Toàn Cầu Cao Võ

Chương 786: Dẫn Đầu Cải Cách (2)

Trương Định Nam cười nói: "Vậy mọi người thẳng thắn với nhau, Ma Võ có điều kiện gì, có thể đề xuất."
"Vậy ta nói thẳng nhé."
Phương Bình cũng không khách khí, mở miệng nói: "Thứ nhất, Ma Võ mở lớp huấn luyện đặc biệt cũng không thành vấn đề, nhưng số lượng tuyển sinh có hạn, không quá 300 người/năm, dưới cấp hai cũng không cần đăng ký, lãng phí nguồn tài nguyên có hạn của Nam Giang."
"Thứ hai, một số phương tiện và cơ sở vật chất của Ma Võ có thể chia sẻ với võ giả Nam Giang, nhưng toàn bộ chi phí sử dụng, bao gồm cả chi phí thuê mướn, đều là tự túc."
"Thứ ba, tất cả phí sử dụng, bao gồm học phí, phí thuê mướn thiết bị, phí huấn luyện, phí tài liệu… Ma Võ không chấp nhận tiền mặt, không chấp các phương pháp thanh toán khác, chỉ nhận dược liệu, đá năng lượng, kim loại hiếm để thanh toán, giá cả tính theo giá thu mua tiêu chuẩn của các công ty lớn."
"Thứ tư, các học viên vào lớp huấn luyện đặc biệt, bao gồm cả học viên của Nam Giang Võ Đại, đều có thể sử dụng trang web của Ma Võ để đặt mua các loại thuốc, dược phẩm, binh khí,... tương tự, không thanh toán bằng tiền mặt, mà thanh toán bằng các loại nguyên liệu đã nêu trên. Đây xem như là phần phúc lợi Ma Võ dành cho Nam Giang, đương nhiên, giá cả sẽ không thể sánh với học viên Ma Võ."
Phương Bình nói xong, cười nói: "Chỉ có mấy điểm như thế thôi, thực ra cũng không quá khó, cũng bởi vì Nam Giang là cố hương của ta, ta không đành lòng nhìn thấy võ giả ở quê hương mình…"
"Phương Bình!"
Vương Kim Dương hơi bất đắc dĩ ngắt lời hắn, ngập ngừng một chút mới nói: "Chúng ta đều là người Nam Giang, bây giờ Nam Giang vốn đang khó khăn bấp bênh, ngươi lại… như vậy hơi thừa nước đục thả câu rồi…"
"Hội trưởng Vương!"
Phương Bình chính thức đổi xưng hô, lắc đầu nói: "Ngươi sai rồi, ta đang đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi! Trên thương trường nói chuyện thương trường… Đương nhiên, hiện tại cũng không được xem là hợp tác thương mại, nhưng chung quy vẫn phải công tư rõ ràng.
Ma Võ cũng không phải là đơn vị có cơ cấu ngang hàng với Nam Giang.
Ma Võ có trách nhiệm của Ma Võ, hơn nữa, Ma Võ cũng không phải của riêng để Phương Bình ta ra giá, ta chỉ là học viên, hiện tại, tất cả những gì ta đang làm thực ra cũng vì tranh thủ lợi ích cho Nam Giang, riêng chuyện này cũng đã có sự bất công rồi.
Ý của các vị hiệu trưởng, bao gồm cả các vị viện trưởng ban đầu đều không đồng ý.
Điểm này, thực ra thái độ của các trường võ đại đều nhất trí như nhau, thử đặt mình vào vị trí của nhau suy nghĩ xem, nếu Nam Võ có điều kiện như vậy, mọi người sẽ chia sẻ với người ngoài sao?
Cũng không phải bọn ta hẹp hòi, mà thật sự điều kiện cũng có hạn, chỉ riêng việc thỏa mãn nhu cầu trong trường cũng đã khá eo hẹp rồi, còn phải chia sẻ một chút cho mọi người, điều này sẽ gây ra một loạt hệ liệt ảnh hưởng không tốt.
Tổng đốc hẳn là biết, những điều khoản trên thực ra cũng không hề có ý làm khó dễ Nam Giang…"
Trương Định Nam hơi bất đắc dĩ, dù là cường giả Tông sư, lúc này hắn cũng có cảm giác đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Những điều Phương Bình nói thực ra không hẳn có ý làm khó dễ.
Nhưng chỉ có một điều kiện duy nhất vô cùng phiền toái khó giải quyết là: thanh toán bằng tài nguyên địa quật.
Đây rõ ràng là trắng trợn cướp đoạt mối làm ăn của các công ty lớn, hơn nữa, ý của Phương Bình cũng rất rõ ràng, chuyện phiền toái này cần phía Nam Giang tự mình xử lý.
Võ giả Nam Giang nhất định phải dùng những thứ này thanh toán, cũng không phải Ma Võ nhất định muốn như vậy.
Dù sao cũng không thể không nhận đồ người khác đưa đến tay chứ?
Điểm mấu chốt ở chỗ, Trương Định Nam làm sao giải quyết được rắc rối này, để đạt thành hợp tác.
Nguyên liệu từ võ giả Nam Giang sau này đều sẽ vào kho của Ma Võ, đây không phải chuyện nhỏ.
Ý định của Trương Định Nam là: sử dụng phòng năng lượng và Khí Huyết Trì thì sẽ thanh toán bằng nguyên liệu, chứ không bao gồm tất cả chi phí, càng không bao gồm cả hệ thống trang web đặt hàng online nội bộ của Ma Võ. Trên thực tế, đây là phương cách mua bán biến tướng để Ma Võ có thể bán ra thành phẩm của bọn họ.
Các vị cường giả khác của Ma Võ không nói lời nào, hiển nhiên là ngầm thừa nhận cách nói của Phương Bình.
Nếu như thật sự có thể thu được nguyên liệu sản xuất từ võ giả Nam Giang, lại có thể bán được thành phẩm thì…, nên biết, dược phẩm và binh khí là ngành kinh doanh lợi nhuận kếch xù! Dù chỉ bán giá hơi thấp hơn các công ty lớn một chút, đó cũng là buôn bán quá lời.
Không cần tiền, chỉ cần nguyên liệu, đây là yêu cầu duy nhất của Ma Võ, cũng là yêu cầu phiền toái nhất.
Trương Định Nam nhè nhẹ gõ bàn, một lát mới nói: "Thực ra, công ty dược phẩm và công ty binh khí bọn họ cũng có cơ sở huấn luyện võ đạo và tu luyện…"
Phương Bình cười nói: "Ta biết, nhưng nói khó nghe một câu, những công ty lớn này cũng không phải là đơn vị huấn luyện chuyên nghiệp, võ giả Nam Giang nếu đến chỗ bọn họ, không chắc sẽ được dạy ra ngô ra khoai gì.
Hơn nữa, mấy công ty lớn đang ở vị thế độc quyền, nên điều kiện của bọn họ chỉ có khắt khe hơn, chứ không kém so với chúng ta.
Huống hồ, tình trạng hiện tại chỉ là tạm thời mà thôi, ta tin rằng, không bao lâu sau, vì sự xuất hiện và tồn tại của địa quật, võ giả Nam Giang sẽ bước vào thời kỳ trưởng thành và lên cấp một cách nhanh chóng.
Rất nhanh, sẽ xuất hiện nhân tài tầng tầng, cường giả lớp lớp.
Đến lúc đó, Nam Giang có thể tự mình chuẩn bị tất những thứ này, không cần mượn sức người ngoài. Hợp tác giữa chúng ta chỉ là hợp tác ngắn hạn mà thôi.
Nhưng một khi Nam Giang dựa vào các công ty lớn, sau này vẫn phải nương tựa vào, võ giả Nam Giang sau này rồi sẽ trở thành người làm công của các công ty lớn.
Sự tồn tại của các công ty là một chuyện tốt, ta không phủ nhận điều này.
Dưới tình hình tài nguyên có hạn, tập trung tài nguyên, thống nhất tuyến sản xuất, cung cấp cho toàn quốc, thực ra đều là công lao của các công ty lớn!"
Phương Bình nghiêm mặt nói: "Điều này, không ai phủ nhận, thời kỳ đầu, mấy công ty lớn đã cống hiến rất lớn giúp các võ giả bước lên thời đại hưng thịnh.
Ngay cả lợi nhuận thu được cuối cùng cũng về tay chính phủ, nhờ đó mới có quỹ hỗ trợ chi mấy trăm tỷ cho các trường võ đại và mấy ngàn tỷ cho quân bộ hằng năm!
Nhưng đó là trước đây, khi đó lối vào địa quật khá ít, nguyên liệu không nhiều, sản xuất không bao nhiêu, chỉ có thể chấp nhận như vậy.
Ngày nay, lối vào địa quật đã lên đến con số 23 cái, mấy công ty lớn vẫn lợi dụng địa vị độc quyền, thực ra, đã không còn vì mục tiêu toàn dân học võ nữa rồi.
Lúc này, thực ra không nên tiếp tục vị thế độc quyền nhằm lũng đoạn thị trường nữa, mà nên hạ thấp giá cả thành phẩm bán cho võ giả, có như vậy, chúng ta mới có càng nhiều võ giả và cường giả.
Trước kia, để bồi dưỡng được một vị võ giả cấp một, cần ít nhất một triệu đồng, thậm chí còn nhiều hơn!
Thử hỏi, có bao nhiêu gia đình bình dân có thể chi trả được?
Giá cả dược phẩm chỉ ngày càng tăng lên, chỉ thấy tăng, không thấy giảm bao giờ! Nhưng trên thực thế thì sao?
Trên thực tế, dây chuyền sản xuất của chúng ta ngày càng tân tiến, sản lượng hằng năm đều tăng. Lối vào địa quật xuất hiện đúng là nguy cơ với nhân loại thật, nhưng cũng là cơ duyên của chúng ta.
Hơn nữa, bản thân chúng ta thực ra cũng đã và đang nuôi trồng một số loại nguyên liệu.
Bây giờ, nồng độ năng lượng ở Trái Đất ngày càng tăng cao, phía công ty dược phẩm cũng đã mở được không ít nông trường nuôi cấy dược liệu.
Nhưng hiện tại thì sao? Vẫn không ngừng chèn ép lợi ích của võ giả, quả là vắt chày ra nước!
Điều này, ta thấy trung ương chính phủ cũng đã cân nhắc đến, cho nên mới có chuyện trước đó Ma Võ yêu cầu được tự do mở rộng tuyến sản xuất của nhà trường và được phê chuẩn.
Ma Võ tiên phong đi đầu, ta cảm thấy, tình hình như vậy sẽ tiếp tục xuất hiện trong tương lai, sẽ ngày càng nhiều.
Nam Giang cũng phải làm tốt chuẩn bị cải cách như vậy, cho nên Nam Giang cũng không thể luôn dựa vào các công ty lớn, mà phải cân nhắc lợi ích của tỉnh Nam Giang mình…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận