Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2754: Hồng Vũ

Bên kia, Trấn Thiên Vương cũng chửi mát nói: "Ai dám truyền âm, ta giết kẻ ấy!"
Ông còn chưa biết phải nói như thế nào, nếu Trương Đào đã mở miệng thì ông cũng không ngại đe dọa bọn họ mấy câu.
Trấn Thiên Vương vừa nói xong, Khôn Vương đã hừ lạnh một tiếng.
Đúng vào lúc này, Trấn Thiên Vương gầm dữ dội nói: "Thần Giáo, giết phản đồ ngụy triều!"
Giọng là của Khôn Vương!
Hơi thở... cũng là Khôn Vương, hắn dẫn dắt khí cơ của Khôn Vương tuồn ra ngoài. Khôn Vương suýt chút nữa đã tức chết, các ngươi đang làm gì?
"Giết cường giả Nhân tộc!"
"Giết cường giả ngụy triều!"
Hai giọng nói lại lần nữa đồng thời vang lên.
Trấn Thiên Vương chơi xấu, được nửa câu đã triệt tiêu luôn giọng nói của người ta, ông tự đắc nhìn Khôn Vương: "Ta không truyền âm được, ngươi cũng đừng hòng, cách hơn mười ngàn dặm, bọn họ sẽ không phân biệt được đâu!"
"Thiên Cực, Nguyệt Linh, đề phòng một chút, ai truyền âm, phá người đó! Không cho bọn họ truyền âm ra ngoài!"
Sắc mặt Khôn Vương biến đổi, đột nhiên mắng: "Ta xấu hổ khi làm bạn với các ngươi!"
Thiên Vương đó!
Trương Đào thì thôi, hắn xem như Trương Đào còn nhỏ.
Trấn Thiên Vương đã già lại còn không biết xấu hổ, học theo Võ Vương chơi trò này, không cảm thấy thẹn sao?
Đến cảnh giới này của bọn họ, thể diện chẳng lẽ không quan trọng hơn mấy tên Chân Thần à?
Quả thực không xứng làm Thiên Vương!
Trấn Thiên Vương đâu quan tâm đến chuyện này, cười khà khà nói: "Vậy thì sao? Xấu với chả hổ, ngại lão phu trơ trẽn quá thì tự hạ cấp đi, thành Thánh Nhân, vậy thì sẽ không xếp ngang hàng với lão phu nữa!"
"Nếu không được thì tự sát càng tốt hơn...
"Vô liêm sỉ!" Khôn Vương nổi giận, hắn chịu hết nổi lão già phiền toái này rồi!
Trong đạo trường Linh Hoàng, cường giả liên tục đánh nhau. Trong bát trọng thiên, một vị cường giả chí tôn bắt đầu khôi phục. Trong tam giới, cường giả đang không ngừng sống lại.
Loạn thế!
Trong thời loạn lạc này, có người chẳng muốn lo gì, chỉ muốn khóc thật to. Tại vị trí của tà giáo, Tần Phượng Thanh rống to: "Người đâu?"
"Mau dẫn ta đi vào!"
"Khốn kiếp!"
"Lão tử giết được Vũ Đạc rồi!"
"Cho lão tử vào!"
Tần Phượng Thanh bi thương muốn chết, hắn giết Vũ Đạc rồi, Ngộ Đạo Nhai đâu!
Chẳng phải bọn họ nói chỉ cần giết được Vũ Đạc là sẽ dẫn hắn vào sao?
"Người đâu! Mau dẫn ta đi vào!" Tần Phượng Thanh rống to, không vào được thì chứng đạo kiểu gì?
Ngộ Đạo Nhai là thứ tốt, hắn nghe người ta nói, nếu đi vào có thể chứng đạo ngay lập tức.
"Đi vào?" Đúng lúc đó, phía sau vang lên âm thanh như đang cười.
Tần Phượng Thanh không nói hai lời, phá không bỏ chạy!
"Thú vị!" Người sau lưng vẫn cười: "Ta không muốn hại ngươi, ngươi là người của Thần Giáo sao?"
Tần Phượng Thanh dừng bước!
Hắn không chạy, không phải là không muốn chạy, mà là hắn cảm thấy hư không như đang đọng lại, đây là cường giả khóa chặt hư không, hắn không chạy nổi. Hắn cũng không quản phía sau là ai, dù sao cũng không quen, chắc chắn có nguy hiểm, chạy rồi tính sau. Nhưng bây giờ...
Sau một khắc, Tần Phượng Thanh quay đầu lại, cúi rạp người, sốt sắng nói: "Chào tiền bối, không biết tiền bối và Thần Giáo là.
"Bản tọa hỏi ngươi trước.
Tần Phượng Thanh không thấy người, cũng không dám nhìn, giờ khắc này, chỉ nhìn thấy một đôi ủng da viền tơ vàng.
Ánh mắt Tần Phượng Thanh lóe lên một cái, thấp giọng nói: "Vãn bối đến từ Nhân Gian, bởi Nhân Gian tu luyện gian nan, nên cố ý tới Cấm Kỵ Hải tìm kiếm cơ duyên!"
"Võ giả Nhân Gian.." Người mang giày chiến màu vàng cười nói: "Biết Phương Bình không?"
"Biết"
"Nếu biết, chẳng lẽ ngươi không biết hôm qua Phương Bình đã tiêu diệt Thần Giáo sao?"
" Tần Phượng Thanh dại ra, hắn thật sự không biết.
Ngày hôm qua hắn còn đang bị người đuổi giết, bây giờ mới thoát truy sát, chỉ biết hôm nay có một ít khí cơ của cường giả bay lên, nhưng chuyện đó đâu có liên quan gì đến hắn, hắn chỉ không ngờ là tà giáo bị diệt mà thôi!
"Phương Bình... tiêu diệt Thần Giáo?"
"Không sai!" Giọng nói mang cười nói: "Hôm qua, Nhân Vương phá cửa lao ra, hai trong ba vị hộ pháp Thần Đình bị giết chết, tám trong chín Thần Chủ chết trận, Phong Vân đạo nhân mang theo Địa Hình chạy..."
Tần Phượng Thanh tiếp tục dại ra, mới có mấy ngày thôi mà?
Nếu nhớ không lầm, hắn đi ngày 1, hôm nay là ngày !
4Vậy mà lại có người nói cho hắn biết là tà giáo bị diệt sạch rồi?
Chẳng trách không có ai đến đón hắn! Người đều chết hết rồi, ai mà tới dẫn nữa!
Âm thanh lại lần nữa cười nói: "Ngươi muốn vào Thần Đình?"
"Cái này.." Tần Phượng Thanh nhấp giọng, nói: "Ta chỉ muốn tìm một ít cơ duyên, tiền bối đừng hiểu lầm, thật ra ta và Phương Bình cũng không quen biết gì, quan hệ với Thần Giáo... cũng bình thường, ta là võ giả theo đuổi tự do, cũng không thích đánh đánh giết giết, theo cách nói của nhân loại, ta thật ra là võ giả hệ sinh hoạt Tần Phượng Thanh giải thích: "Không muốn giết người, chỉ muốn sống trong hòa bình, ngắm cảnh Tam Giới, đây mới là thứ mà võ giả như ta truy cầu!"
"Thú vị!" Người kia nở nụ cười: "Vậy thì, sát khí và huyết khí trên người ngươi từ đâu ra vậy?"
"Tiền bối đừng hiểu lầm.."
"Ngẩng đầu!" Chủ nhân của giày chiến vàng vẫn cười: "Yên tâm, bản tọa không đối địch với nhân loại, cũng không đối địch với Thần Đình Tần Phượng Thanh ngẩng đầu nhìn sang. Vừa thấy cảnh tượng trước mắt, đồng tử thu nhỏ lại, cũng không phải là người trước mắt rất xấu, mà là rất rực rỡ, rất đẹp trai, cũng rất... ấm áp?
Nhưng càng như vậy, hắn càng cảnh giác!
Hắn hiểu rất rõ một chuyện, không có cường giả nào dễ nói chuyện hết, càng cười sáng lạn đến mức nào thì càng khó đối phó đến mức đó!
Phương Bình thích cười, Tần Phượng Thanh từng thấy hắn vừa cười vừa lừa chết người, sau khi người ta chết vẫn tiếp tục cười, có sống lại cũng không cho người ta biết chân tướng.
Lão Trương thích cười, cười cười rồi giết chết rất nhiều cường giả địa quật. Thật ra hắn cũng rất thích cười, cười cười... cười xong cũng có người chết.
Gặp trúng đồng loại!
Gặp trúng loại người này, sao có thể không cảnh giác chứ.
"Không biết đại danh của tiền bối.."
Chủ nhân của giày chiến vàng, thanh niên ấm áp như ánh mặt trời, Hồng Vũ!
Hồng Vũ đang tìm Thiên Phần, nhưng bây giờ lại xuất hiện bên ngoài đường nối dẫn vào tà giáo, nghe vậy khẽ cười nói: "Chuyện xưa như sương khói, không cần nhắc họ tên! Ngươi biết Mạc Vấn Kiếm?"
"Cái này...
"Không cần phủ nhận, bản tọa cảm ứng được hơi thở của hắn trên thân thể ngươi... Chiến pháp? Tru Thiên Quyết?"
"Tiền bối thực sự là mắt sáng như đuốc!"
Hồng Vũ khẽ cười nói: "Ngươi là người của bọn họ?"
"Cái này...
"Bản tọa và Mạc Vấn Kiếm cũng có chút liên quan, nhắc tới... quan hệ khá là phức tạp... Hồng Vũ than nhẹ một tiếng, Tần Phượng Thanh phán đoán một lát, trong lòng cân nhắc một phen, vội vàng khom người nói: "Vãn bối thất lễ rồi! Vãn bối đúng là môn đồ của Ma Đế, nhưng chỉ là đệ tử ký danh của Ma Đế, cũng không dám tự nhận là môn đồ Ma Đế.."
Tần Phượng Thanh thổn thức nói: "Hiện nay ở Tam Giới, gia sư người người gọi đánh... Bất đắc dĩ, vãn bối cũng không dám tự giới thiệu!"
Cầu phú quý trong nguy hiểm!
Hắn vốn quen mạo hiểm, bây giờ nghe ngữ khí của người này, cảm thấy hắn và Ma Đế có chút quan hệ, lôi kéo làm quen trước rồi tính sau.
Hồng Vũ nghe vậy, liếc mắt nhìn hắn, nở nụ cười nói: "Nếu thật sự là vậy thì cũng cùng một phái với bản tọa.."
Tần Phượng Thanh chấn động trong lòng, một phái?
Ma Đế Mạc Vấn Kiếm đến từ núi Tử Cái, người này là người của núi Tử Cái?
Không đúng!
Người của núi Tử Cái, trừ Công Vũ Tử còn sống, còn ai nữa?
Chiến Vương đúng là đến từ núi Tử Cái!
Nhưng hắn từng gặp Công Vũ Tử, cũng có quen biết, lần trước sau khi đến Đế Phần, rồi bạo phát đại chiến, hắn cũng từng thấy Công Vũ Tử.
Người này hiển nhiên không phải Công Vũ Tử!
"Người này là ai?"
"Tất nhiên là một lão già sống lâu năm!"
"Tự xưng là người cùng một phái với Mạc Vấn Kiếm... Một phái...
Tần Phượng Thanh vội vã phán đoán, người này gọi thẳng tên của Mạc Vấn Kiếm, chắc chắn không phải là môn đồ, sư huynh đệ sao?
Cũng không phải.
Vậy còn có thể là ai?
"Nghe nói trong trận chiến ở Vương Chiến Chi Địa, Trấn Thiên Vương trêu chọc Ma Đế, người có sữa chính là mẹ, nhận Nguyệt Linh núi Vương Ốc làm sư nương... Người của Vương Ốc?"
"Dù có là Vương Ốc... thì Mạc Vấn Kiếm cũng là cường giả, ai dám lẫm liệt gọi tên như vậy? Ít nhất cũng phải là cường giả cấp Thánh Nhân, cường giả như vậy cũng không nhiều đâu nhỉ?"
Tần Phượng Thanh thầm nghĩ, biểu cảm trên mặt lại rất cung kính: "Tiền bối... là đồng môn với gia sư?"
"Vậy vãn bối nên gọi tiền bối là sư bá...
"Không cần." Hồng Vũ cười nhạt nói: "Ngươi muốn vào Thần Đình?"1862 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận