Toàn Cầu Cao Võ

Chương 318: Con đường kinh doanh của võ giả (3)

"Hả? Nền tảng trang web trên mạng…"
"Dạ đúng, hiện tại người bình thường dùng nền tảng web thực hiện mua sắm online, tiện lợi, nhanh chóng, lẽ nào võ giả chúng ta lại không nhanh chóng thức thời sao?"
Lý lão đầu cau mày nói: "Không giống nhau, đồ của chúng ta giá trị quá lớn..."
"Thực ra giống nhau cả thầy ạ, không khác gì đâu, võ giả chúng ta cũng là người mà, ai mà không muốn đơn giản một chút, tiện lợi một chút.
Các đàn anh đàn chị đôi khi nhận nhiệm vụ ở ngoài, muốn mua đổi thuốc còn phải chạy về một chuyến, thế cũng quá phiền phức rồi.
Thầy ơi, em cũng đang kinh doanh nhỏ, cũng am hiểu về việc tìm người giao hàng.
Thầy nghĩ sao nếu như em thiết lập nền tảng web này miễn phí cho nhà trường, giúp nhà trường giải quyết một vài vấn đề khó khăn, nhà trường có ủng hộ chuyện này không ạ?"
"Hả?"
Ánh mắt Lý lão đầu lấp loé một hồi, nhìn chằm chằm Phương Bình, bỗng nhiên cười nói: "Nhóc con, em không phải kiểu người làm cu li miễn phí cho người khác.
Xây dựng nền tảng web cho nhà trường, miễn phí cung cấp người giao hàng… vừa nghe là thấy sai sai rồi.
Tôi thấy, em có ý đồ với tài nguyên của trường học, chẳng lẽ còn muốn kiếm bộn rồi chạy trốn?"
"Thầy ơi, em làm gì có lá gan đó? Trường mình có tới mấy vị Tông sư, trừ phi em không muốn sống nữa.
Thầy, em nói thật đấy, em muốn dựng nền tảng miễn phí cho nhà trường.
Cũng không cần làm lỡ thời gian của các thầy cô, sau đó, học sinh cũng không cần thiết đến phòng hậu cần nữa, có thể trực tiếp mua đổi vật phẩm mình cần ngay trên trang web.
Mà bên em, sau khi nhận được đơn hàng, sẽ đến trường học lĩnh tài nguyên, hỗ trợ giao đến tận nơi.
Đương nhiên, ban đầu, đối với một vài chỗ quá xa, em chắc chắn không có thực lực giao hàng đến được, nhưng đây cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.
Nhà trường không cần bỏ tiền, cũng không cần cung cấp nhân lực, em bao hết!
Đương nhiên, em muốn cho các bạn học sinh đi giao hàng lấy phí giao hàng, mỗi lần 100 đồng, không mắc chứ ạ?
Không chỉ có thể bớt việc cho thầy cô, cũng có thể bớt được nhiều phiền toái cho học sinh, em nghĩ mọi người cũng sẽ không để ý đến chút tiền lẻ này.
Thầy, gia cảnh em bình thường, em chỉ có thể dựa vào chính mình để nghĩ ra các cách kiếm tiền...
Hơn nữa, em cũng có thể phụ trách thanh toán tiền bồi thường, nếu như trong lúc giao hàng mà bị mất đồ, em sẽ chịu trách nhiệm bồi thường theo giá gốc, cứ như vậy, trường học và học sinh cũng không cần chịu bất cứ rủi ro gì…"
Mua sắm online mới ra mắt không lâu, thực ra những võ giả thế hệ trước này cũng không hiểu rõ mua sắm online là thế nào.
Nghe Phương Bình nói như vậy, Lý lão đầu suy nghĩ một chút, thật giống như chỉ có lợi mà không có hại.
Giảm được thời lượng công tác của bọn họ, giảm thiểu nhân lực, vật lực mà bọn họ đầu tư vào, cũng giảm bớt được phiền phức cho bọn học sinh...
Nhưng mà thằng nhóc này, thật sự chỉ vì chút phí giao hàng này thôi sao?
Phương Bình hứa hẹn thanh toán tiền bồi thường, như thế, thực lực Phương Bình không đủ, làm mất đồ, nhà trường cũng không cần phải giải quyết.
Nghĩ một hồi, Lý lão đầu hơi nhức đầu, dò hỏi: "Em bồi thưởng nổi sao? Em nên biết, học sinh Ma Võ cũng không chỉ có nhiêu đó người, giao hàng bên trong trường còn được, đến ngoài trường, một khi bị người ta biết các em vận chuyển thuốc, binh khí, chắc chắn sẽ có người động tâm."
"Dạ thầy, ban đầu chúng ta chủ yếu làm trong trường thôi, ngoài trường thì chờ em chiêu mộ được một số võ giả, có thể để cho võ giả hộ tống.
Thực ra em cảm thấy nguy hiểm cũng không quá lớn, võ giả đều là giai cấp tinh anh. Trừ phi lợi ích quá lớn, võ giả trung cấp, nếu gói hàng không có giá trị hơn trăm triệu, mấy ai sẽ đặt mình vào chuyện nguy hiểm như vậy?
Võ giả sơ cấp, nếu giá trị hàng hoá không lên đến vài triệu, chục triệu, cũng không mấy ai sẽ nảy sinh ý định đánh cắp này."
Lý lão đầu hơi hơi hứng thú, nhưng vẫn còn có chút không quá yên tâm nói: "Nhóc quỷ nhà em thật sự không có ý định nửa đường ôm thuốc bỏ trốn đấy chứ?"
Phương Bình kêu oan: "Thầy, em bị úng não chắc? Em là học sinh thiên tài số một tại Ma Võ, làm sao có thể làm loại chuyện ngu ngốc này chứ!
Em chẳng qua chỉ muốn kiếm chút tiền phí giao hàng mà thôi, công việc này cũng là việc khổ cực, thật ra cũng không kiếm được bao nhiêu.
Còn phải phụ trách điều khiển nền tảng đi vào hoạt động.
Đương nhiên, nhà trường cũng có thể làm, nhưng một đám võ giả làm chuyện này, rất mất mặt.
Trường học hẳn nên ủng hộ những học sinh nghèo khó có chí lập nghiệp mới phải chứ. Thầy ơi, thầy thấy nhà trường liệu có đồng ý không ạ?"
"Đừng nhắc tới chuyện em nghèo khó!"
Lý lão đầu lườm Phương Bình một cái, quỷ nhỏ này mà nghèo vậy thì không ai nghèo rồi!
Trước trước sau sau, nó đã mua đổi bao nhiêu thuốc rồi, bán ra được bao nhiêu tiền rồi?
Hiện tại khóc lóc than nghèo với mình!
Hơi trầm ngâm trong chốc lát, Lý lão đầu mở miệng nói: "Nếu như em thật sự muốn làm, không hẳn là không được… nhưng mà…"
Phương Bình chờ mong.
"Nhưng mà thực lực em quá thấp, trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?"
"Trừ phi em có thể thuyết phục được đạo sư đứng ra làm người bảo đảm cho em, gánh chịu rủi ro tổn thất vật phẩm.
Bản thân em thì không được, em có bao nhiêu tài sản, tôi còn không rõ sao?
Đạo sư của em thì khác, cô ấy có tiền, nếu như em thật sự chạy trốn, nhà trường có thể bắt cô ấy bồi thường.
Hiện tại nhà trường còn bận rộn đến hoa mắt chóng mặt vì chuyện địa quật, nếu em thật sự muốn làm, nhà trường hẳn sẽ không cố ý làm khó dễ em.
Còn có một điểm, nếu để cho người giao hàng bên ngoài vào Ma Võ, e là sẽ hơi phiền toái…
Một khi xảy ra điều gì phiền phức, em chắc chắn phải chịu trách nhiệm, đạo sư của em cũng không chạy đi đâu được.
Lữ Phượng Nhu sẽ chịu đảm bảo cho em sao?
Nếu em có thể thuyết phục Lữ Phượng Nhu, tôi có thể giúp em nói chuyện với phía nhà trường."
"Còn phải tìm người đảm bảo sao ạ?"
Phương Bình đau đầu, Lữ Phượng Nhu sẽ đồng ý làm người đảm bảo cho cậu sao?
Đúng là không chắc lắm!
Một ngày đẹp trời nào đó, nếu như Phương Bình nhận được đơn hàng lớn, sau đó ôm lô thuốc chạy trốn, tổn thất hơn một tỉ cũng không phải là không thể.
Dù sao loại hình mua bán này cũng không phải chỉ có một, hai người tiến hành đặt hàng một lần.
Lý lão đầu lại suy nghĩ thêm một chút, lại nói: "Còn nữa, nếu nhà trường đáp ứng, hẳn là sẽ chọn cách cùng quản lý với em, phái người giám sát em, em cũng đừng nghĩ muốn làm gì thì làm…"
"Cái đó cũng không thành vấn đề ạ."
Phương Bình bây giờ cũng không kịp nhớ được nhiều như vậy, gương mặt mang theo nụ cười lấy lòng nói: "Thầy Lý, việc này thầy cảm thấy có thể thành công sao?
Trường học có khi nào sẽ chọn cách tự mình vận hành?"
"Nếu như em không đề cập tới, nhà trường tự nghĩ đến, có thể sẽ tự mình làm.
Nhưng em đã đưa ra chủ ý, trường học hẳn là sẽ không tranh đoạt cái này với học sinh. Tiền đề là em phải có thực lực và năng lực làm việc này, Ma Võ xưa giờ đối với học sinh xưa giờ luôn là có bao nhiêu năng lực, thì được hưởng bấy nhiêu phần lợi ích."
Vậy làm phiền thầy để ý giúp em một chút, bây giờ em đi tìm đạo sư của em…"
Phương Bình nói xong lời này, lại lần nữa hấp tấp rời đi.
Nhìn cậu nhanh chóng chạy đi, Lý lão đầu hơi xúc động, đầu óc thằng nhóc này cũng linh hoạt đó chứ, chỉ là không biết thế là tốt hay xấu, phân tâm làm chuyện khác, làm lỡ tiến độ tu luyện.
Nhưng suy nghĩ thêm, nếu như Phương Bình không kiếm được tiền, vậy cũng phải đi làm nhiệm vụ, cũng tốn thời gian như vậy.
Thật nếu như kiếm được tiền, vậy thì không tính là làm lỡ tu luyện rồi.
Nhưng mà Ma Võ chỉ có ngần ấy học sinh, cũng không phải ngày nào cũng có người đến đổi đồ vật, Phương Bình có thể nhận được bao nhiêu đơn hàng?
Cho dù một ngày nhận được 100-200 đơn, mỗi đơn hàng thu phí giao hàng 100 đồng, thì cũng chỉ mới 1000 đồng thôi.
Còn phải trừ các chi phí khác nữa, cậu ta có thể kiếm được tiền sao?
Đối với điều này, Lý lão đầu vẫn còn hơi nghi ngờ. Hơn nữa, nhận được nhiều đơn hàng, cuối cùng Phương Bình sẽ bận chổng vó lên trời mất.
"Thôi quên đi, thanh niên bây giờ nhiều ý tưởng, để tụi nó tự lăn lộn đi."
Lý lão đầu lắc đầu một cái, tiếp tục ngả người ra bắt đầu ngủ gật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận