Toàn Cầu Cao Võ

Chương 640: Một tỷ điểm tài phú

"Được rồi, đừng nói nhảm, đi thôi."
"Còn bên tôi thì sao..."
"Một đám võ giả cấp 1 giao chiến, còn không phải độc quyền, có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Bây giờ đi làm thủ tục nhận việc đi, nhanh một chút!"
Lưu Đại Lực bất đắc dĩ, ông đây lên thuyền giặc mất rồi.
Hết cách rồi, Lưu Đại Lực hơi thất vọng vác máy quay phim rời khỏi.
Trước khi đi, Lưu Đại Lực bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Phương Viên, hơi tức giận nói: "Mắm thúi, em được lắm!"
Phương Viên sưng mặt lên lầu bầu nói: "Còn chưa tìm anh tính sổ đó, dám lừa gạt em!"
Vốn tưởng rằng lần này có thể kiếm một mối hời, ai biết Lưu Đại Lực lại nghèo như vậy, Phương Viên còn tức giận hơn hắn, Lưu Đại Lực tức cái gì mà tức chứ.
Lưu Đại Lực không nói gì, rầu rĩ không vui rời đi.
Hắn vừa đi, Phương Viên đã tò mò nói: "Anh, công ty của anh to không?"
Phương Bình mở công ty, cô bé cũng biết, dù sao thì trước đó Phương Bình cũng quảng cáo rất cực lực.
"Vẫn được."
"Có bao nhiêu nhân sự?"
"Mấy trăm người."
"Quy mô thì sao? Tài sản?"
Phương Bình căm giận nói: "Em chỉ biết quan tâm những thứ này, võ đạo cần cái tâm, em không biết thiên phú của mình đến đâu sao?"
Phương Viên thở dài nói: "Cũng bởi vì thiên phú kém, em mới quan tâm những thứ này, anh, hay sau này em quản lý công ty cho anh, dù sao võ đạo cũng không có tương lai…”
Phương Bình run rẩy toàn thân.
Không ngờ mình thật sự đả kích con bé đến mức tuyệt vọng luôn sao?
"Trước tiên cứ luyện võ cho tốt đã, cái khác nói sau."
"Cũng đúng, bây giờ em còn phải về Dương Thành… Nhưng sắp rồi, đợi hết năm học 12, em sẽ đến Ma Đô, anh, lúc đó em cũng lên đại học rồi, em quản lý công ty cho anh nha?"
Phương Viên có chút chờ mong, hơi nhảy nhót.
Phương Bình lại bất đắc dĩ, anh sợ em quản lý công ty, không tốn nhiều thời gian lắm, thì công ty của anh cũng thuộc về em luôn.
Nhưng… cũng chưa chắc không được.
"Nói sau đi, em thi đậu Ma Võ trước rồi mới bàn tiếp, nói cho em biết sớm này, nếu lúc đó thực lực của em chưa đến cấp 1 cao cấp, thì Ma Võ sẽ không nhận em, chính em tự tính đi!"
Phương Viên tức khắc xụ mặt, cấp 1 cao cấp... chắc không sao đâu ha?
Thật ra cô bé luyện rõ từ rất sớm. Thông thường, con cái của cường giả khi còn bé đã bắt đầu tiếp xúc với võ đạo, nhưng sẽ không luyện, chỉ học tập một số kiến thức căn bản.
Chỉ chân chính luyện thung công.
Phương Viên 14 tuổi tiếp xúc thung công, không tính là muộn, hiện tại đã hoàn thành một lần tôi cốt, cũng tuyệt đối không chậm. Còn có hơn hai năm, dù là đột phá võ giả tiến hành tu luyện, hay là tôi cốt hai lần rồi mới tu luyện, thì cũng có thể tu luyện tới cấp 1 cao cấp.
Sau khi giáo dục em gái vài câu, Phương Bình xem trận đấu một lát, không ở lại lâu, nhanh chóng rời khỏi nhà thi đấu.

Mấy ngày sau đó, Phương Bình có lúc thì đi xem trận đấu, có lúc thì cùng người thân đi vòng vòng dạo phố.
Đám người Ma Võ phát hiện gần đây Phương Ma Vương hình như rất thích bội đao.
Dù đang làm gì, thì đao cũng không rời khỏi người.
Trước kia, Bình Loạn Đao rời khỏi chủ nhân, không người áp chế, huyết khí ngút trời.
Sau đó, Phương Bình bắt đầu dùng khí huyết và lực lượng tinh thần uẩn nhưỡng, Bình Loạn Đao đã bình tĩnh trở lại, có vẻ cực kỳ nội liễm. Trừ một số ít người thì phần lớn cũng không ai biết thanh đao mà Phương Bình đeo trên người là Đãng Khấu Đao tiếng tăm lừng lẫy.

Lữ Phượng Nhu thấy Phương Bình và đao như hình với bóng, hơi nhíu mày, dò hỏi: "Em đang súc thế nuôi đao?"
Phương Bình gật đầu.
"Em có khí huyết mạnh mẽ, nuôi đao cũng không phải không được, sẽ không làm chậm tiến độ tu luyện… nhưng..."
Lữ Phượng Nhu nhắc nhở: "Nhưng tốt nhất không được sử dụng khi thi đấu giao lưu."
"Tại sao?"
"Thanh đao này của em, Trương Định Nam nuôi rất nhiều năm, vốn là đao dùng để giết chóc, nếu ngươi cứ tiếp tục nuôi, đến một lúc nào đó sẽ rất khó khống chế, rất dễ dàng chết người."
"Ý cô là bọn họ không đánh nổi em?"
Ánh mắt Phương Bình sáng lên, Lữ Phượng Nhu trầm ngâm nói: "Còn phải xem đối tượng là ai, nhưng nếu là ra tay với bọn họ, thì cũng hơi lãng phí. Nuôi đao mấy tháng, nếu em xuất đao, thì với tình huống của em, dùng một đao giết chết võ giả địa quật cấp năm cũng không khó lắm."
Điều kiện bẩm sinh của Phương Bình quá tốt, khí huyết mạnh mẽ, thân thể cường đại, tinh thần cũng mạnh mẽ, lại phối hợp với một thanh đao tốt, nuôi đao mấy tháng, dùng một đao giết chết võ giả địa quật cấp năm cũng không khó lắm.
"Mới cấp năm thôi á?"
Phương Bình có vẻ hơi không thỏa mãn, thực lực hiện tại của cậu đã mạnh hơn lúc trước, mà khi đó, cậu đã cùng Tần Phượng Thanh giết chết một tên cấp năm.
Bây giờ thì chỉ có thể giết tầm cấp năm… cảm thấy thực sự không lời lắm.
Lữ Phượng Nhu liếc mắt, thằng nhóc này bây giờ rất hung hăng.
"Không nói chuyện đó nữa, tiến độ tu luyện gần đây thế nào rồi?"
"Cũng được, bây giờ em đang củng cố cảnh cao cấp, tiếp tục uẩn nhưỡng trái tim. Nhưng thể chất của em rất mạnh mẽ, tuy không rèn luyện cải tạo những bộ phận khác, nhưng em cảm thấy mình mạnh hơn võ giả cấp bốn bình thường nhiều, đến lúc cần rèn luyện thì tốc độ cũng sẽ không chậm."
Gần đây Phương Bình một là vì củng cố cảnh giới bản thân, hai là vì không lãng phí điểm tài phú.
Bây giờ cậu hầu như chỉ dựa vào chính mình để khôi phục khí huyết, nếu thực sự không được, cậu sẽ dùng tiền mua một số đan dược ăn vào, không động đến một chút điểm tài phú nào.
Chỉ thiếu một chút nữa là đủ 1 tỷ, nếu bây giờ dùng, không biết đến khi nào mới đủ 1 tỷ lần nữa. Hơn nữa, lần thăng cấp tiếp theo và tiếp theo nữa, có lẽ sẽ lên đến mười tỉ điểm tài phú.
Phương Bình cũng không dám tưởng tượng liệu mình có thể kiếm đủ mười tỷ hay không. Nên lần thăng cấp này cũng là cơ hội thăng cấp hệ thống duy nhất trong khoảng tương lai gần.
"Củng cố lâu một chút cũng tốt."
Nói xong, Lữ Phượng Nhu suy nghĩ một chút nói: "Gần đây cô sẽ đi ra ngoài một chuyến, nếu tu luyện có vấn đề gì, có thể tìm những người khác hỏi một chút, bao gồm cả đám người Ngô Khuê Sơn."
"Đi ra ngoài? Đi địa quật sao?"
Lữ Phượng Nhu gật đầu.
Phương Bình tức khắc nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Cô sắp đột phá sao?"
"Không phải, còn kém một chút."
Tiến độ tu luyện gần đây của Lữ Phượng Nhu cũng không chậm, từ khi vào phòng áp lực, lực lượng tinh thần của bà tăng rất nhanh, hiện nay đã tiếp cận 900 hz.
Nhưng hiện tại đã gặp bình cảnh.
Bà ấy chuẩn bị đi Ma Đô địa quật chiến đấu mấy trận, xem thử liệu có thể đột phá cửa ải này hay không.
"Hừm, ừm, em biết rồi."
Lữ Phượng Nhu cũng không nói nhiều, trầm ngâm chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Thi đấu giao lưu võ đại thật ra chỉ là thứ yếu, quan trọng là không cản trở tốc độ tu luyện của mình, nếu thật sự gặp phải tình huống không đánh thắng nổi, thì chịu thua, đừng đến chết vẫn sĩ diện.
Nếu lúc đó em không chết, nhưng bị trọng thương, sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Xác suất em gặp cấp 5 là rất lớn, bọn họ cũng không phải người yếu, sao có thể dễ dàng bị em vượt cấp đánh bại chứ.”
"Cô yên tâm đi, chờ cô trở về, không chừng em cũng đã lên cấp sáu..."
Lữ Phượng Nhu không nói gì, thằng nhóc này lòng dạ cao đến không biên giới rồi.
Không ngờ ngươi còn muốn vượt qua cả cô khi còn đang học trong trường!
"Tôi đi rồi, em nhớ chăm sóc mấy vị sư huynh sư tỷ của em một chút, Diệp Kình lần này thua hòa thượng Giới Sắc, chịu đả kích không nhỏ, cứ để em ấy ở đỉnh cấp ba lắng đọng một chút, không cần vội vã đột phá…"
"Dạ, em biết, em sẽ trừng trị hòa thượng Giới Sắc sau, giúp Diệp sư huynh hả giận."
Lữ Phượng Nhu không để ý tới cậu, em có bản lĩnh thì cứ đến Vạn Sơn Tự trừng trị hắn thử xem.
Dặn dò Phương Bình xong, Lữ Phượng Nhu đuổi cậu về.
Ngày hôm đó, Lữ Phượng Nhu không ở lại trường học mà xuất phát đi địa quật.
Lữ Phượng Nhu đi rồi, lão Lý gần đây cũng nói muốn bế quan, không thấy bóng người.
Đường Sư Tử gần đây có lẽ là sắp đột phá, biến mất khỏi trường học.
Ngô Khuê Sơn đã đi Kinh Đô, giống như đang bận cái gì, Hoàng Cảnh cũng thường thường không thấy tăm hơi.
Tuy bởi vì thi đấu giao lưu võ đạo cấp một sắp diễn ra, nên Ma Võ có vẻ đặc biệt náo nhiệt, nhưng trên thực tế lại càng quạnh quẽ hơn trước.
Mà những người này vừa đi, Phương Bình và ba đại viện trưởng khác lại trở thành những người quyết định mọi thứ trong trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận