Toàn Cầu Cao Võ

Chương 615: Phiền toái từ Nam Giang (2)

Thấy Phương Bình từ chối, Trương Vũ Cường thở dài nói: "Phương đệ, bọn anh biết làm vậy cũng hơi ép buộc, vốn hội trưởng Vương có lòng muốn đứng ra làm việc này, nhưng nói thật, hội trưởng Vương đứng ra chưa chắc sẽ mang lại hiệu quả."
Vương Kim Dương ở Nam Võ, cậu ấy nhất định phải xuất chiến.
Đánh giết Vương Kim Dương không có nhiều hiệu quả, Vương Kim Dương là thiên tài, không sai, nhưng lúc này vẫn chưa trưởng thành hẳn, tầm ảnh hưởng của vị thiên tài này cũng ở mức bình thường.
Cùng lắm là phái một tên cấp sáu đến, xem như là quá coi trọng cậu ta rồi.
Phương Bình thì khác, cậu có mối quan hệ và tầm ảnh hưởng đến rất nhiều người, lúc cần thiết thậm chí còn có thể mời được những Tông sư đã tốt nghiệp Ma Võ.
Những tông sư này, Trương Định Nam cũng chưa chắc có thể mời được.
Phương Bình đau đầu, tiếp tục giữ yên lặng.
"Đê dài vạn dặm bị tổ kiến phá, kẻ địch có mạnh hơn bọn anh cũng không sợ, sợ là sợ nội bộ gặp sự cố."
Trương Vũ Cường tiếp tục thở dài: "Đặc biệt là khi bây giờ nghi ngờ người mình... Và cả một vị lãnh đạo cao tầng của Quân đội Nam Giang.
Phương Bình, một khi ban lãnh đạo tạo phản, phiền phức lắm em.
Sau khi người của chúng ta tiến vào địa quật, đường nối vừa mới mở ra mà có người phá hoại, vậy thì tất cả những người tiến vào địa quật đều sẽ bị nhốt ở dưới đó, bao gồm cả cường giả Tông sư.
Nhưng không có chứng cứ, bọn anh không có cách nào tùy ý xử lý hay hạn chế một vị cường giả lãnh đạo cao tầng vì nước vì dân được.
Không có chứng cứ mà hoài nghi, giam lỏng đối phương, sẽ tạo ra phiền toái lớn hơn nữa, thậm chí khiến người người nghi ngờ. Nam Giang lúc này cần người người trên dưới một lòng chứ không phải khiến lòng dân hoang mang…"
"Anh Trương à."
Phương Bình ngắt lời anh ta, cười khổ nói: "Em mới cấp bốn thôi, gặp phải cường giả cấp năm, em còn có thể kéo dài một chút, gặp phải cấp sáu, coi như em gặp nguy hiểm rồi.
Nếu người tới là võ giả cao cấp, vừa mới đối mặt, em sẽ trực tiếp bị lực lượng tinh thần đè chết.
Anh Trương, không phải em từ chối, nhưng chuyện này thật sự quá nguy hiểm, hay là... Các anh tìm cường giả cấp sáu thử xem?
Cũng không nhất định phải là người của Ma Võ, như Kinh Võ, các trường võ đại khác cũng được mà.
Đúng rồi, Kinh Võ Lý Hàn Tùng khá thích hợp..."
"Cậu ấy không phải người Nam Giang." Trương Vũ Cường bất đắc dĩ nói: "Ý thức địa bàn của võ giả khá mạnh, hơn nữa, Kinh Võ ở miền Bắc, Nam Giang ở miền Nam, Kinh Võ cũng sẽ không viện trợ Nam Giang với quy mô lớn. Mọi người đều có nhiệm vụ riêng của mình.
Tìm tới em cũng là kết quả sau khi bọn anh cân nhắc qua nhiều phương diện, hơn nữa cũng có thể khiến người khác tin tưởng.
Nếu chọn Lý Hàn Tùng, ngược lại sẽ khiến bọn họ hoài nghi phải chăng đây có phải là mồi nhử hay không, sẽ khiến kẻ địch càng cảnh giác."
Phương Bình đau đầu, thở ra một hơi, nói: "Vậy em suy nghĩ thêm đã."
"Phương đệ, hy vọng em có thể nhanh chóng đưa ra câu trả lời cho bọn anh, đương nhiên, không bắt buộc."
Trương Vũ Cường cười nói: "Việc này đúng là sẽ rất nguy hiểm, Tổng đốc cũng không dám hứa chắc em sẽ trăm phần trăm an toàn, Phương đệ lo lắng cũng chuyện hiển nhiên.
Nhưng mà Tổng đốc nói rồi, nếu như Phương đệ đồng ý, thanh Huyết Đao mà ông ấy dùng lúc cấp sáu này có thể tặng cho Phương đệ.
Là một thanh trường đao hợp kim cấp A, trước đó Tổng đốc tu luyện vài loại đao pháp đã cố ý chế tạo, càng thích hợp với đao pháp mà Tổng đốc sáng tạo.
Phương đệ học đao pháp của Tổng đốc, có thêm Huyết Đao đặc chế cấp A, thực lực sẽ mạnh hơn ba phần, gặp phải cường giả có binh khí không bằng em, một đao có thể chém đứt binh khí đối phương, đến lúc đó, dù là cường giả cấp năm, em cũng có thể đánh giết.
Thanh đao này cũng là tâm huyết tích trữ nhiều năm nay của Tổng đốc…"
"Nặng bao nhiêu?"
Phương Bình theo bản năng hỏi một câu, sau đó vội ho một tiếng, ra vẻ vừa rồi không phải cậu hỏi.
"20 ký."
Trương Vũ Cường thẳng thắn trả lời, muốn ngựa chạy thì cũng phải cho nó ăn cỏ.
Hợp kim cấp B, 100 điểm/kg, cấp A lại là tăng gấp đôi, 200 điểm/kg.
Nói cách khác, cây đao này giá trị 4000 điểm thưởng.
Trương Vũ Cường lại nói: "Đây là đặc chế, không chỉ là hợp kim đẳng cấp, năm đó vì muốn chế tạo thanh đao này, Tổng đốc đã mời vài vị cường giả đỉnh cấp am hiểu rèn đúc binh khí của công ty binh khí đến đích thân ra tay chế tạo.
Không những vậy, thanh đao từng được Tổng đốc dùng khí huyết nuôi dưỡng mấy chục năm, đây không phải là đẳng cấp mà các binh khí khác có thể so sánh được.
Sau khi trở thành Tông sư, Tổng đốc cũng vẫn không ngừng nuôi dưỡng đao, thậm chí còn dùng lực lượng tinh thần dưỡng đao.
Bây giờ, thanh đao này ở trong số binh khí cấp A cũng thuộc loại đỉnh cấp.
Trước khi em trở thành Tông sư vẫn có thể dùng đến đỉnh cấp sáu, cũng sẽ không quá hạn, không cần thường xuyên đổi binh khí."
Phương Bình không lên tiếng, vậy cũng phải còn sống mới cầm được.
"Anh Trương à, em muốn suy nghĩ thêm, hôm sau là lễ khai mạc giải thi đấu võ đạo rồi, gần đây em cũng không có thời gian làm những việc khác…"
Trương Vũ Cường hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu nói: "Vậy em cứ bận đi, cân nhắc xong có thể liên hệ với anh, nhưng không cần nói rõ trong điện thoại, bây giờ khoa học kỹ thuật tiến bộ, nói nhiều cũng rất nguy hiểm."
"Vâng, rõ ràng."
Nói xong, Phương Bình suy nghĩ một chút nói: "Có thể nói cho các thầy cô em biết được không?"
"Cố gắng đừng nói… Đương nhiên, nếu muốn nói, hy vọng em chỉ nói cho cô Lữ mà thôi. Cô Lữ và Tổng đốc có quan hệ không tệ…"
Phương Bình nhíu mày, ý gì?
Hai người này lẽ nào thật sự có quan hệ mờ ám?
Lúc trước Lữ Phượng Nhu từng nói Trương Định Nam trước đây từng khóc lóc van nài theo đuổi bà, lẽ nào là thật?
Không hỏi nhiều nữa, Phương Bình nhanh chóng rời đi.
...
Ma Võ.
Phương Bình xoa xoa trán, việc này không dễ trả lời.
Từ chối?
Nếu từ chối, lỡ như Nam Giang thật sự có người của tà giáo trà trộn vào tầng lớp lãnh đạo, một khi Nam Giang địa quật xuất hiện, vô số người tiến vào, đối phương tạo phản, vậy thì phiền to.
Đường nối vừa xuất hiện sẽ không quá ổn định, rất dễ dàng xảy ra chuyện.
Một khi bị phong tỏa, vậy thì người bị bỏ lại ở trong, hầu như thập tử vô sinh.
Tuy nói chuyện đó không đến phiên Phương Bình bận tâm, cậu cũng tin rằng Trương Định Nam cũng đã đề phòng, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (1), lỡ như sơ sót thì phải làm sao bây giờ?
Đáp ứng?
Đáp ứng thì mình sẽ nguy hiểm hơn nhiều.
Tà giáo không quá coi trọng mình cũng đỡ, cho một cấp năm mai phục giết mình, mình đánh không lại cũng chạy thoát được.
Dù cho cấp sáu, cũng chưa chắc có thể thuấn sát (2) mình.
Sợ là sợ xuất hiện võ giả cao cấp, vậy thì mình bị thuấn sát rồi.
Hơn nữa, nếu thật sự đáp ứng bọn họ, vì dẫn ra nội gián, e là còn phải tạo thêm chút thanh thế, mở rộng sức ảnh hưởng và tầm quan trọng của Phương Bình.
Đến lúc đó, nguy hiểm sẽ càng lớn hơn.
"Không dễ xử lý."
"Tuy Trương Vũ Cường không lấy dân tộc đại nghĩa để ép mình, nhưng càng như vậy, càng khó xử lý."
Phương Bình đau đầu, nếu như Trương Vũ Cường lấy dân tộc đại nghĩa, Nam Giang tồn vong các kiểu ra nói với Phương Bình, có lẽ cậu sẽ không thèm để ý đến anh ta.
Vấn đề đó là của mấy người bọn họ, để cho người tà giáo lẫn vào tầng lớp cao tầng cũng chẳng phải trách nhiệm của Phương Bình.
Có xảy ra chuyện cũng nên trách mấy người bọn họ.
Nhưng hiện tại, Trương Vũ Cường không hề đề cập đến những điều này, chỉ nói đến tình cảm quê hương, nói về lợi ích.
Thái độ kiểu muốn đáp ứng cũng được, từ chối cũng không sao.
Bởi vậy, không tiện từ chối.
"Nam Giang..."
Phương Bình nỉ non một tiếng, chủ lực đối chiến với địa quật trong tương lai ở Nam Giang thực ra vẫn là người Nam Giang.
Một khi địa quật thật sự xảy ra vấn đề, có lẽ mọi nhà ở Nam Giang sẽ khóc lóc đau khổ.
"Mình cũng sợ chết lắm..."
Phương Bình khẽ nói mê, lại tự thuật: "Sào huyệt cường giả địa quật mình cũng dám vào, Thú Vương cấp tám mình cũng trêu chọc được, có tầng lớp tà giáo cấp cao mình vẫn chưa được gặp lần nào, hay là… Tìm Tần Phượng Thanh thử xem?"
Phương Bình thở dài, lắc đầu không nói.
Tần Phượng Thanh không được, nếu thật sự có thể tùy tiện tìm ai cũng được, có lẽ Vương Kim Dương đã tự nhận nhiệm vụ này rồi.
Trương Vũ Cường nói Vương Kim Dương muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, Phương Bình tin.
Anh ấy công tư rõ ràng, chuyện như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ nhận, việc đáng làm thì phải làm.
Nghĩ những điều này, Phương Bình lại lần nữa lắc đầu.
Một số sinh viên Ma Võ nhìn thấy Phương Ma Vương tâm tình có vẻ không tốt, tranh nhau lui tránh. Thời gian gần đây bọn họ sắp bị dằn vặt đến chết rồi, lúc này, tốt nhất là không nên va vào Ma Vương.
---
(1) Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: Không sợ những chuyện có khả năng xảy ra cao, sợ là sợ những chuyện bất ngờ xảy đến, không kịp đề phòng.
(2) Thuấn sát: giết người trong chớp mắt. Tương tự với miểu sát: giết người trong một giây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận