơi nghiêm nghị, Trần Gia Thanh cấp một rèn luyện xương chi dưới, nhưng nửa người dưới cũng bất động như núi, cũng không phải vì đã luyện được bao nhiêu xương chi dưới, mà bởi vì thung công khá vững.
Đạt cảnh giới đỉnh phong Thực Trạm rồi!
Đây là phán đoán của Phương Bình, có thể… cũng có thể là cảnh giới lăng không rồi.
Trương Chấn Quang hiển nhiên trước đó cũng phán đoán rằng đối phương không rèn luyện chi dưới nhiều, mới nhào vào đánh cận chiến.
Nhưng lúc này đây, phán đoán của cậu ấy sai rồi, lập tức rơi vào thế hạ phong.
Trần Gia Thanh không bị đánh ngã, Trương Chấn Hoa sẽ phải trả giá cho việc này.
Tốc độ xoay tròn của Ngô Câu cực nhanh, Trương Chân Quang không có cách nào đánh ngã đối phương, sau một khắc, Ngô Câu đã vẽ ra từng vết từng vết cứa trên tay Trương Chấn Quang, ống tay áo chớp mắt bị cắt thành nhiều mảnh, bị máu nhuộm đỏ, rơi đầy trên mặt đất.
Một chiêu thất bại, Trương Chấn Quang lập tức ý thức được cứng đối cứng không phải là đối thủ của đối phương, lập tức lùi lại, lựa chọn quấn lấy.
Sau đó, động tác của Trần Gia Thanh lại khiến mấy người Phương Bình quan tâm.
Trần Gia Thanh đang cầm song đao trong tay, bỗng dưng quăng đao chiến đấu!
Quăng một đao đi, còn cầm một đao!
Ngô Câu tung ra lại từ không trung quay về, thân hình Trần Gia Thanh đồng thời động, bắt đầu công kích sau lưng Trương Chấn Quang.
"Đệt, cái này còn dùng được như boomerang à?"
"Tôi thấy đây là Huyết Tích Tử."
"Khó mà phòng bị, đây mới là cách dùng song đao sao?"
"Then chốt ở chỗ khống chế sức mạnh, dùng lực vừa phải, nếu không cũng không dễ như vậy…"
Các tuyển thủ võ giả ở trên lầu hai thấp giọng nghị luận, xem ra bây giờ Trương Chấn Quang thua là cái chắc, chỉ không biết cậu ta có thể khiến Trần Gia Thanh tiêu hao bao nhiêu khí huyết thôi.
Kinh Võ vẫn còn 3 người, dù cho Trương Chấn Quang thất bại, phía sau vẫn còn hai người, thực lực của bọn họ cũng không yếu, Trần Gia Thanh muốn đấu liên tiếp 3 vòng đấu, không dễ như vậy.
Kết quả cũng không ngoài dự đoán, không tới 3 phút, Trương Chấn Quang bị tập kích cả trước lẫn sau, nhất thời không thể đánh kịp tiết tấu này, bị Ngô Câu của Trần Gia Thanh móc trúng cánh tay trái, rạch một đường dài sâu hoắm trên cánh tay, không thể không rời khỏi đài để trị liệu.
---
(1) Nam nhi hà bất đới Ngô Câu, thu thủ quan san ngũ thập châu: 2 câu thơ trong bài thơ Nam viên kỳ, bài thứ 5. Dịch nghĩa: Là thân trai sao lại không đeo kiếm Ngô Câu? Đặng lấy lại 50 châu bị quân Phiên chiếm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận