Toàn Cầu Cao Võ

Chương 599: Chạy trước vì kính trọng (2)

Liên tục lục tìm hơn chục căn phòng, hai người tìm được một thứ có năng lượng tương đối cao, không quan tâm có nhận biết đó là gì hay là không đều vơ sạch.
Đến căn phòng cuối cùng.
Phương Bình đẩy cửa vào, ánh mắt hơi thay đổi.
Tần Phượng Thanh trầm giọng nói: “Có lẽ… thật sự có cấp bảy!”
Chỗ này chính là căn phòng của chủ nhân nơi đây.
Vừa nãy hai người đã tìm thấy căn phòng của tên cường giả cấp năm, trong phòng cũng bố trí đơn giản, ngoại trừ một vài viên đá năng lượng thì cũng không có gì tốt.
Nhưng phòng này hoàn toàn khác biệt.
Khác biệt lớn nhất chính là nơi đây có một giá sách.
Đúng vậy, là giá sách!
Đây là lần đầu tiên Phương Bình nhìn thấy giá sách ở địa quật!
Không phải giấy mà là sách bằng da của động vật, rất nhiều, ít nhất gần trăm cuốn!
Phản ứng đầu tiên của Tần Phượng Thanh là trầm ngâm, sau đó đột nhiên nói: “Những thứ này không đáng tiền, nhưng có chút giá trị nghiên cứu, tôi mang đi trước...”
“Cút!”
Phương Bình mắng một tiếng, tức giận nói: “Anh nghĩ em là thằng ngu sao, sách vở ở địa quật là đáng giá nhất, có khi còn đồng giá với đá năng lượng tu luyện!”
Sách là phương tiện ghi chép lại một nền văn minh tốt nhất.
Ở địa quật tác chiến nhiều năm, lượng sách thu được ở địa quật thực sự không nhiều, cực kỳ hiếm thấy.
Một vài thôn xóm, có lẽ cả một thôn cũng chưa chắc có được một quyển sách, thứ này rất quý hiếm, phi võ giả sẽ không có những thứ này.
Cường giả tác chiến sẽ không tùy tiện mang theo những thứ này.
Chỉ có dò xét hang ổ của cường giả mới có hy vọng thu được.
Bao nhiêu năm qua, thật ra nhân loại cũng thu được một vài quyển sách, nhưng số lượng không nhiều, những chuyên gia văn tự và ngôn ngữ đang không ngừng giải mã.
Tuy nhiên, vì số lượng nên việc giải mã không được thuận lợi.
Càng nhiều sách thì càng có nhiều ghi chép, việc giải mã sẽ càng nhanh.
Đối với sách vở của địa quật, chính phủ và võ đại, bao gồm một số tập đoàn đều sẽ ra giá cao thu mua, đương nhiên, bình thường đều sẽ bán cho chính phủ, thậm chí tập đoàn lớn thu mua rồi sẽ sao chép ra một bản, hơn nữa, vốn là giao lại cho chính phủ.
Phương Bình không nhiều lời với Tần Phượng Thanh, tiến lên cầm một quyển sách da thú trên bàn xem một chút, nhìn hoa hết mắt.
Cậu học ngôn ngữ địa quật, chỉ học nói không học chữ viết.
Đừng nói cậu, các chuyên gia kia e là cũng chưa chắc có thể phân biệt được ký tự nào ứng với nghĩa gì.
Ngôn ngữ địa quật hiện tại chỉ là giao tiếp thường ngày.
Bắt nguồn từ việc các cường giả ẩn núp ở gần các thôn xóm, cố gắng nghe và ghi nhớ các mẩu đối thoại của nhân loại địa quật, sau đó phán đoán ý nghĩa, cung cấp cho viện nghiên cứu phân tích.
Nhưng sách ở địa quật có rất nhiều hình ảnh, đây cũng là công cụ tuyệt vời dành cho việc nghiên cứu.
Quyển sách da thú Phương Bình cầm trong tay không dày, có lẽ chỉ hơn chục trang.
Lật qua vài trang xem, văn tự cong quẹo không nhiều, ngược lại có mấy bức vẽ.
“Vẽ xấu quá!”
Phương Bình nhìn thấy một trong số các bức vẽ là một tòa thành, lắc đầu nói, cái trình độ này mà kém cỏi này mà cũng dám vẽ, có mất mặt không cơ chứ.
Cậu đang bình luận thì Tần Phượng Thanh đã mở bao, lấy rất nhiều sách ném vào trong bao.
Phương Bình nhìn một cái, mặc kệ anh ta, nếu như anh ấy không chia cho mình hơn nửa, mình sẽ giết chết anh ta.
Hơn nữa sách quá nặng, không dễ mang.
Nơi đây có thể là nơi ở của cường giả cấp cao, Phương Bình bắt đầu giải phóng lực lượng tinh thần thăm dò xung quanh.
Rất nhanh Phương Bình tìm được một vài thứ tốt.
Mấy viên đá năng lượng tu luyện, một vài món đồ có lẽ là trang sức của phụ nữ, nhưng đồ trang sức được chế tạo từ hợp kim, Phương Bình phát giác năng lượng chập chờn không yếu, có thể là kim loại quý, còn tốt hơn những binh khí hợp kim kia.
Liếc trộm Tần Phượng Thanh một cái, Phương Bình nhanh chóng nhét vào trong túi hành quân trước ngực.
Những món đồ như đá năng lượng cậu đều nhét vào trong túi hành quân, những thứ to lớn cồng kềnh mới nhét vào trong bao tải.
Mà Tần Phượng Thanh đã bắt đầu hủy đi giá sách.
Anh ta phát hiện, có mấy viên đá năng lượng khảm trên giá sách, lúc này anh ta cũng không quan tâm đến việc cái giá sách có lẽ cũng rất quý giá.
Hai người điên cuồng phá hoại tất cả mọi thứ trong phòng, đèn năng lượng được chế tạo hoa lệ đến mấy, hai người cũng không quan tâm, chăm chăm gỡ đá năng lượng ra, bóp đuôi đèn kim loại thành một cục tròn vo, tiện tay nhét vào trong bao.
Chiếc giường lớn hoa mỹ, Tần Phượng Thanh gỡ lấy cái khung kim loại, Phương Bình lại gỡ lớp da phủ bên trên xuống.
Điên cuồng phá hoại hơn mười phút, bao tải, bao vải, túi hành quân trong tay Tần Phượng Thanh và Phương Bình đều không thể nhét thêm được nữa.
Hai người cũng không lo lắng dược liệu bị hư hại, những dược liệu ẩn chứa năng lượng đều sống rất dai.
Làm xong những thứ này hai người nhìn nhau, ngầm hiểu ý, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lần này không biết có phải đã vơ vét hang ổ của vị võ giả cao cấp nào đó hay không, nhưng ít nhất cũng là hang ổ của cường giả cấp sáu.
Không thu hoạch được nhiều đá năng lượng, có thể là đối phương mang đi rồi, hoặc dùng hết rồi.
Những thứ khác thì không ít.
Hai người tay không đi đến nhưng lúc đi ra thì lại khiêng theo một bao lớn ít nhất nặng đến trăm cân.
Tần Phượng Thanh vừa đi vừa thấp giọng nói: “Có phóng hỏa không?”
“Anh phóng hỏa?”
“Phóng hỏa không được, cậu lấy ít đá năng lượng ra, nổ tung nơi đây, hủy thi diệt tích!”
“Anh lấy ra.”
“Tôi không có nhiều...”
“Em cũng không có bao nhiêu.”
Hai người không nói nữa, bỏ đi, hủy đi dấu vết cũng không có hiệu quả lắm, thôi không lãng phí nữa.
Đối phương trở về, muốn điều tra, nhất định có thể tra ra dấu vết.
Ra ngoài đại sảnh Tần Phượng Thanh quay đầu nhìn thoáng qua, thở một hơi nói: “Bây giờ trở về?”
“Không trở về chứ ở đây làm gì nữa? Mang nhiều đồ như vậy, nếu như có nhẫn chứa đồ thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục, nhưng bây giờ không đi, đợi người ta trở về đánh chết chúng ta sao?”
“Có lý.”
Nói đến đây, bước chân hai người tăng tốc, mặc kệ khí huyết tiêu hao, nhanh chóng bỏ chạy. Vơ vét cả bao tải thế này, bây giờ không chạy thì chờ đến khi nào.
Phương Bình và Tần Phượng Thanh chưa chạy được bao xa, thì biết phiền phức tới rồi!
Không phải là chủ nhân đại điện truy sát, mà là Cổ Lang, một đàn Cổ Lang!
“Tiêu rồi!”
Tần Phượng Thanh biến sắc, Phương Bình cũng như vậy.
Vì sao lại khiến đám yêu thú này truy sát, trong lòng hai người đã biết, bọn họ mang theo quá nhiều đồ vậy, năng lượng tràn ra quá lớn.
Lúc này, trong mắt đám yêu thú, bọn họ chính là mỏ năng lượng dạng nhỏ.
Không truy giết bọn họ thì còn truy giết ai?
“Làm sao đây?”
Phương Bình hỏi một câu, Tần Phượng Thanh suy nghĩ giây lát nói: “Trước hết vứt bớt đồ đi...”
“Không được!”
Tần Phượng Thanh gật đầu, đúng vậy, không được
“Thứ hai, chia ra chạy, chúng ta chạy cùng nhau, năng lượng quá mức đậm đặc!”
“Ai chạy đường vòng?”
Chia ra chạy thì tất nhiên có người phải đi vòng, như vậy nguy hiểm càng lớn.
“Cậu!”
Tần Phượng Thanh lập tức nói: “Khí huyết của cậu mạnh hơn tôi, có thể chạy lâu hơn, tôi tin cậu!”
“Khốn kiếp!”
Phương Bình còn lâu mới làm chuyện này, có ngu không chứ, lỡ chạy đi lạc rồi biết tìm ai bắt đền.
“Vậy cậu nói phải làm sao?”
“Cùng nhau chạy, ai đen đủi thì bị rớt lại phía sau.”
Tần Phượng Thanh suýt nữa chửi ầm lên, nơi này cách thành Hy Vọng những ba bốn trăm dặm, khí huyết của anh ta vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhất định không thể chạy một mạch trở về.
Phương Bình thì không chắc rồi.
Đến lúc đó, anh ta bị rớt lại phía sau...
Nhìn thấy phía sau hơn trăm con Cổ Lang cấp bốn cấp năm, thậm chỉ còn mơ hồ nhìn thấy con đầu đàn là cấp sáu, Tần Phượng Thanh tăng tốc, vội vàng nói: “Phương Bình đừng bỏ rơi anh, cùng nhau, không thì cõng anh một đoạn với.”
“Nằm mơ đi!”
Phương Bình lúc này chạy đi, cũng hơi thở dốc, trong một đêm, chảy nhiều máu như vậy, thương thế cánh tay phải vẫn chưa lành, lại giết không ít võ giả, khí huyết không thành vấn đề, nhưng thể lực thì hơi tuột dốc rồi.
Hơn nữa còn vác hơn trăm cân, cậu cũng sẽ mệt.
Tần Phượng Thanh cắn răng lập tức nói: “Sách tôi không cần nữa cho cậu được không?”
“Không thèm!”
Phương Bình vội vàng từ chối, sách quá nặng, Tần Phượng Thanh ôm một bao lớn, hiện tại chạy chậm hơn nhiều so với trước đó.
“Vậy thì tôi vứt!
“Anh vứt đi.”
Tần Phượng Thanh vẻ mặt không nỡ, lão tử không vứt, rất đáng tiền đó.
“Grừ...!”
Tiếng rống gào phía sau càng lúc càng mãnh liệt.
Đàn Cổ Lang đang điên cuồng truy sát hai người.
Trong mắt Cổ Lang, sức hấp dẫn của hai người phía trước vô cùng lớn.
Trước kia chúng nó không dám đi vào sơn cốc, nhưng lúc này, thủ lĩnh Cổ Lang không cảm nhận được uy hiếp, không truy giết bọn họ thì truy giết ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận