Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1495

Tầng ba cũng có kết giới, có lẽ do cùng một người bố trí, không mạnh bao nhiêu.
Bốn người lần lượt tấn công, trong lúc tấn công, áp lực mạnh mẽ kia lại xuất hiện.
Bốn người run sợ trong lòng, lúc áp lực xuất hiện, cả đám im lặng giả chết.
Chờ khi áp lực tản đi, họ lại tấn công, nhưng động tĩnh nhỏ hơn nhiều.
Mặc dù không ai mở miệng nói chuyện, nhưng mọi người đều nhìn ra, áp lực này... có lẽ không phải là người sống, thiếu mất một phần trí tuệ.
Lúc này, Phương Bình có vô số nghi vấn.
"Luồng áp lực này đến cùng là cái gì?"
"Là bản nguyên của cường giả sao?"
"Hay là một loại cơ chế phòng ngự?"
Mang theo vô số nghi vấn, Phương Bình vẫn thành công đánh tan kết giới. Trong tầng ba này không có nhiều thứ, khu vực rộng lớn trống trải không để kệ sách, mà là bàn thủy tinh. À không, nên gọi là bàn tinh thạch.
Tổng cộng có 6 cái bàn, trên mỗi cái bàn là một cuốn sách thủy tinh.
Phương Bình nhanh chóng thu lấy sách thủy tinh, cũng không kịp nhìn kỹ, vội vã dẫn mấy người ra khỏi thư viện.
Vừa ra ngoài, Phương Bình lập tức ngẩng đầu nhìn trời, hắn muốn lên thiên cung!
Đầu Sắt, lão Vương và lão Diêu cùng nhìn hắn, sắc mặt có phần nghiêm nghị. Lúc này mà lên thiên cung, không hẳn là chuyện tốt.
Phương Bình nhíu mày, bây giờ lên thiên cung sao? Có lẽ lên đó sẽ là một con đường chết.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình lấy ra không ít sách thủy tinh, hắn quăng cho lão Vương. Lão Vương đọc qua từng cuốn, sắc mặt lúc thì nghiêm nghị, khi thì mừng rỡ, nhưng cuối cùng, hắn nhìn Phương Bình, khẽ lắc đầu.
Không có công pháp tu luyện lực lượng tinh thần!
"Chết tiệt!"
Phương Bình mắng thầm một câu, cũng không do dự, ném lệnh bài cho lão Vương, ra hiệu cho bọn họ rời đi trước!
Ba người không hé răng, nếu đã cùng đến thì cùng đi!
Phương Bình nhìn ba người, không ai để ý hắn.
"Ngớ ngẩn!"
Phương Bình mắng thầm trong lòng, cũng không chần chừ, ngay sau đó, hắn phóng lên trời, bay lên thiên cung.
Trong lúc bay lên, trong tay vẫn luôn ném đá thăm dò.
Kết quả chứng minh, đây tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt. Viên đá biến mất không còn tăm hơi! Không trung lóe lên vài vết nứt không gian màu đen.
Không phải cứ trực tiếp bay lên là có thể trực tiếp vào thiên cung. Phương Bình vừa đi vừa thăm dò, hắn phát hiện, chỉ có một phương hướng không có vết nứt không gian, hướng này... chính là hướng đối diện cửa vào.
Chỉ có phương hướng này mới là lối vào thiên cung.
"Vù..."
Hư không rung động.
Khi bốn người bay về phía thiên cung, một luồng uy thế mạnh mẽ phát ra, Phương Bình hơi khựng lại, kém chút nữa bị rơi xuống từ giữa không trung.
Phía sau, ba người vội vàng đuổi theo kịp, bốn người bạo phát lực lượng tinh thần, cùng nhau chống lại uy thế mạnh mẽ này.
Lỗ tai và lỗ mũi Phương Bình rỉ máu, hắn ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt không cam lòng.
"Các ngươi đến cùng đang đợi ai?"
"Nhất định phải chờ truyền nhân của các ngươi sao?"
"Nhân loại sắp diệt vong rồi!"
Phương Bình hò hét trong lòng, hắn không biết mình có nên hận không.
Giới Vực, động thiên phúc địa...
Đám người được gọi là thần tiên năm xưa tử trận địa quật, để lại hậu họa cho nhân loại.
Nhìn thế cuộc bây giờ có vẻ như đã chuyển biến tốt hơn nhiều, nhưng đường nối đến địa quật sắp khai thông toàn bộ, Yêu Thực vương đình và Yêu Mệnh vương đình có xu hướng liên thủ, Thủ Hộ vương đình đã tham chiến từ lâu, Vạn Yêu vương đình không tỏ rõ thái độ.
Một khi cả bốn vương đình hợp tác, nhân loại còn có đường sống sao?
Phương Bình không muốn ra vẻ hắn là người vĩ đại, hắn thật ra không vĩ đại tí nào, nhưng hắn một lòng một dạ muốn tìm công pháp tu luyện lực lượng tinh thần. Hắn muốn bản thân trở nên mạnh hơn, để các thầy cô, đàn anh đàn chị mạnh mẽ hơn, để nhân loại có thêm nhiều Tông sư hơn, nhiều tuyệt đỉnh hơn...
Có lẽ chỉ có như vậy, nhân loại mới có sức chống lại địa quật.
Nếu năm đó, Giới Vực đã khởi xướng trận chiến ở Vương Chiến Chi Địa, đối đầu với vùng cấm, vì sao không để lại một tia hy vọng cho nhân loại sau khi diệt vong?
"Ngươi phát hiện ra chúng ta? Đúng không!"
Phương Bình bỗng nhiên không còn im lặng, mà rống to: "Ngươi đã phát hiện ra chúng ta! Ngươi không đuổi chúng ta đi, có phải là vì có ý thức đúng không? Tiền bối, Phương Bình không mong điều gì, chỉ cầu được xem qua công pháp tu luyện lực lượng tinh thần!"
"Kính thưa cường giả ở Huyền Đức Cảnh, Phương Bình ta sẽ không nhìn lầm người, xây thiên cung ở một nơi cao như vậy, hiển nhiên cũng là người thanh cao, cao ngạo, Phương Bình ta cũng sẽ không bôi nhọ công pháp truyền thừa của các tiền bối!"
"Chờ Phương Bình này mạnh mẽ hơn, ta sẽ xử lý từng kẻ địch đã khiến Huyền Đức Cảnh diệt vong! Xin tiền bối thương lấy nhân loại đang khốn khó, đưa tay cứu viện!"
"..."
Phương Bình la hét một lúc, uy thế vẫn tiếp tục, thậm chí cả Giới Vực đều bị uy thế bao trùm.
Bên cạnh, Vương Kim Dương trầm giọng nói: "Đừng hô nữa! Uy thế này hẳn không phải là vật sống hay người sống gì đâu, có lẽ nó chỉ cảm ứng thấy sự thay đổi về khí tức và năng lượng của chúng ta. Ban đầu nó không xuất hiện, sau khi chúng ta công kích kết giới của tuyệt đỉnh mới xuất hiện, rõ ràng, chỉ cần chúng ta không đụng tới những thứ kia, không công kích lung tung, sẽ không có chuyện gì."
Bốn người hiện tại đã hơi phán đoán ra một vài thứ, uy thế này có lẽ không có trí tuệ hoặc không còn sức sống. Có lẽ... chỉ là một loại cơ chế phòng ngự.
Lần trước, nhóm người Lý Hàn Tùng bị ném ra ngoài, có lẽ cũng là một loại cơ chế phòng ngự, đơn giản là phân biệt khí tức, biết địch biết ta.
Phương Bình giúp bốn người bọn họ mô phỏng khí tức của môn chủ Thanh Ngưu Môn, nên uy thế cũng không xuất hiện.
Chỉ sau khi bọn họ công kích kết giới của tuyệt đỉnh, uy thế mới xuất hiện.
Lúc này, khi tiếp cận thiên cung, uy thế lại được phóng thích, có lẽ cơ chế phòng ngự của thiên cung đã bị kích hoạt.
Phương Bình nghe vậy lập tức nổi giận nói: "Mất công ta gào nãy giờ!"
Ba người cạn lời nhìn hắn, có ai bắt ngươi gào lên đâu!
"Đừng nói nhảm nữa!"
Sắc mặt Diêu Thành Quân trắng bệch nói: "Bốn người chúng ta liên thủ mà vẫn cảm nhận được áp lực cực lớn từ dư âm của uy thế này, đó là nó còn chưa chính thức nhắm vào chúng ta đấy.
Thứ này rốt cuộc là gì?
Nếu năm đó có cơ chế phòng ngự mạnh mẽ như vậy, sao Giới Vực lại bị công phá?"
Lý Hàn Tùng cười ha hả nói: "Công phá Giới Vực, Giới Vực dường như đã bị đánh bại, nhưng không bị hủy diệt, mà lại tự đóng kín, điều này đã đủ chứng minh rất nhiều thứ.
Nếu người của vùng cấm đã đến nơi này, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua thiên cung sao? Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ để Giới Vực tự đóng kín vậy sao?
Cho nên ta đoán, uy thế này đã tồn tại từ lâu, tồn tại cùng Giới Vực, năm đó, có lẽ vùng cấm có lẽ đã chiếm một chút ưu thế, nhưng không thể chống lại áp lực từ uy thế này.
Cường giả vùng cấm, tám chín phần mười đều thiệt mạng ở Vương Chiến Chi Địa, người đến không đủ mạnh, không thể chống lại, nên mới rời khỏi..."
Nói đến đây, Lý Hàn Tùng bổ sung: "Không hẳn là đã rời đi, ta thậm chí cho rằng, người năm đó xông vào đây đều đã bị uy thế đè chết hết rồi. Đây mới là nguyên nhân khiến Giới Vực vẫn còn tồn tại đến ngày nay."
Suy đoán của Lý Hàn Tùng có phần hợp lý.
Lúc này, Vương Kim Dương bỗng nhiên nói: "Nếu uy thế này vẫn luôn tồn tại, vậy người của Giới Vực hẳn cũng biết nơi này có thể phòng ngự kẻ địch.
Nếu như đánh không lại kẻ địch, lui về thiên cung là được rồi, không phải sao?
Lúc chúng ta ở phía dưới, không thấy di hài, cũng không thấy người sống... vậy, hài cốt đâu?
Trong thiên cung này, có lẽ thật sự có người sống!"
Mọi người chấn động! Nghĩ lại, cũng có thể lắm chứ!
Nếu uy thế này vẫn luôn tồn tại chứ không phải sau này mới có, vậy năm xưa sẽ có người lui về canh giữ thiên cung. Sau khi Giới Vực tự đóng lại, kẻ địch còn có thể lại đến sao?
Nếu đến, có lẽ thiên cung đã bị phá hủy rồi.
Nếu không đến, vậy năm đó vẫn còn người sống sót, có lẽ còn đang ở bên trong thiên cung!
"Đi thôi, đến được bước này xem như mặc kệ sinh tử, cùng đi lên xem trên đó có gì!"
sau khi uy thế xuất hiện, mấy người không đi, cũng ôm tâm tư cửu tử nhất sinh.
Thật vất vả mới đến được bước này. Hiện ai có thể cam tâm từ bỏ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận