Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1475

Lý Chấn chẳng biết xuất hiện lúc nào, thấy vậy, lạnh nhạt hỏi: "Hối hận rồi?"
"Có cái gì mà hối hận?" Trương Đào bình tĩnh nói: "Tình thế như vậy, nếu bọn họ đã quyết liều một phen, ta đương nhiên sẽ không ngăn cản."
"Phương Bình có quá nhiều vật chất bất diệt, hắn thật sự là hoàng giả chuyển thế sao?"
"Không biết."
"Hoàng giả... thời cổ võ cũng sẽ không có mấy người. Địa quật hình như cũng chỉ có Yêu Hoàng đạt cảnh giới này, tuy nhiên, tất cả đều là suy đoán.
Nghe nói, hai vương cùng lắm là đi thêm mấy con đường thôi. Nếu Phương Bình đúng là hoàng giả, thì thân phận của hắn sẽ không khó đoán."
Lý Chấn nói xong, lại cười nhạt nói: "Ngươi cảm thấy hắn là ai?"
"Không muốn đoán."
"Nếu hắn là Yêu Hoàng thì sao?"
"Hắn không phản bội nhân loại, dù là Yêu Hoàng chuyển thế thì cũng chẳng liên quan gì đến Yêu Hoàng! Phương Bình là Phương Bình."
Giọng nói của Trương Đào càng thêm bình tĩnh, chậm rãi nói: "Hơn nữa, Yêu Hoàng có thể chuyển thế đến thế giới loài người của chúng ta sao?"
"Không hẳn không thể, chúng ta đều không hiểu về hoàng giả."
Lý Chấn nói xong, bỗng nhiên nói: "Diêu Thành Quân... Là Mạc Vấn Kiếm sao?"
"Không biết."
Lý Chấn lẩm bẩm nói: "Mạc Vấn Kiếm... Vạn Nguyên Điện, đã bao nhiêu năm rồi, vẫn chưa thấy hắn xuất hiện. Hắn thật sự đã chết sao?
Ba tòa đại điện... rốt cuộc thuộc về ba người, hay là ba con đường bản nguyên? Nếu là ba người, thì sao hai đại điện còn lại không có ghi chép gì?
Ngay cả võ giả cấp bảy cũng có ghi chép, vì sao hai tòa đại điện còn lại lại không có. Sống hơn một ngàn tuổi, đi ra ba con đường, không hẳn không thể..."
Trương Đào cười nói: "Ngươi lo nghĩ những thứ này để làm gì?"
Lý Chấn than thở: "Nếu như Mạc Vấn Kiếm phục sinh, nếu hắn đến Vạn Nguyên Điện thu lại 3 con đường bản nguyên của hắn, thì phần thắng của chúng ta sẽ cao hơn!
Nhóm Phương Bình có thể đi ra con đường mới sao? Có thời gian sao?
Trương Đào, ngươi có muốn thử một chút hay không? Tìm kiếm khắp toàn quốc một lượt, có lẽ sẽ tìm được Mạc Vấn Kiếm... Một cường giả đã đi ra 3 con đường bản nguyên, sẽ càng mạnh hơn lão tổ..."
Trương Đào lắc đầu: "Không cần phải vậy, nếu Mạc Vấn Kiếm mạnh như vậy, năm đó sẽ không thất thủ. Ngàn năm trước, hai vương đã tịch diệt, hoặc đã ngủ say. Lần đó hắn còn không thể thành công, huống chi là hiện tại.
So với việc hy vọng vào Mạc Vấn Kiếm, không bằng tự dựa vào bản thân! Ba con đường bản nguyên thì làm sao? Ta chỉ đi một đường, con đường của ta dài vạn dặm, một đường chấp hết!"
"Ngươi đúng là vẫn luôn tự tin ngạo mạn như vậy."
Lý Chấn bật cười nói: "Người ngoài đều cho rằng Trương Đào ngươi dễ nói chuyện, Lý Chấn ta lạnh lùng xa cách, nhưng họ không biết, so với ngươi, ta lười nói chuyện, ta không ngạo mạn ngông cuồng được như ngươi."
Trương Đào cân nhắc nói: "Ngông cuồng? Không nhá, cái này gọi là tự tin! Lý Chấn, ngươi rốt cuộc vẫn chịu ảnh hưởng của Trấn Thiên Vương, ngươi cũng muốn đi con đường thứ hai, cần gì phải vậy?
Con đường của ngươi lẽ nào không mạnh bằng con đường của người khác sao? Đi con đường của người khác, có thể đi được bao xa?
Ngươi còn chẳng bằng Lý Trường Sinh, hắn tốt xấu gì cũng dám vạn đạo hợp nhất, chỉ đi con đường của mình, ngươi thì hay rồi, càng ngày càng thụt lùi!"
Lý Chấn cũng không tức giận, nhẹ giọng nói: "Ta cũng muốn đi tiếp, nhưng không còn thời gian nữa. Lúc này, bước ra con đường thứ hai, ta có thể mạnh hơn ba phần. Nếu một ngày nào đó, địa quật bình định, vậy ta có thể bỏ con đường kia, tiếp tục đi con đường của mình. Nhưng thời gian không chờ chúng ta, ta có thể tiếp tục chờ đợi như vậy được sao?"
Trương Đào tiếc hận nói: "Đáng tiếc! Nếu như ngươi đi tiếp, có lẽ còn mạnh hơn hiện tại, sao có thể bị ta vượt qua."
"Hả?"
Lý Chấn bỗng nhiên không còn thương cảm, bật cười nói: "Ngươi... nói nãy giờ, chỉ là làm nền cho chuyện này thôi á?"
"Ngươi đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử." Trương Đào bình tĩnh lạ thường nói: "Ta ăn ngay nói thật thôi, nếu con đường bản nguyên thật sự dài vạn dặm, ngươi đi được bao xa?"
"Ba ngàn dặm!"
"Ừm, vậy là được rồi, ta đi năm ngàn dặm!"
Trương Đào cười mỉa nói: "Đây chính là sự chênh lệch giữa chúng ta, mà con đường thứ hai của ngươi chỉ mới bắt đầu, làm sao so được với ta?"
Lý Chấn không muốn nói chuyện, cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này, lập tức dời đề tài nói: "Ngươi cảm thấy đám Phương Bình có lấy được công pháp không?"
"Để xem tụi nó có may mắn không."
Trương Đào không biết, cũng không muốn đoán, nhanh chóng nói: "Phía Thiên Nam, người nhà họ Dương đã không còn cao cấp nữa, có muốn phối hợp với thành Trấn Tinh đến đó một chuyến không?"
Lý Chấn hơi nhíu mày nói: "Có đi cũng chỉ là chịu chết, Hư Lăng động thiên căn bản không hoan nghênh chúng ta, cũng không hoan nghênh người của thành Trấn Tinh. Ngay cả Dương lão tổ cũng bị trấn áp đến chết, có thể thấy được chút ít. Dương lão tổ... Mà thôi, người đã qua đời, không nhắc đến nữa."
Trương Đào hừ nhẹ nói: "Ta có thể hiểu sự lựa chọn của ông ấy, cũng có thể hiểu sự lựa chọn của các lão tổ khác ở thành Trấn Tinh. Để có cuộc sống ấm no hạnh phúc sau này, phải làm được hứa hẹn. Đã làm được mấy trăm năm, lẽ nào lại không thể đợi thêm một chút sao?
Thời khắc quan trọng như lúc này, ông ấy lại vào Giới Vực... Lý Chấn, ngươi có biết ngày hôm đó ta thất vọng cỡ nào không? Công lao mấy trăm năm phút chốc hóa thành hư không!"
Sắc mặt Trương Đào phức tạp, tiếc nuối, chậm rãi nói: "Tọa trấn Ngự Hải Sơn mấy trăm năm! Công trạng rạng ngời cỡ nào, Trương Đào ta mặc cảm không bằng, cũng không dám đánh đồng ngang hàng. Nhưng vì sao không kiên trì thêm? Kiên trì thêm vài năm nữa, thêm vài năm là được rồi...
Nếu như nhân loại sắp phải thua, Dương lão tổ chọn lựa như vậy, ta không có lời nào để nói! Nhưng đại chiến còn chưa đến..."
Trương Đào nắm chặt tay, hơi khó chịu nói: "Đại chiến chưa đến, vì sao phải làm như thế? Cái chết của ông ấy ở Hư Lăng động thiên là vô ích! Dư âm ảnh hưởng lớn như thế nào, ngươi không phải không biết!"
Lý Chấn thở dài, không biết nên đáp lời thế nào.
Trương Đào cũng thở dài một tiếng, nói tiếp: "Nếu thành Trấn Tinh còn lão tổ nào lựa chọn như vậy, vui lòng báo trước một tiếng! Trương Đào không dám ngăn, cũng sẽ không ngăn, nhưng ít nhất để chúng ta biết, để chúng ta có thể chuẩn bị.
Công lao thủ hộ mấy trăm, lịch sử sẽ ghi lại, nhân loại sẽ không quên. Đừng để phút cuối tự bôi nhọ danh tiếng như vậy."
Lý Chấn nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu. Dương lão tổ cũng chỉ nhất thời kích động. Ngươi cũng biết, ông ấy tọa trấn ở Ngự Hải Sơn hơn 300 năm, hơn 300 năm qua... hầu như không có tiến bộ nào về võ đạo. Có lẽ Dương lão tổ cũng phải chịu dày vò, chúng ta cũng không nên trách nặng ông ấy."
"Ta không trách móc nặng ai cả." Trương Đào phất tay nói: "Ta cũng không có tư cách trách móc ai, ta chỉ không hy vọng chuyện như vậy lại xảy ra khi chúng ta không có bất cứ chuẩn bị gì.
Thiên Nam... Trận chiến đó đã chôn vùi mấy chục ngàn người! Vẫn là câu nói kia, nếu có người quyết định làm chuyện tương tự, hy vọng báo trước một tiếng, không đến nỗi chúng ta bị đánh đến mức đầu óc choáng váng."
Lý Chấn lắc đầu nói: "Sẽ không có nữa đâu! Lão tổ cũng đã mở miệng, nếu còn tiếp diễn, ông ấy sẽ không ngồi nhìn. Ngoài ra, ngươi nói Phương Bình một tiếng, đừng tính toán với người nhà họ Dương nữa.
Mấy người họ Dương kia cũng nhất thời không chịu được đả kích. Dương Thanh chết ở Vương Chiến Chi Địa, có mấy lão tổ vẫn còn bất mãn..."
Trương Đào khoát tay: "Ta biết, chuyện này đã qua, đừng nhắc lại nữa. Mấy vị lão tổ bất mãn, vậy thì bọn họ nên canh chừng đám người họ Dương kia trước đi đã, đừng tự đâm đầu vào chỗ chết.
Hơn nữa... Phương Bình giết Dương Phong là trên lôi đài, trên lôi đài có tử thương, chuyện hết sức bình thường.
Người chân chính vượt quá giới hạn là Lý Trường Sinh, Lý Trường Sinh xem như một nửa truyền nhân của ngươi, có liên quan gì tới ta!
Mấy vị lão tổ thành Trấn Tinh có ý kiến gì cũng nên tìm đến nhà họ Lý các ngươi, đừng chuyện gì cũng đổ lên đầu ta. Nếu không, ngươi đi đánh chết Lý Trường Sinh, an ủi các lão tổ là được."
Lý Trấn thật sự bất đắc dĩ, nếu so mặt dày vô sỉ, ông thật sự không bằng Trương Đào.
Dù sao ông cũng là danh môn quý gia, không làm được chuyện đứng chửi đổng hay cãi tay đôi kiểu chợ búa được.
Trương Đào thì khác, trước khi nhặt được xác yêu thực cấp chín, ông ta chính là một tên mặt dày, y như Tần Phượng Thanh bây giờ.
Một khi ông chơi chiêu mặt dày, Lý Chấn sẽ cảm thấy mặc cảm tự ti không bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận