Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2360: Phá Hủy Vương Chiến Chi Địa (2)

Giờ khắc này, Trương Đào dùng đao phá nát cự chưởng, quyền phá hư không, đánh tan cường địch. Trương Đào lạnh lùng quát to: "Nếu đã xác định là cấp chín đoạt bảo, nhân loại cướp được bảo vật là lẽ đương nhiên, tại sao các ngươi lại ra tay?"
"Bảo vật... kẻ nào mạnh, kẻ đấy lấy! Võ Vương, người còn không rõ sao?"
"Nhìn thấu rồi!"
Trương Đào quát to: "Trương mỗ đã sớm nhìn thấu rồi! Nhưng Trương mỗ không mạnh sao? Trấn Thiên Vương không mạnh sao? Tại sao nhân loại lại không có tư cách lấy vật đó? Quy tắc là do các ngươi lập ra sao?"
"Võ Vương..."
Trong hư không, có người trách trời thương người nói: "Các ngươi thật sự muốn lấy vật đó, trở thành kẻ địch với tam giới sao?"
Tiếng nói vừa truyền ra, không gian lại một lần nữa rung động. Không phải một người! Lại có thêm vô số người ra tay! Phương Bình hiện chỉ còn cách Trương Đào 30 mét, nhưng chỗ Vẽ có bản nguyên hỗn loạn ngăn cản, tốc độ cũng chậm lại, Trương Đào không thể ra tay giúp hắn, ông mà ra tay, bản nguyên hỗn loạn sẽ công kích ông, Phương Bình có lẽ sẽ bị nổ chết trong chớp mắt. Nhưng những người khác không kiêng kỵ chuyện này! Bởi vì ban nãy đã có người lên tiếng!
"Của Chúng sinh chỉ có thể giấu trong thế giới bản nguyên, người chết... bản nguyên phá nát, Cửa Chúng Sinh sẽ rơi ra!"
Chính Phong Vân đạo nhân đã nói ra những lời này! Chính vị đạo nhân từng nói sẽ không tham gia vào việc của tam giới lại nói ra những lời này khi người khác bắt đầu ra tay. Một số cường giả vốn còn có chút kiêng kỵ, nay cũng không còn kiêng kỵ nữa. Dồn dập ra tay, mặc kệ Phương Bình chết hay sống. Những người này vô cùng mạnh mẽ, một khi năng lượng của bọn họ thâm nhập Vương Chiến Chi Địa, bản nguyên hỗn loạn sẽ nhanh chóng công kích Phương Bình, đây là bản nguyên mà cấp Đế còn phải kiêng kỵ, một khi Phương Bình bị tập kích, có lẽ xương cốt cũng sẽ không còn.
"Phong Vân đạo nhân!"
Trương Đào quát lạnh, giờ khắc này, rất nhiều Trương Đào lại xuất hiện, dồn dập ra tay, có người cầm thước dạy học, có người cầm sách đại đạo, giống như ngày hôm đó chém giết Thái An vậy, Trương Đào lần thứ hai hóa thân thành nhiều người, đỡ đòn của cường giả tứ phía.
"Võ Vương, người ngu xuẩn đến mất khôn rồi sao?"
"Ngu xuẩn mất khôn?"
Trương Đào trầm giọng nói: "Để Phương Bình đi ra, để hắn ra, bảo vật tính sau! Bây giờ các ngươi ra tay, thật sự cho rằng Trương mỗ không biết ý đồ của các ngươi sao!"
Bọn họ chỉ muốn giết Phương Bình! Phương Bình là uy hiếp quá lón! Lần này, ở Vương Chiến Chi Địa, 6 vị cường giả Chân Vương tử vong, đó là còn chưa tính Địch Hạo và Cố Thanh. Nếu tính, thì số lượng Chân Vương chết lần này càng nhiều hơn. Trong tình huống như vậy, Phương Bình còn nói hắn là song chín thăng cấp, một ngày đi được 800 mét, yêu nghiệt đến mức khiến người ta phải sợ hãi! Nếu bọn họ biết Phương Bình chỉ đi chưa tới trăm mét, e là đều sẽ muốn vặt lông hắn! Bản nguyên chặng chín, có thực lực chuẩn Chân Thần, là yêu nghiệt, nhưng cũng không phải là không tiếp thu được, dù sao cũng là song chín thăng cấp. Nhưng bản nguyên chặng một, chuẩn Chân Thần... E là ngay cả cường giả đang ẩn náu trong bóng tối cũng muốn ra tay giết hắn! Thật sự quá mức đáng sợ! Vượt cấp một, hai cảnh giới nhỏ thì không sao, nhưng từ bản nguyên chặng một đến chuẩn Chân Thần, có thể tính bằng 10 cảnh giới nhỏ! Yêu nghiệt như vậy, không chết thì không ổn. Cùng lúc đó, bên trong Vương Chiến Chi Địa, không còn là một bàn tay xuất hiện nữa, mà là hai bàn tay trắng nõn như ngọc, một bàn tay trực tiếp chống lại bản nguyên hỗn loạn. Một bàn tay khác lao thẳng đến chỗ Phương Bình! Hai vương cũng muốn đoạt bảo! Hiện tại, trước sau Phương Bình đều là đường cùng Phía trước, nhiều vị cường giả muốn đánh giết Phương Bình, cướp đoạt bảo vật, Trương Đào và Chiến Vương đã không địch lại, Trấn Thiên Vương ra tay, nhưng lại bị nhiều vị cường giả liên thủ ngăn cản. Những cường giả nhân loại khác cũng đang bị chặn lại! Bình quân mỗi một vị cường giả nhân loại đều bị ít nhất ba người khóa chặt khí cơ! Phía sau là hai vương!
Phương Bình lộ vẻ cay đắng! Ta biết rất khó!
Ta biết nếu ta cầm bảo vật đi ra, nhân loại sẽ phải đối mặt với rất nhiều phiền phức. Nhưng ta không biết là không ai thèm kiêng kỵ nhân loại! Dư âm Trương Đào giết Thái An... Đã triệt để tiêu tan! Không có bất kỳ ai muốn thứ này rơi vào tay nhân loại, dù có Trấn Thiên Vương hạng 2 bảng xếp hạng cấp Đế ở đây, dù có Võ Vương hạng7 bảng xếp hạng cấp Đế ở đây, cũng vô dụng! Vào thời khắc này, Trường phân thân nhiều vị, tấn công những bàn tay kia, lần đầu tiên lộ vẻ khổ sở, trầm giọng nói: "Không có kẻ nào nói lời công bằng cho nhân loại sao?"
Không có người nào sao? Ta nói rồi, để Phương Bình đi ra, bảo vật tính sau! Các ngươi nói, đoạt bảo, phải xem thực lực và cơ duyên! Tại sao khi Phương Bình lấy được bảo vật, quy tắc lại biến mất chứ!
"Tam giới... Nhân tộc, Tiên tộc... Lẽ nào Nhân tộc phải chịu đựng vậy sao?"
"Năm xưa, chẳng lẽ các ngươi không có ai xuất thân từ Nhân tộc sao?"
Trương Đào lại dùng đao đánh nát một bàn tay, tất cả những thứ này xảy ra nhanh như chớp, trong hư không, giọng nói của Trường Đào vang khắp tứ phương, càng truyền càng xa.
"Phục Sinh Chi Chủng, Cửa Chúng Sinh... Tất cả những thứ này, lẽ nào là do Nhân tộc tạo ra sao?"
"Mối họa do Cửu Hoàng để lại, tại sao Nhân tộc lại phải gánh chịu chứ!"
"Tổ tiên... Thần thoại... Truyền thuyết... không ai xót thương cho chúng ta sao?"
Tiếng thét đẫm máu và nước mắt vang lên khắp mọi nơi! Chẳng lẽ không có cường giả tam giới nào xuất thân từ Nhân tộc sao? Lẽ nào cái gọi là Tiên tộc từ xưa đã có rồi sao? Lẽ nào nhân loại hiện tại không có ai là hậu nhân của cường giả năm xưa sao? Tại sao không ai đứng ra nói một lời công bằng, không ai giúp đỡ bọn họ! Chẳng lẽ Phục Sinh Chi Chủng là do nhân loại tạo ra sao? Trường Đào ầm trầm nói, bi phẫn, không cam lòng, bất mãn... biểu lộ mọi loại tâm tình.
"Chúng ta không cầu tiên!"
Phía dưới, Phương Bình nổi giận gầm lên một tiếng, hét lớn: "Nhân loại không cầu tiên! Thần thoại khỉ gió, truyền thuyết gì chứ, bọn họ là tiên, chúng ta là người, tiền đạo vô tình, nhân đạo có tình!"
Hắn không muốn! Hắn không muốn nhìn thấy Trương Đào phải đi cầu người!
Võ Vương vô địch mà lại phải đi cầu viện, hy vọng được thương hại, hy vọng được đồng tình! Hắn không muốn thấy cảnh đó! Dù cho phải chết trận! Hắn chịu đủ lắm rồi!
Mặc kệ người mạnh bao nhiêu, ngươi làm sao thắng được bọn họ bằng quy tắc một cách quang minh chính đại, nhưng quy tắc... là do bọn họ tạo ra! Bọn họ có thể không giữ quy tắc, nhưng người nhất định phải giữ.
"Không cầu tiến?"
Trương Đào lộ vẻ bi ai, gầm nhẹ nói: "Thật sự không ai thương cho Nhân tộc sao? Ta nguyện giao ra Cửa Chúng Sinh, để Phương Bình đi ra! Để hắn đi ra, ta sẽ giao cho các ngươi."
Để Phương Bình đi ra!
Bây giờ, không ai biết chuyện này là thật hay giả, cũng không quan tâm lời Trương Đào nói có thật không, kẻ ra tay thì vẫn ra tay, kẻ đứng nhìn thì vẫn đứng nhìn. Mà Phương Bình... sắp phải đối mặt với tuyệt cảnh rồi! Phía trước, đã có bàn tay đột phá phòng thủ của Trương Đào, trùm xuống chỗ hắn. Phía sau, bàn tay của hai vương chen lẫn bản nguyên hỗn loạn cuồn cuộn bạo động, lao về phía hắn. Ngay vào lúc đó, một thanh kiếm phá không lao đến, chém nát bàn tay sắp trùm xuống, Lý Chấn mang giày chiến, cầm huyết kiếm phá không lao đến, vừa tới, ba đạo năng lượng cực kỳ mạnh mẽ đã tấn công ông! Có người đang nhắm vào bọn họ! Thân thể của Lý Chấn rung mạnh, miệng phun đầy màu vàng, nhưng ông vẫn giữ vẻ lãnh khốc như cũ, nhìn xung quanh, cười lạnh một tiếng, lại tiếp tục rút kiếm! Trong chớp mắt khi ông rút kiếm, lại có người ra tay, tương tự, nhân loại cũng có người xuất kiếm. Kiếm Vương râu tóc bạc trắng, đạp không lao ra, phía sau ông cũng bùng phát vô số năng lượng công kích cực kỳ mạnh mẽ! Từng vị cường giả nhân loại, không quan tâm hết thảy, dồn dập phá không lao tới. Mỗi người đều tự ngăn lại một vị cường giả! Mà giờ khắc này, Phương Bình căn bản không thể vượt qua mười mét ngắn ngủi còn lại! Chỗ VỠ đang dần khép lại, rất nhiều bản nguyên hỗn loạn tụ tập, một khi hắn vượt qua, rất có thể sẽ bị đánh nổ. Phía sau, bàn tay của hai vương cũng đã đến rất gần, mang theo bản nguyên hỗn loạn bạo ngược cực kỳ mạnh mẽ, giống như muốn bóp chết Phương Bình. Phương Bình ngừng bước, nhìn Trương Đào đang đứng cách xa 10 mét, ánh mắt hai người đối diện nhau. Trương Đào bỗng nhiên nở nụ cười, Phương Bình cũng nhếch miệng nở nụ cười. Đúng vào lúc đó, Phương Bình giống như đang nói chuyện.
"Đáng tin chút đi!"
Hắn âm thầm nhắn nhủ.
"Yên tẦm!"
Trương Đào cũng đang nói chuyện, cũng không có tiếng động nào phát ra. Trong khi hai người đang nói chuyện, Phương Bình đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía hai bàn tay khổng lồ, mắng: "Lão tử là bộc phá vương giả! Nổ chết đám chó các ngươi!"
(Bộc phá vương giả: vua nổ, nổ trong từ nổ tung)
Bạn cần đăng nhập để bình luận