Toàn Cầu Cao Võ

Chương 895: Địa Quật Rối Loạn

Phương Bình đã bị bắt, nếu hắn không chịu xuất hiện, Phương Bình bị giết…
Hoàng Cảnh đấu tranh dữ dội, võ giả sẽ không thỏa hiệp!
Cho dù chuyện này có truyền ra ngoài, Phương Bình bị Giảo giết, cũng không có ai sẽ cảm thấy hắn làm không đúng, dùng tính mạng của cấp bảy đi đánh cược Giảo có tha cho Phương Bình hay không, xác xuất như vậy, gần như có thể buông tha, không cần cược.
Lẽ nào thật sự nhìn Phương Bình bị giết?
Ngay khi Hoàng Cảnh áp chế khí tức, cẩn thận ẩn núp, nội tâm đang đấu tranh, thì giữa không trung, Phương Bình đột nhiên dùng ngôn ngữ địa quật hét to: "Nếu có ở đây, để lại kiếm mượn dùng một chút, người không cần xuất hiện!"
Hoàng Cảnh biến sắc, kiếm?
Giảo tới vì thần binh?
Xác suất có thể dùng thần binh đổi lấy mạng của Phương Bình... Điều này...
Nếu như Phương Bình có thể sống sót, nếu thật sự mang đổi, Ngô Khuê Sơn chưa chắc có ý kiến, dù sao Phương Bình cũng có hy vọng đạt đến cấp chín.
Nhưng nếu như mất cả người lẫn kiếm thì sao?
Đột nhiên Hoàng Cảnh thở dài một tiếng, cũng được, chuyện đến mức này, chỉ có thể cược một lần.
Đến lúc này, cũng không có cách nào, nếu phương Bình thật sự bị giết, vậy cũng không dễ giải thích cho Lý Trường Sinh và Lữ Phượng Nhu.
Trong tay, một thanh đoản kiếm hiện lên.
Lo lắng xẹt qua đôi mắt Hoàng Cảnh rồi biến mất, sau đó, hắn vứt lại đoản kiếm, nhanh chóng rời đi.
Kiếm cũng đã để lại, nếu mình cũng để mạng lại đây thì không có lời rồi.
Ngay sau đó, Hoàng Cảnh rời khỏi đó mấy dặm, nhanh chóng trốn đi, mà đoản kiếm được vứt lại chỗ đó, lấp lóe phát sáng ánh kim nhạt.
Trên không, ánh sáng vừa lóe lên rồi biến mất, rất nhanh hạ xuống.
Mà Phương Bình, ngay khi được hạ xuống liền chạy về phía phát ra ánh sáng, không thể để cho Giảo cướp thần binh đi, không phải nó chỉ cần chém mấy nhát thôi sao?
Con yêu thú này sẽ không nuốt lời, muốn cướp đi chứ?
Giảo không hề nhúc nhích, chỉ hạ xuống đất, đứng tại chỗ không hề động đậy, mặc kệ Phương Bình chạy về phía trước cầm lấy đoản kiếm.
Đôi mắt to của Giảo nhìn về phía đoản kiếm, cẩn thận cảm ứng khí tức trên đoản kiếm truyền tới.
Quả nhiên là khí tức của Gỗ ngốc!
Rất đậm!
Giảo hình như nghĩ tới điều gì đó, đoản kiếm này... Là của người lúc đó xông vào thành Yêu Mộc!
Chẳng trách!
"Giảo đại vương, ngài chắc chắn muốn ta chém ngài?"
Phương Bình cầm lấy đoản kiếm, đoản kiếm không ngừng rung động, Phương Bình nắm chặt nó trong tay, nhưng lại cảm thấy không hề có vật gì tồn tại trong tay.
Thần binh quả nhiên khác thường.
Giảo cũng không trả lời, trên thực tế nó cũng không biết nói.
Phương Bình thấy nó chỉ nhìn đoản kiếm, trong lòng oán thầm không thôi, tuyệt đối là muốn lão Hoàng gánh họa.
Mấu chốt là, có tác dụng không? Hay là, mình đã bỏ qua chi tiết gì rồi?
Phương Bình đột nhiên không do dự nữa, cầm đoản kiếm đâm lên người Giảo. Lần này, lực đâm rất yếu, hắn sợ Giảo bị đâm đau sẽ nổi giận nuốt hắn.
Kết quả... Đoản kiếm trượt xuống, ngay cả lớp kim giáp bên ngoài cũng không đâm xuyên qua.
Giảo hình như có hơi bất mãn, nện một móng xuống, Phương Bình lại lọt xuống đất.
"Là ngươi tự tìm đấy!"
Phương Bình cắn răng, đột nhiên dùng lực đâm về phía Giảo!
"Ầm!"
Tiếng nổ lớn vang lên, Phương Bình lùi lại mấy bước, mắt Giảo toát ra một chút châm biếm, mi mà cũng muốn đâm thủng phòng ngự của bản tôn sao?
Mặc dù cầm thanh binh khí có liên quan đến Gỗ ngốc, nhưng thực lực quá yếu vậy cũng không được việc.
Giảo đang châm biếm mình!
Phương Bình thầm mắng, được, ngươi châm biếm ta, vậy ta không khách khí nữa!
Đâm nó hai lần, Giảo không hề nhúc nhích, chứng tỏ nó quả thật muốn bị đâm, đứng đó cho hắn đâm, hắn cũng không thể khách khí với nó.
Trong tay Phương Bình hiện lên một luồng lực lượng thiên địa... Tiếp đó Phương Bình nhanh chóng thu hồi.
Bị tức đến ngu rồi, lúc này sao phải dùng đến lực lượng thiên địa!
Quả nhiên khi hắn nhìn Giảo, trong con mắt to của nó lộ ra tia bất ngờ, miệng há to, giống như có ham muốn ăn.
"Biết ngay mà... mình chơi ngu rồi!"
Phương Bình hơi đau đầu, chỉ biết hắn đã làm chuyện ngu ngốc.
"Mặc kệ đi! Cứ chém mấy trăm nhát kiếm vào nó trước rồi tính sau!"
Nghĩ đến đó, Phương Bình lại tuôn ra lực lượng thiên địa, bắt đầu chém về phía Giảo!
"Phốc!"
Giảo hình như không có ý nghĩ đỡ kiếm, tùy ý cho Phương Bình đâm chém, kết quả... Cho dù có lực lượng thiên địa cũng chỉ đâm thủng một cái lỗ nhỏ không đáng kể trên kim giáp.
Lần này, Giảo biết tên đầu bếp này vẫn là một tên vô dụng, cũng không thèm trông ngóng vào hắn nữa.
Ngay sau đó, đoản kiếm tự bay lơ lửng.
Tiếp đó, đoản kiếm phát sáng, thoáng cái đâm xuyên qua kim giáp của Giảo, huyết dịch màu vàng chậm rãi rơi xuống.
Đôi mắt to của Giảo lộ ra tia không cam lòng, nhưng không do dự lâu, đoản kiếm không ngừng đâm vào, thậm chí Phương Bình còn nhìn thấy xương cốt màu vàng của nó bị chặt đứt mấy đốt!
"Thật tàn nhẫn!"
Trong lòng Phương Bình dao động, đám yêu thú này thật sự chỉ có một chút trí khôn thôi sao?
Trí khôn của Giảo hình như không thấp.
Phương Bình khẳng định, chuyện này tuyệt đối là muốn hại người… Không, là hại yêu!
Tự làm mình bị thương nặng, nó muốn hãm hại ai? Còn cố ý phải là thanh đoản kiếm này đâm, khả năng có liên quan rất lớn đến thanh đoản kiếm này.
"Đoản kiếm này là thần binh của ai?"
Trong lòng Phương Bình nhảy lên rất nhiều suy nghĩ, trơ mắt nhìn Giảo đang tự hủy hoại.
Giảo điên rồi!
Không những tự chặt gãy xương cốt, ngay cả nội phủ cũng bị tổn hại lớn, bao gồm cái đầu to màu vàng, nó cũng tự hủy hoại.
Mắt thấy khí tức của nó càng lúc càng yếu ớt, Phương Bình có chút rục rịch.
Nếu... Lão Hoàng xuất hiện, có thể giết nó không?
Mặc dù gặp Giảo mấy lần, hắn đều không chết, nhưng vừa nãy đối phương đã đắc tội với hắn, bị Phương Bình ghim rồi.
Ngay lúc Phương Bình đang trầm tư, Giảo dừng động tác.
Phương Bình lập tức dừng những suy nghĩ này lại, nhìn chằm chằm vào đoản kiếm lơ lửng giữa không trung, Giảo sẽ không muốn lấy đi chứ?
Giảo quả thật muốn lấy đi, hơn nữa còn dẫn theo Phương Bình cùng đi nữa!
Ngay sau đó, Giảo bay lên trời, mang theo Phương Bình cùng nhau bay về phía Vị Cẩu Lĩnh.
Phía xa, Hoàng Cảnh lộ ra vẻ mặt quả nhiên như vậy, lần này cược thua rồi.
Giảo quả nhiên không có ý thả người, nó chỉ là muốn thần binh.
Hoàng Cảnh đợi Giảo rời khỏi một lúc, sau đó hắn nhanh chóng đuổi theo.
...
Vị Cẩu Lĩnh.
Phương Bình vừa hạ xuống đất, Giảo liền không chế đoản kiếm loạn bay khắp nơi, cái xác yêu thú cấp bảy cũng bị nó điều khiển kiếm chém vào vô số lần.
Đường hầm dưới đất hoàn toàn bị Giảo phá hư.
Ngay khi Phương Bình đang suy đoán tiếp theo nó muốn làm gì, đoản kiếp đột nhiên hiện lên phía trước mặt Phương Bình.
Ngay sau đó, lực lượng tinh thần hóa hình ra một bản đồ giống như rừng núi.
"Đại vương, ngài muốn ta về sào huyệt của ngài đợi?"
Giảo làm biểu tình quả thật đúng thế, tiếp đó, một luồng lực lượng tinh thần vây chặt Phương Bình, thâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Phương Bình biến sắc, ông nội nó, mi muốn làm gì?
Rất nhanh, một sợi lực lượng khí huyết được rút ra từ trong cơ thể của Phương Bình, Giảo trực tiếp thu vào trong sừng vàng của mình.
Tên đầu bếp này có chút tác dụng!
Hắn vậy mà lại có thể trốn được sự truy lùng của mình!
Vì vậy, Giảo quyết định không ăn Phương Bình, nhưng quan trọng hơn là, hình như năng lượng trong người đối phương thăng cấp rồi!
Làm xong tất cả mọi việc, khí tức của Giảo càng thêm yếu ớt.
Ngay sau đó, nó không thèm để ý tới Phương Bình nữa, mà run rẩy bay về phía Bách Thú Lâm, nó muốn tìm quân cứu viện rồi, tiện thể báo tin cho cấm địa, Gỗ ngốc giết nó, sứ giả bị giết, tên thủ vệ bị giết, nó khó khăn chạy trốn...
Không cần biết có phải là thật hay không, nó cũng làm như thật, sau này nó với thành Yêu Mộc không chết không thôi!
Lẽ nào địa quật còn có thể cấm nó báo thù sao?
Đại thù này, Vương giả có xuất hiện cũng vô dụng.
Giảo đi rồi!
Cứ đi như vậy đấy!
Phương Bình dại ra một lát, sau đó vội vàng lấy đoản kiếm về, con yêu thú này đi rồi, nó muốn đi đâu?
Phía trước là Bách Thú Lâm.
Nó tự khiến bản thân bị thương nặng, đi Bách Thú Lâm làm gì?
Ngay lúc Phương Bình đang ngây người, một lát sau, Hoàng Cảnh đột nhiên xuất hiện, thở hổn hển nói: "Đi"
"Hiệu trưởng, chuyện này... Rốt cuộc là sao?"
"Ta làm sao mà biết!"
Hoàng Cảnh cũng sắp điên lên rồi, hiện tại hắn hoàn toàn mờ mịt không biết gì.
Thần binh vẫn còn ở trong tay Phương Bình.
Đối phương căn bản không phải là vì thần binh!
Nhưng nếu không phải là vì thần binh vậy đối phương đang muốn làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận