Toàn Cầu Cao Võ

Chương 180: Đặt mục tiêu giết kẻ địch

"Quyền pháp cước pháp cơ bản, những thứ này đều là võ thuật chém giết cơ bản, then chốt ở chỗ dễ học, dễ bắt đầu.
Chiến pháp cơ bản quá mức đơn giản, chỉ chuyên chú về giữ cân bằng, lực bộc phát có hạn.
Hôm nay, tôi sẽ dạy cho các em một thối pháp có lực sát thương lớn hơn!"
Dứt lời, Lữ Phượng Nhu bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, đá một cước lên cọc gỗ!
"Phốc!"
Có tiếng "xì xì" nhẹ nhàng vang lên, hiện trường cũng không có động tĩnh quá lớn.
Phương Bình và Triệu Tuyết Mai lại vội vàng nhìn về phía cọc gỗ, lúc này, Lữ Phượng Nhu đã rút chân lại.
Trên cọc gỗ, lại lưu lại một cái lỗ lớn.
Lữ Phượng Nhu đá một cước vào cọc gỗ nhưng không đá gãy cọc gỗ, cũng không đá nát, chỉ là đục một lỗ trên cọc gỗ mà thôi.
Phương Bình tưởng tượng một hồi, nếu cái này đá trúng người, chẳng phải cũng sẽ đá thủng một lỗ trên người hay sao?
Lữ Phượng Nhu cũng không đắc ý vì lực phá hoại của mình, cô ấy trầm giọng nói: "Chiêu này gọi là Trạc Cước, là một trong các loại thối pháp, có thể cái tên khá trần tục, nhưng lực sát thương cao hơn thối pháp cơ bản nhiều!
Ngưng tụ lực vào một điểm!
Đối với võ giả mà nói, chúng ta trước tiên đều rèn luyện một bộ phận xương cốt, phần này phải là phần xương cứng rắn nhất!
Lúc này, cô đọng khí huyết vào một điểm để bạo phát, phối hợp với bộ phận xương cốt đã qua rèn luyện, lực sát thương tạo thành không thua gì với súng ống đâu!
Nghe cái tên Trạc Cước, hẳn các em cũng biết hàm nghĩa là gì. Điểm then chốt của chiêu thức chính là "Trạc" - đâm, hạ một cước xuống, đâm chết đối phương, đây chính là mục đích tạo thành chiêu thức!
Đâm vào chỗ yếu hại của đối phương như huyệt thái dương, yết hầu, ngực, hạ âm,... đó là những mục tiêu công kích chủ yếu.
Triệu Tuyết Mai hơi bị kinh sợ, nhỏ giọng nói: "Đạo sư, nếu thật sự đâm trúng chỗ yếu hại, có phải sẽ chết người không ạ?
Lữ Phượng Nhu liếc cô một cái, hừ lạnh nói: "Phí lời!"
"Chiến pháp chính là môn dùng để vật lộn, giết người! Được sáng lập ra cũng là vì mục đích này!"
"Trước hết các em nghe giảng đã. Tôi sẽ dạy các em thế nào là kỹ năng tụ lực, ngưng lực, bạo lực, sau đó sẽ dạy chiêu thức cơ bản, và chuỗi chiêu thức.
Chờ các em học được rồi thì hằng ngày có thể tự tu luyện.
Về phần Phương Bình… em có thể kết hợp với một đôi giày da cứng, loại mũi nhọn ấy…"
Phương Bình nghe nói như thế, không khỏi sửng sốt một chút, cậu biết, Lữ Phượng Nhu nói về việc khiêu chiến.
Để cậu mang một đôi giày da cứng mũi nhọn?
Nếu như Trạc Cước thật sự có uy lực như một cước vừa rồi của Lữ Phượng Nhu, một cước đâm thủng người đối phương, cũng chẳng phải dễ dàng gì.
Lữ Phượng Nhu thấy cậu ta sững sờ, bỗng nhiên hừ nói: "Ấu trĩ!"
Đừng xem bất kỳ cuộc khiêu chiến nào trở thành luận bàn thông thường, lên võ đài rồi, đó chính là quyết đấu, là quyết đấu ta sống ngươi chết!
Mặc kệ đối phương là bạn học của em, hay là bạn thân của em, hay là ân nhân của em.
Dù cho một ngày nào đó, em và Vương Kim Dương cùng lên võ đài, nhớ kỹ, điều em cần phải cân nhắc chính là chiến thắng đối phương, thậm chí phải giết chết cậu ta!
Dưới tình huống không ảnh hưởng đến bản thân, có thể nhẹ tay một chút!
Nhưng tuyệt đối không thể nghĩ đến chuyện nương tay trước khi bước lên võ đài, nghĩ như vậy, người chết sẽ chính là em!
Lần này cũng như vậy, mặc dù các em đều là học sinh, cũng chỉ nói là luận bàn…"
Lữ Phượng Nhu dừng một chút, sau đó mới nói: "Nhưng luận bàn sẽ không gây chết người sao?
Ở Võ Đại, số học sinh chết hằng năm do luận bàn cũng không phải là không có, có lúc không thể nương tay, bất ngờ.
Có lúc lại không phải bất ngờ, cho dù là phải, cũng chỉ có người ra tay mới biết.
Võ đạo chính là như vậy, chuyện bất ngờ có ở khắp nơi, bọn họ nói bất ngờ thì đó chính là bất ngờ!
Nếu em đã tiếp nhận kiêu chiến, vậy thì làm tốt công tác chuẩn bị một chút, mặc kệ em có cách nào để giết người hay không, nhưng tôi dám khẳng định, có người sẽ không xem luận bàn đơn giản là luận bàn!"
"Còn nữa, đừng hy vọng tôi ra mặt, tôi là đạo sư, chuyện học sinh tìm nhau luận bàn là chuyện tự nguyện.
Đạo sư thuộc về trường học, chứ không phải là của cá nhân học sinh nào!
Nếu em thật sự có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi có thể giết những học sinh đó sao? Bọn họ cũng là học sinh của tôi, tôi cho dù có thiên vị với em một chút, cũng không thể bắt bọn họ lấy mạng đền mạng.
Mà có làm như vậy thì được cái gì?
Em cũng chết rồi, em sẽ quan tâm đối phương phải đền mạng cho em sao?"
Phương Bình đăm chiêu, gật gật đầu, thấp giọng nói: "Đạo sư, vậy nếu như em không thể nương tay thì sao?"
Lữ Phượng Nhu lạnh lùng nói: "Chết rồi chính là chết rồi, huống hồ là bọn họ chủ động khiêu chiến em!"
Phương Bình không nói nữa, Triệu Tuyết Mai cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: "Đạo sư, đều là học sinh với nhau..."
"Học sinh?"
Lữ Phượng Nhu có chút bất mãn, quát lớn nói: "Nhớ kỹ, học sinh trường võ không phải học sinh nữa! Từ ngày đầu tiên em bước vào trường võ, các em đã phải giành giật trên ranh giới sinh tử rồi!
Phương Bình, lần khiêu chiến này, có thể xem như là một lần làm nhiệm vụ thử nghiệm!
Nếu như em bình yên vô sự, vậy tất cả đều dễ nói, sau này, tôi và trường học cũng sẽ mở cho em một vài nhiệm vụ đơn giản, lúc đó em có thể lựa chọn nhận nhiệm vụ.
Về phần Triệu Tuyết Mai, còn phải xem lại!"
Lữ Phượng Nhu lúc này không nói những thứ râu ria lạc đề nữa, bắt đầu nghiêm túc dạy hai đứa học trò học chiêu thức và kỹ năng.
Phương Bình trước đây học thối pháp đều học qua video, có những chỗ không hiểu cũng chỉ có thể ghi lại, chờ đến khi nói chuyện với Vương Kim Dương lại hỏi thăm.
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu được chỉ đạo tại hiện trường.
Tuy rằng Lữ Phượng Nhu có vẻ như không có tình người, nhưng đối phương lại kiên nhẫn hơn tưởng tượng của Phương Bình nhiều, kiên nhẫn giảng giải lại nhiều lần.
Phương Bình và Triệu Tuyết Mai có câu hỏi, đặt vấn đề, Lữ Phượng Nhu cũng nghiêm túc giải thích.
Làm một đạo sư cấp sáu, cho dù Lữ Phượng Nhu không chuyên tu thối công, nhưng chỉ riêng nghiên cứu về phương diện này cũng mạnh hơn võ giả trung cấp nhiều.
...
Hơn một tiếng sau.
Lữ Phượng Nhu nhìn Phương Bình, hơi hơi khác thường nói: "Năng lực lĩnh ngộ không tệ!"
So với Phương Bình, Triệu Tuyết Mai có vẻ ngốc hơn nhiều.
Thực ra Triệu Tuyết Mai cũng không ngốc, nếu ngốc thật cũng không tu luyện được đến mức này.
Nhưng năng lực lĩnh ngộ của Phương Bình quả thực rất mạnh, có những lúc Lữ Phượng Nhu chỉ nói một lần, Phương Bình liền có thể để ý làm theo được, còn Triệu Tuyết Mai phải nói đi nói lại năm ba lần mới được.
Năng lực lĩnh ngộ và lực lượng tinh thần cùng chung một nhịp thở. Lực lượng tinh thần mạnh mẽ giúp Phương Bình càng dễ tiếp thu bài giảng, do đó cũng dễ tiêu hoá.
Lực lượng tinh thần của cậu hơn 200 hz, thậm chí còn có thể nắm bắt được các động tác tinh tế, bao gồm cả bắp thịt nhúc nhích.
Dạy hơn một tiếng, Lữ Phượng Nhu cũng có chút mệt mỏi, cô nói với Phương Bình: “Bây giờ em tập lại một lượt, chỗ nào không đúng tôi lại chỉ điểm cho em.”
"Được ạ!"
Phương Bình cũng nóng lòng muốn thử, Trạc Cước và thối pháp thật ra có mối quan hệ rất lớn, then chốt ở chỗ cô đọng toàn bộ khí huyết để bạo phát ở một điểm trên chân.
Nhớ lại những nội dung Lữ Phượng Nhu vừa dạy, Phương Bình hét to một tiếng, chân trái làm trụ, chân phải duỗi ra thẳng tắp, nhắm vào một đầu của cọc gỗ mà đá!
"Ngu ngốc!"
Lữ Phượng Nhu không nhịn được mắng một tiếng, cô là võ giả cấp sáu, đá cọc gỗ đương nhiên không khó khăn gì!
Nhưng Phương Bình chỉ mới lên cấp một, xương chân phải còn chưa rèn luyện xong, còn đây lại là cọc gỗ dày, hơn nữa còn chính là cọc gỗ được chế tạo từ gỗ hạch đào dày.
Cô chỉ muốn Phương Bình tập lại một lần, chứ đâu bảo cậu đá cọc gỗ!
"Ầm!"
Không giống với âm thanh nhỏ bé của Lữ Phượng Nhu, một cước của Phương Bình vang lên rất lớn!
Cọc gỗ cố định lay động một chút, nhưng sắc mặt Phương Bình lập tức trắng bệch, vội vàng ngồi xổm xuống, bắt đầu ôm chân hít vào mấy ngụm khí lạnh.
Lữ Phượng Nhu cũng mặc kệ cậu, quay sang nói với Triệu Tuyết Mai đang trợn mắt há mồm: “Võ giả không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần trí tuệ nữa!"
---
Bạn cần đăng nhập để bình luận