Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2700: Thừa Nước Đục Thủ Câu

Lúc này, một người một chó đánh nhau long trời lở đất.
Bọn họ thì sướng rồi, có khổ chỉ là khổ mấy người Phương Bình.
Địa Hình tốc độ chậm nhất đang rên rỉ không ngừng, xương cốt đứt gãy, máu thịt tan rã, dù là bạo phát ra thực lực gần Đế nhưng vẫn không thể thừa nhận dư âm.
Hai tên này lại không hề quan tâm đã gây ra chuyện tai bay vạ gió gì. Những cường giả khác giao chiến, càng là cường giả, càng có thể thu liễm sức mạnh của mình, nhưng hai tên này, không biết là cố ý, hay là do vừa khôi phục sức mạnh nên không khống chế được, phạm vi tác động rất lớn.
Thần Thành sắp hủy diệt rồi!
Ngay cả cường giả cấp Đế cũng muốn chạy trốn, có thể thấy phạm vi tác động lớn cỡ nào.
Toàn bộ Thần Thành đều đang lâm vào khủng hoảng, lâm vào tuyệt vọng.
Thiên Cẩu và Thủ Tuyền Nhân không hề quan tâm.
Hai người vốn cũng không phải là loại lương thiện gì, nhất là Thiên Cẩu, Hồng Khôn lại dám lấy kim thân nó nghiên cứu ba ngàn năm, coi như đồ chơi mà nghiên cứu, nó sẽ quan tâm người của Hồng Khôn sống hay chết ư?
Mà ngay khi một người một chó giao chiến...
Phương Bình làm việc!
Ầm ầm!
Một tiếng nổ ầm ầm truyền ra, Địa Hình suýt nữa phát điên, Phương Bình đang tấn công hắn.
Xì xì!
Phía sau lưng bị chém nứt toác, thiếu đi một mảnh máu thịt, Địa Hình bị dọa lao như điên về phía trước.
Ầm!
Phương Bình tiếp tục tấn công, lúc này, hắn ung dung hơn trước đó nhiều, tốc độ Phong Vân vẫn rất nhanh.
"Địa Hình, sắp chết rồi hả?" Phương Bình cười tủm tỉm nói: "Nếu không muốn chết, lấy nhẫn chứa đồ ra, còn nữa... giao cả suối Trường Sinh của ngươi cho ta!"
"Đồ khốn!" Địa Hình nổi giận!
Sau đó giận dữ hét lên: "Phong Vân đại nhân, vứt hắn xuống!"
Phong Vân đạo nhân lại không hề lên tiếng, làm sao có thời gian mà quan tâm các ngươi, chạy trước rồi nói.
Huống hồ, Phương Bình còn đang cung cấp năng lượng cho hắn, hắn cũng sẽ không bỏ lại Phương Bình vào lúc này.
Còn nữa... Phương Bình và Thương Miêu có quan hệ tốt, Thương Miêu và Thiên Cẩu quan hệ tốt, tiếp theo có lẽ còn phải dựa vào Phương Bình mà sống sót, giờ vứt bỏ Phương Bình đi, muốn chết hả?
"Lấy ra! Ta đếm ba tiếng, nếu không... thì ngươi chết đi!"
Phương Bình lại tấn công. Hắn vỗ ra một chưởng!
Dù sao hắn cũng là cường giả đỉnh cấp, lực bộc phát gần 900 ngàn cal, dù bây giờ không giết được Địa Hình đã mạnh lên, nhưng tấn công, ngăn cản hắn một chút vẫn không thành vấn đề.
"Đồ khốn!" Địa Hình lại bị Phương Bình áp chế hơi dừng lại một chút, thế này thì khổ rồi.
Xùy!
Một tiếng giống như hàn điện truyền ra, hắn trực tiếp bị cắt gần nửa cái sọ.
Địa Hình giật nảy mình, không nói gì nữa, lập tức ném nhẫn chứa đồ ra ngoài, một bé mập cũng lập tức bay về phía Phương Bình.
Đồ khốn này, quá đáng ghét!
Lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà hắn còn muốn ăn cướp, thứ chỉ cần tiền không cần mạng Phương Bình đón lấy nhẫn chứa đồ, thu bé mập, vẻ mặt tươi cười. Hắn đã lấy được cả bốn giọt Suối Cổ Trường Sinh rồi.
Đại đạo Địa Hình còn đang trong tay hắn, hắn cũng không vội mà giết tên này.
Phương Bình hơi liếc mắt nhìn Địa Kỳ.
Địa Kỳ lại không hề nhìn hắn, tiếp tục tránh xa phía có Phương Bình, ta sẽ cách xa ngươi một chút, được chưa!
"Phong Vân đại nhân, đi sang bên trái một chút" Phương Bình cười một tiếng.
Phong Vân đạo nhân thầm mắng, đồ khốn, ngươi coi ta là cái gì thế?
Tên này chỉ kém cưỡi lên đầu hắn thôi. Hắn rất muốn nhét ngay tên khốn này vào trong cái vết nứt hư không, để vết nứt trực tiếp giết chết Phương Bình cho rồi.
"Đại nhân... lúc này hợp tác là quan trọng nhất, ngươi cũng đừng quên, phía trước còn có Thiên Mộc Lâm đấy.." Phương Bình vẻ mặt tươi cười, sợ không?
Phía sau là hai vị Thiên Vương đang giao đấu, phía trước còn có Thiên Mộc Lâm.
Đều là người của ta.
Không quan tâm có phải hay không, bây giờ đều là người của ta, hỏi ngươi có sợ hay không? Mặc dù thực lực của ta không mạnh bằng ngươi, nhưng ta có thể hù chết ngươi.
Sắc mặt Phong Vân đạo nhân trở nên khó coi, nhưng hơi lệch sang trái một chút.
Bây giờ đến lượt sắc mặt Địa Kỳ phía sau thay đổi, khốn kiếp! Không ngờ Phong Vân lại thật sự nghe lời Phương Bình!
"Địa Kỳ, nhẫn chứa đồ, ta không muốn nói lần thứ hai! Con người ta lương thiện, không thích giết người, ngươi xem, Địa Hình không phải còn sống đó sao? Giao bảo vật ra, có thể chạy trốn hay không thì xem vận khí của ngươi!"
Địa Kỳ nghiến răng, cũng không nói gì, một chiếc nhẫn chứa đồ nhanh chóng bay về phía Phương Bình.
"Thương của Khôn Vương"
Phương Bình còn nhớ, đó là một cây trường thương, thần binh cấp Đế, đó cũng là bảo vật, cũng không thể bỏ lỡ nó được.
Sắc mặt Địa Kỳ hết sức khó coi, nghiến răng một cái, một thanh trường thương bay về phía Phương Bình. Phương Bình cũng hết sức cẩn thận, đến tận khi trường thương sắp đâm thủng lưng Phong Vân, mới đưa tay ra chụp lấy, vừa đến tay, lập tức cảm nhận được khí cơ rét lạnh, là thanh vũ khí tốt.
"Không tệ!" Phương Bình cười một tiếng, gật gật đầu, Địa Kỳ xem như thành thật.
Địa Kỳ thầm hừ một tiếng, cũng không nhiều lời.
Nhưng ngay lúc này, phía trước, một đại ấn đập về phía hắn.
"Khốn kiếp!" Địa Kỳ vô cùng tức giận.
Vừa nãy sau khi thu lợi từ chỗ Địa Hình, không phải ngươi không tấn công nữa sao? Làm sao đến lượt hắn lại ra tay?
"Đóng băng!"
Địa Kỳ gầm lên một tiếng, hai tay phát ra hàn khí mãnh liệt, lập tức đông kết hư không phía trước lại, tốc độ của Thánh Nhân Lệnh chậm lại, một lúc sau mới phá vỡ tầng băng.
Mà Địa Kỳ, cũng thừa dịp này, lần nữa di chuyển chếch đi hướng khác. Nhưng như thế cũng khiến tốc độ chậm lại một chút, đóa hoa sen màu đen phía sau nứt ra, và một tiếng, hắn bị cắt non nửa người.
"Phương Bình!" Địa Kỳ nổi giận, tức hổn hển.
Tên khốn Phương Bình này, thu lợi mà còn hạ độc thủ với hắn, rất đáng hận!
Phía khác, Địa Hình cắm đầu chạy.
Hắn cảm thấy... vừa nãy mình tức giận không cần thiết. Phương Bình thu lợi từ mình, không có ra tay với mình, đã coi như không tệ.
Là người đều sợ so sánh, có so sánh... Địa Kỳ thảm như vậy, coi như mình vẫn may mån. Phương Bình đâu quan tâm những thứ này, tiếp tục điều khiển Thánh Nhân Lệnh, đánh về phía Địa Kỳ.
Không những thế, Địa Kỳ vừa tránh được Thánh Nhân Lệnh, đã bị vết nứt chém tới, bên kia, Phương Bình bỗng đột nhập bản nguyên của hắn, chém xuống một đao, khiến khí bản nguyên trên người Địa Kỳ tràn lan, người cũng sắp điên rồi!
"Đồ khốn, súc sinh!" Địa Kỳ giận không kìm được!
Đồ súc sinh này, rất đáng hận!
Hắn đường đường cường giả gần cấp Đế, giờ đây lại không thể không chịu tấn công của Phương Bình, còn chẳng có sức phản kháng, Phương Bình được Phong Vân mang theo, tốc độ nhanh hơn hắn một chút.
Phía sau vẫn còn vết nứt, chậm một chút sẽ chết.
Hơn nữa hắn còn không dám dùng sức quá độ... sợ đánh trúng Phong Vân, bị Phong Vân đạo nhân quay đầu tấn công ngược lại.
Cứ thế, hắn bị Phương Bình giày vò quá sức.
"Đồ súc sinh nhà ngươi, không bằng heo chó.."
"Súc sinh? Không bằng heo chó?"
Lời này không phải lời của Phương Bình, nơi xa, một bóng dáng màu vàng óng, Thiên Cẩu đã cùng Thủ Tuyền Nhân chiến vào sâu trong hư không bỗng nhiên nổi giận.
Có người mắng bản vương! Có người dám mắng bản vương!
Quá ngang ngược! Quá phách lối!
Chó... là cường giả chí cao vô thượng, dù sao, Thiên Cẩu nghĩ vậy đấy.
Thế mà có người dám mắng mình!
Giờ này, phía sau Địa Kỳ, tốc độ vết nứt lan tràn chợt tăng lên rất nhiều, không những thế, mọi người vốn chạy một quãng xa, đến vị trí của bọn họ, vết nứt hình hoa sen đã không còn là sáu cánh, mà là năm cánh.
Phát nát 5 tầng không gian, lực bộc phát 2,4 triệu cal. Mặc dù có thể gây ra cái chết cho cấp Đế, nhưng chưa chắc không cách nào chạy trốn.
Nhưng mà giờ đây, vết nứt hình hoa sen thay đổi, sáu cánh!
Không chỉ là sáu cánh, hiện tại, hơn mười chiếc lông vàng óng như là kiếm sắc phóng đến.
Đó là lông của Thiên Cẩu!
Có người dám mắng mình, không muốn sống nữa đúng không?
Trước đó nó chẳng để đám nhãi nhép này vào mắt, đại chiến với Thủ Tuyền Nhân, cũng không có thời gian quan tâm bọn họ.
Thế mà lại có người mắng chó!
Không thể tha thứ!
"Không!" Địa Kỳ cảm nhận được nguy cơ, hoảng sợ đến mức mắt trợn trừng.
Không, ta không mắng ngươi! Ta mắng Phương Bình... không bằng heo chó... đây thật ra là tục ngữ, không phải mắng ngươi!
Phía trước, Phương Bình cũng là điên cuồng nuốt nước miếng, đập đập Phong Vân đạo nhân, chạy, nhanh lên! Thiên Cẩu nổi đóa rồi!
Phong Vân đạo nhân cũng cảm nhận được nguy cơ phía sau, tức giận đến mức muốn giết người, ngươi điên rồi sao! Lúc này lại đi trêu chọc Thiên Cẩu, đây không phải muốn chết sao?
1789 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận