Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1975: Con Mèo Đáng Thương

Bên ngoài Ngự Hải Sơn, tiếng cười của Trương Đào làm rung chuyển trời đất.
"Mệnh Vương, Vạn Yêu Vương, các ngươi đã tới, sao không hiện thân gặp mặt?"
Trong hư không, ngoài vết nứt màu đen. Bóng dáng Mệnh Vương đột nhiên xuất hiện.
Trong chớp mắt, lại một đường thân ảnh già nua hiện ra. Yêu Chủ Vạn Yêu vương đình đến!
Không nhìn ra chân thân như thế nào, chính là một ông lão bình thường.
Yêu Chủ Vạn Yêu vương đình đứng thứ năm trong bảng xếp hạng chiến lực tuyệt đỉnh. Sau Thiên Mệnh Vương, trước Càn Vương.
Ông lão vừa xuất hiện, cách đó không xa, sắc mặt Mệnh Vương cũng cứng lại, nhìn về phía ông lão.
Vạn Yêu Vương! Yêu Chủ!
Yêu tộc có hai vị Yêu Chủ là Thủ Hộ vương đình và Vạn Yêu vương đình.
Chủ Vạn Yêu vương đình, danh hiệu Vạn Yêu Vương, xếp hạng thứ năm.
Chủ Thủ Hộ vương đình, danh xưng Thiên Yêu Vương, xếp hạng thứ bảy.
Lúc này, Thiên Yêu Vương chưa đến, Vạn Yêu Vương đã chạy đến rồi.
Vừa xuất hiện, ông lão đã liếc nhìn Trương Đào, ánh mắt sâu thẳm, đạm mạc nói: "Nhân loại... Không nên hủy diệt cấm địa!"
Mệnh Vương chẳng qua chỉ vừa chạm đến ngưỡng 1 triệu cal khí huyết, nghiêm khắc mà nói chưa chắc đã được gọi là Phong Hào Chân Thần. Nhưng nó, chắc chắn phong hào Chân Thần.
Giọng nói của ông lão hết sức lãnh đạm, lại khiến mấy người Phong Vương hết sức vui mừng.
Nhân loại toi rồi! Vạn Yêu vương đình, chủ nhân vạn yêu, từng khai chiến với hai người đứng đầu Thiên Thực vương đình và Thiên Mệnh vương đình, mạnh đến khó tin.
Hôm nay, võ giả phục sinh của vực Nam Thất hủy diệt cấm địa, khiến vị này xuất hiện.
Trương Đào cười thản nhiên, cũng rất tùy ý.
"Vậy thì như thế nào? Vậy thì như thế nào!"
Trương Đào cất tiếng cười to, sách thủy tinh trong tay đột nhiên bùng lên ánh sáng chói mắt, trong sách, mấy chục văn tự hiện ra: "Sát", "Diệt", "Phá", "Công"...
Từng chiêu thức ngưng tụ văn tự của những tuyệt đỉnh khác dần xuất hiện, lúc này văn tự mang theo sát khí động trời.
"Vạn Yêu Vương, ngươi dám nhúng tay, ta sẽ diệt yêu tộc của ngươi!" Trương Đào cất tiếng cười to, âm thanh cuồn cuộn, vạn dặm hư không chấn động: "Cứ nhúng tay thử xem!"
Sắc mặt ông lão lạnh lùng, thản nhiên nói: "Võ Vương, chẳng lẽ ngươi cảm thấy có thể cùng bản vương đánh một trận?"
"Nói nhảm quá nhiều!" Trương Đào đột nhiên đột phá không, ra tay!
Lý Chấn chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, ngươi..."
Tiếng mắng ngừng lại.
Tên khốn này. Tên chết tiệt này. Điên rồi! Điên rồi!
Lý Chấn rất muốn bóp cổ Trương Đào, thật sự muốn chém chết tên khốn này.
Giờ đây, nơi này đã có 17 Chân Vương tham chiến, hai người bị giết, nhưng vẫn còn 15 người.
Trương Đào mạnh nhất đã chạy rồi! Hắn điên cuồng chạy tới chiến với Vạn Yêu Vương.
Lý Chấn sắp điên rồi!
Vạn Yêu Vương tới đây, chưa tham chiến, có nghĩa còn đang do dự, chưa chắc muốn nhúng tay, nếu lão Trương nói lời ngon ngọt, với tài ăn nói của hắn, có lẽ Vạn Yêu Vương sẽ đi. Nhưng bây giờ thì sao?
"Đồ khốn!"
Lúc này, mình Lý Chấn đối phó hai vị cường giả là Phong Vương và Bách Sơn Vương, dù hắn đã bước ra đại đạo thứ hai, nhưng đối mặt hai đại cường giả, kim thân cũng bị đánh cho rung động, hư không nứt toác. Những người khác càng thảm hại hơn!
Chiến Vương hiện đang bị ba đại Chân Vương vây công, cũng liên tục bị đánh lùi.
Mà đối thủ của Trương Đào vừa rồi là Hoa Vương và Tùng Vương đều đang thi nhau đánh về phía bọn họ, không ai đuổi theo Trương Đào!
Nếu tên kia đã hết sức điên cuồng muốn đi khiêu chiến Vạn Yêu Vương, thì cứ để hắn đi thôi!
Cách đó không xa, Vạn Yêu Vương cũng sửng sốt.
Võ Vương... Đến thật rồi.
"Ê sâu già, yêu tộc cấm địa dám can đảm tham chiến, sau cuộc chiến còn dám chủ động hỏi tội, hôm nay giết ngươi uy hiếp vạn yêu."
Lúc này, bóng dáng Trương Đào chợt phóng to lên gấp bội, thân cao gần vạn mét.
Cành trúc cũng theo đó mà to ra, một kích đánh vỡ hư không, hủy diệt vạn vật, nhắm thẳng Vạn Yêu Vương.
Cách đó không xa, Mệnh Vương vừa định ra tay thì một cái bóng mờ xuất hiện.
"Cần gì chứ?" m thanh già nua truyền đến, không biết là nói Mệnh Vương hay là Trương Đào.
"Trấn Thiên Vương!" Sắc mặt Mệnh Vương nghiêm lại, lạnh lùng nói: "Phục Sinh Chi Địa các ngươi nhất định muốn chết vào lúc này?"
"Chậc!"
Một tiếng thở dài vang lên, Trấn Thiên Vương không nói gì, cũng không ra tay, nhưng lúc này Mệnh Vương cũng không nhúc nhích, không ra tay.
Trương Đào bên cạnh đã đánh ra một đòn, đất trời biến sắc.
Trước đó, Vạn Yêu Vương còn hết sức già nua, dường như gió thổi cái là ngã, lúc này hai tay lại bỗng hóa thành bàn tay khổng lồ, gầm thét một tiếng, một tay bóp mát hư không trước mặt.
Ầm!
Bàn tay khổng lồ va chạm với cành trúc, năng lượng tràn lan chấn động Ngự Hải Sơn.
Cách đó mấy trăm dặm, một thành trì khổng lồ, bị dư âm năng lượng phất qua, chớp mắt, toàn thành tịch diệt.
Đây là một đô thành! Mặc dù không bằng vương thành, nhưng cũng là thành lớn với một triệu nhân khẩu. Nơi đó cách chiến trường mấy trăm dặm, nhưng bị dư âm tác động đến, trong nháy mắt, thành trì vẫn vẫn ở đó nhưng sinh mệnh đã không còn.
Mặc kệ cấp mấy, giờ đều thành cát bụi, không còn sinh mệnh.
...
"Có chút bản lĩnh!" Vạn Yêu Vương cười lạnh một tiếng, đúng là có chút bản lĩnh.
Võ Vương mạnh đến mức khiến người ta rung động. Chỉ sợ đã đạt đến đẳng cấp của Mệnh Vương, nhưng muốn giao đấu với nó, còn kém một chút.
Vạn Yêu Vương cũng không khôi phục chân thân, nhưng hai tay hóa trảo, xé rách không gian, đột nhiên xuất hiện trước mặt Trương Đào, lập tức nhào về phía đầu Trương Đào.
Trương Đào cười lạnh một tiếng, sách trong tay biến thành bức tường khổng lồ, cành trúc bỗng nhiên quất về phía Mệnh Vương!
"Muốn chết!" Mệnh Vương sững sờ, cũng giận không nhịn được.
Võ Vương thế mà muốn lấy một chọi hai! Hắn và Vạn Yêu Vương chính là hai trong bốn Chân Vương mạnh nhất Thần Lục.
Lúc này, Mệnh Vương chẳng thèm quan tâm Trấn Thiên Vương, Võ Vương khiêu khích như thế, mà còn không ra tay, sau này làm gì còn mặt mũi gặp người?
Ầm ầm...
Ba đại cường giả lập tức xé rách hư không, tiến vào bên trong chiến đấu.
Lúc này, Trương Đào không phải đối thủ hai người, cuốn sách thủy tinh rạn nứt, nhưng lại cất tiếng cười to nói: "Chiến! Chiến đấu cho thoải mái đi! Hôm nay có chết, cũng phải cho các ngươi biết, nhân loại vĩnh viễn không sợ chiến!"
"Giết!" Trương Đào hét rung trời, nơi xa, mấy thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Mấy ông lão thi nhau phá không mà đến, có người cười to nói: "Chiến! Võ Vương không hổ là người tài của nhân loại ta, danh Võ Vương hoàn toàn xứng đáng!"
"Chiến!"
"Chiến!"
"..."
Mấy vị cường giả tuyệt đỉnh, lập tức tiến vào trong không gian màu đen chỗ mấy người Chiến Vương, ra sức chém giết. Trong hư không, từng bóng dáng khổng lồ lắc lư bay lên lơ lửng, cường giả quá mạnh, hình chiếu lực lượng mà ra, hóa thành hình người.
Bên ngoài hai chiến trường không gian, Trấn Thiên Vương vẫn không động đậy. Liếc mắt nhìn về vị trí của Trương Đào một chút, Trấn Thiên Vương bỗng lần nữa thở dài một tiếng. Muốn đánh vỡ cục diện sao? Nhưng có một số chuyện không nên đánh phá vào lúc này.
"Lão tổ!"
Trong một không gian khác, Lý Chấn tắm máu chiến đấu anh dũng, ánh mắt lộ vẻ giận dữ, quát: "Tại sao lão tổ lại đứng ngoài quan sát? Hôm nay đã chiến, thì phải giết cho long trời lở đất chứ?"
Trấn Thiên Vương dường như có chút bất đắc dĩ, lại thở dài một tiếng, một tay cào nát hư không, lát sau Vạn Yêu Vương bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt ông.
"Vạn Yêu, hà tất phải chấp nhặt với tiểu bối."
Một người một yêu, khoảng cách chưa đến trăm mét.
Trấn Thiên Vương nói khẽ: "Quay về đi, nhân loại không muốn khai chiến với yêu tộc, chỉ là hai cấm địa, bị hủy rồi thì thôi."
Sắc mặt Vạn Yêu Vương khó coi, lạnh lùng nói: "Yêu tộc không sợ chiến! Trấn Thiên Vương có thể trấn nhân tộc, nhưng không trấn được yêu tộc."
Trấn Thiên Vương khẽ cười nói: "Hà tất phải như vậy? Đã chờ ngàn năm rồi, mà lại không chờ được mấy năm nữa sao? Ngươi... không nên ép ta ra tay!"
Lúc này, Trấn Thiên Vương bỗng đứng thẳng người, khuôn mặt không còn hư ảo, gương mặt trung niên hết sức phổ thông hiện ra, ánh mắt sâu thẳm, khẽ nói: "Nếu ngươi muốn chiến, vậy thì ta hoạt động tay chân với ngươi một chút."
Vạn Yêu Vương cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì, một người một yêu, lập tức biến mất ngay tại chỗ. Một vết nứt màu đen, đột nhiên hiện ra, đột nhiên biến mất.
Một người một yêu, trực tiếp đóng kín không gian, tiến vào không gian khác giao đấu.
Cách đó không xa, Trương Đào liếc về phía này, vẻ mặt đăm chiêu, chợt nhìn về phía Mệnh Vương, cười ý tứ sâu xa.
Lát sau, Trương Đào bỗng hất Mệnh Vương ra, xé rách không gian, xuất hiện bên cạnh lão tổ nhà họ Tô, cành trúc quất về phía Hoa vương.
Mệnh Vương cũng lập tức xuất hiện ở đây, vỗ một chưởng về phía Lý Chấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận