Toàn Cầu Cao Võ

Chương 268: Ngay cả Phương Bình cũng không bằng! (2)

Lúc này, trong số tân sinh viên, có 5 người đỉnh cấp một, Đường Tùng Đình và Triệu Tuyết Mai đã gần đến rồi, đến thời điểm thi đấu sẽ có 7 võ giả đỉnh cấp một.
Một trường học, trong thời gian nửa năm, có thể bồi dưỡng được 7 vị võ giả đỉnh cấp một, đây là một chuyện rất khó.
Đường Phong xem như không có gì to tát nói: "Tài nguyên nhiều, cũng là do chúng tôi dựa vào thực lực mà có! Thời gian thành lập trường của Ma Võ còn không lâu bằng sư phạm Hoa Đông, tại sao sư phạm Hoa Đông vẫn không phải là trường danh tiếng nhỉ?"
"Ha ha ha, nói cứ như đó là công lao của Đường Sư Tử ông vậy, đời trước trồng cây, đời sau hưởng bóng, chỉ sợ đời sau chặt mất cái cây này mà thôi!"
"Vậy cũng là cây do đời trước của Ma Võ trồng ra, có chặt cây lấy củi đốt cũng không tới lượt người khác mơ tưởng!"
"Đừng nói với tôi những lời này, sư phạm Hoa Đông không phải là mục tiêu của mấy người."
Lão Xà bĩu môi, nhìn về phía đám người Phương Bình nói: "Phía các ông muốn đấu như thế nào?"
Đường Phong nói thẳng: "Một chọi một."
"Không thi đấu luân phiên à? Thi đấu giao lưu là đấu luân phiên mà…"
"Không cần, để cho mọi người đều có cơ hội lên sàn đấu một lượt, tôi sợ phía tôi lên một người đã đủ để đánh tan toàn bộ đội hình 5 người bên ông rồi."
"Ha ha."
Lão Xà xì cười một tiếng, cũng không nhiều lời, liền dẫn mọi người đến lầu hai của sân vận động.
Lúc này, lầu hai có rất ít người, học sinh lại càng ít, tổng cộng cũng chỉ hơn 10 người, ngoài ra còn có 7, 8 đạo sư.
Nhìn thấy đám người Đường Phong lên lầu, có người lớn tiếng gọi: "Nhược Khê, đã lâu không gặp!"
"Nhược Khê, kiếm pháp của tôi có vài vấn đề, bữa nào giao lưu một trận nhé?"
"..."
Hiển nhiên, Bạch Nhược Khê được hoan nghênh hơn nhiều so với Đường Phong, cô ấy lập tức thu hút được không ít ánh mắt của các đạo sư.
Đường Phong cũng không quan tâm, trực tiếp đi đến một chỗ khác ngồi xuống, rất nhanh nói: "Đừng ôn lại chuyện cũ, đừng làm tốn thời gian nữa, nhanh chút đi! Đại học sư phạm Hoa Đông vẫn luôn câu giờ như vậy!"
Một vài đạo sư của sư phạm Hoa Đông có vẻ hơn khó chịu, nhưng cũng không phản bác.
Lão Xà cũng không trách móc, đi đến bên cạnh lan can lầu hai, cũng không cần lấy micro, nhẹ nhàng quát lên: “Thi đấu hữu nghị giữa tân sinh viên khóa 2008 trường Ma Võ và sư phạm Hoa Đông, bắt đầu!”
Dưới đài, có MC lớn tiếng nói: “Mời hai bên cử người đầu tiên lên đài!”
Phó Xương Đỉnh đã đứng dậy, cầm theo trường thương.
Đạo sư của cậu là La Nhất Xuyên, chuyên về thương pháp, nhưng từ sau khi tựu trường đến giờ, cậu ta vẫn chưa từng ra tay trước mặt công chúng. Lần trước làm nhiệm vụ, mấy người Phương Bình cũng chưa từng nhìn thấy.
Từ lầu hai có một cầu thang nối thẳng đến võ đài, không lâu sau, Phó Xương Đỉnh bước lên võ đài.
Bên kia, một thanh niên tóc ngắn trường sư phạm Hoa Đông cũng bước ra.
Cậu ta vừa ra trận, dưới khán đài lập tức huyên náo hẳn!
"Triển Bằng Phi, em yêu anh!"
"Triển Bằng Phi, đánh bại cậu ta!"
"Đánh bại Ma Võ!"
"Đại học sư phạm Hoa Đông cố lên!"
"..."
Tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, bên hông Triển Bằng Phi là bội kiếm mỏng, cũng toát lên vẻ phóng khoáng rất đặc biệt, còn vẫy vẫy tay với khán đài, khiến nữ sinh bên dưới càng rít gào điên cuồng hơn.
"Chỉ được cái mã bề ngoài..."
Triệu Lỗi nói thầm một tiếng.
Phương Bình hiếm khi đồng ý quan điểm với cậu ta, gật đầu nói: “Đúng là nhiều mánh khoé thật, nhìn xem Phó Xương Đỉnh có bị kích thích hay không.”
...
"Ma Đô Võ Đại, Phó Xương Đỉnh!"
"Đại học sư phạm Hoa Đông, Triển Bằng Phi!"
Hai người giới thiệu tên tuổi với nhau một câu. Một vị võ giả cấp 4 ở trên đài làm trọng tài, chờ hai người kết thúc hành lễ, lập tức quát lên: "Bắt đầu!"
"Vù!"
Ông ta vừa dứt lời, trường thương của Phó Xương Đỉnh như rồng bay, mũi thương lóe lên ánh sáng sắc lạnh, chớp mắt bay về phía yết hầu của Triển Bằng Phi!
Động tác của Triển Bằng Phi cũng không chậm, kiếm mỏng như tơ, múa ra một chiêu kiếm hoa xán lạn trên không trung...
...
Trên lầu, Phương Bình khô khốc nói: "Đẹp đẽ!"
Triệu Tuyết Mai kinh ngạc nói: “Cậu ta đứng cách Phó Xương Đỉnh ít nhất 2 mét, kiếm cũng chỉ dài 1,2 mét… cậu ta múa kiếm hoa làm quái gì?”
Triệu Lỗi bĩu môi nói: “Chắc nghĩ là đấu giao lưu bình thường chứ gì. Trước hết khoe chiêu đẹp đã, rồi sau mới đấu.”
"Không thể nào?"
"Cậu nghe đi!"
"..."
Lúc này, sân vận động đã hừng hực rồi.
"Thật đẹp trai quá!"
"Triển Bằng Phi, em yêu anh!"
"Đẹp hết phần thiên hạ rồi, thật không nhân tính a!"
"..."
Phó Xương Đỉnh đối diện hiển nhiên cũng mờ mịt, chuyện quái gì vậy!
Mẹ nó, thằng kia mày chặn chiêu có được hay không vậy?
Nghe lời Đường Phong căn dặn, chiêu này tuy rằng có nhẹ tay hơn chút, nhưng cũng không phải người bình thường có thể đỡ được.
Rõ ràng Triển Bằng Phi theo nhu không theo cương, lúc này hoặc là lùi về sau kéo dài khoảng cách, hoặc là dùng thân pháp tiếp cận Phó Xương đỉnh để đánh cận chiến.
Kiếm mỏng hiển nhiên phát triển theo con đường nhu hoà, bây giờ đối phương không tránh không né, chẳng lẽ còn định lấy kiếm đỡ chiêu sao?
Nhưng đây cũng đâu phải kiếm nặng phải cầm hai tay đâu!
"Lẽ nào là cao thủ?"
Phó Xương Đỉnh cũng hơi cảnh giác, trường thương vẫn thẳng một đường đâm tới, mặc kệ là cai thủ hay không, thử chiêu này là biết!
Lúc này, Triển Bằng Phi mới bắt đầu vung kiếm lên phòng ngự. Giống như Phó Xương Đỉnh tưởng tượng, cậu ta thật sự muốn dùng kiếm mỏng đỡ chiêu!
Đương nhiên, cũng không phải đón đỡ, kiếm mỏng của Triển Bằng Phi quấn quanh mũi thương, trong tay phát lực, hiển nhiên muốn thay đổi phương hướng đâm chiêu của Phó Xương Đỉnh, để đầu thương đâm vào không khí...
Tin tưởng vào tưởng tượng của cậu ta hiển nhiên quá vô dụng!
Triển Bằng Phi lôi kéo một hồi, cũng không được, mũi thương trong tay Phó Xương Đỉnh hoàn toàn không có ý định chuyển hướng.
Lần này, Triển Bằng Phi đã không thể trấn định được nữa rồi, vội vàng lùi về sau!
Nhưng Phó Xương Đỉnh cũng không phải người chết, thương hơi động chút, người cũng động!
Lúc Triển Bằng Phi lùi về sau, Phó Xương Đỉnh cũng tiến lên. Trường thương trong tay không còn là chiêu đâm đơn giản như vậy, báng thương run lên, mũi thương cũng chấn động!
Kiếm mỏng của Triển Bằng Phi lập tức bị chấn, kém chút tuột khỏi tay cậu ta!
“Mấy người dám xem thường tôi!”
Phó Xương Đỉnh giận dữ, lần này cậu đã thăm dò được thực lực đối phương, rất yếu!
Phó Xương Đỉnh cũng là thiên kiêu chi tử, sư phạm Hoa Đông lại để người yếu như vậy lên đài, rõ ràng là xem thường Phó Xương Đỉnh mà!
Cậu ta tức giận, khí huyết đột nhiên bạo phát, mũi thương rung động mạnh, lần này, chấn động khiến Triển Bằng Phi phải buông kiếm.
Phó Xương Đỉnh cũng không bỏ qua, mũi thương hất nhẹ, kiếm mỏng bị hất thẳng ra ngoài, cắm trên võ đài, rung rung không ngừng.
Phó Xương Đỉnh cũng không còn đâm vào yết hầu của cậu ta, báng thương run run, mũi thương lệch khỏi yết hầu, sượt qua cổ Triển Bằng Phi!
Một tiếng “Đùng” vang giòn vang lên!
Triển Bằng Phi đau đớn gào lên một tiếng, mắt tối sầm lại, thân thể lảo đảo, kém chút ngã chổng vó, trường thương trong tay Phó Xương Đỉnh lại run run, lại lần nữa cong lên.
Lại một tiếng “đùng” khác vang lên, lần này là đánh vào mặt đối phương!
Mặt Triển Bằng Phi lập tức xuất hiện vết máu...
Phó Xương Đỉnh lúc này cũng không ra tay nữa, xoay người đi xuống đài, sắc mặt không hề dễ nhìn. Sân vận động cũng lập tức yên tĩnh lại.
...
Lầu hai.
Đường Phong cau mày, hơi giận nói: “Sư phạm Hoa Đông lại để học sinh như vậy lên đài, ý sỉ nhục Ma Võ chúng tôi không có ai đánh được sao?”
Phía bên sư phạm Hoa Đông hoàn toàn yên tĩnh.
Lát sau, lão Xà chậm rãi nói: “Xin lỗi, chúng tôi… Chúng tôi cũng không ngờ…”
Bạch Nhược Khê cũng cau mày nói: "Các vị, đây không phải thi đấu biểu diễn!"
Một chiêu múa kiếm hoa kia của Triển Bằng Phi tuyệt đối đẹp, không chê vào đâu được. Nhưng hiện tại là thi đấu biểu diễn sao?
Đây là đấu giao hữu trước trận đấu giao lưu chính thức!
Không ít đạo sư trường sư phạm Hoa Đông đỏ mặt, chẳng lẽ bọn họ không biết điều này sao?
Bọn họ biết đây không phải thi đấu biểu diễn!
Nhưng thực lực Triển Bằng Phi thật sự không tính là quá yếu, ít nhất ở sư phạm Hoa Đông cũng không có bao nhiêu đối thủ, lần này quá khinh địch rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận