Toàn Cầu Cao Võ

Chương 443: Chuẩn bị cho em gói quà lớn (2)

Lý lão đầu vẫn thao thao bất tuyệt: "Giết em, cướp tài nguyên của em, hắn ta sẽ đột phá, vẫn sẽ tiếp tục chém giết sinh vật địa quật, vẫn là anh hùng trong lòng mọi người.
Nhưng dưới cái nhìn của hắn, là em tác thành cho hắn, thành toàn cho nhân loại, cái chết của em rất có giá trị.
Nhưng đối với em mà nói, điều đó có đáng không?"
Giọng Lý lão đầu hơi phức tạp, lẩm bẩm nói: "Những việc này từng có ghi chép lại.
Ngày xưa, có một vị đại tướng quân cấp sáu, dẫn đội thâm nhập địa quật, gặp phải nguy hiểm, lúc đó, bọn họ lại gặp được một nhóm học viên võ đại, yêu cầu cứu viện, nhưng đối phương không đáp ứng. Cuối cùng, vị đại tướng quân kia giết hết nhóm học sinh này, cướp đoạt thuốc thang và vật phẩm tiếp tế.
Sau đó, đội ngũ này được cứu, đội ngũ hơn ngàn người đều sống sót trở về.
Ít nhất vị tướng quân này cũng không triệt để mất đi nhân tính, báo cáo chuyện này lên Quân đội, chịu trách nhiệm về việc này. Ngày ấy, hắn đi tập kích quân doanh của thành Thiên Môn, chết trận rồi.
Điều này cũng khiến các trường võ đại lắng lại lửa giận, nhưng hắn nói, lẽ nào mọi người đều sẽ nói ra hay sao?"
Nghe nói như thế, tâm tình Phương Bình đột nhiên trở nên phức tạp.
Tâm tình Lý lão đầu cũng rất phức tạp, lạnh nhạt nói: "Nói cho em nghe những điều này, không phải khiến em nghĩ lòng người ác độc cỡ nào, những người như vậy là số ít, cực kỳ ít.
Chủ yếu tôi muốn nói với em, đầu óc nên linh hoạt một chút, đừng đần độn cho rằng vào địa quật, đồng loại chúng ta đều là người một nhà.
Người là sinh vật quần cư, trong đám người còn có thể duy trì nhân tính, nhưng bước vào khu vực hoang dã rồi, vậy cũng không hẳn."
"Dạ biết rồi."
"Đi đi."
Lý lão đầu không tiếp tục nói nữa, dựa vào ghế hút thuốc nhả khói. Phòng hậu cần này ngày càng tiêu điều, chuyện Lý lão đầu cần làm cũng ngày càng ít.
...
Ngày 16 tháng 6, từ sáng sớm, Phương Bình lái xe trở về Dương Thành.
Buổi sáng, 10 giờ rưỡi, Phương Bình đến Quan Hồ Uyển.
Bước xuống xe, nhìn các bác gái trung niên ngồi trên ghế đá tám chuyện, đánh bài, Phương Bình có chút ước ao.
Một khi chính phủ công khai tin tức về địa quật, liệu có còn nhìn thấy những hình ảnh như thế này nữa không?
Chắc là không rồi!
Mọi người lo lắng!
Lúc đó, người già sẽ không thể tươi cười, con nít không còn vẻ ngây thơ vốn có, mọi người đều sẽ theo đuổi thực lực, lòng người nháo động, xã hội hỗn loạn, đây dường như là chuyện có thể dự kiến được.
"Hy vọng không ngày đó."
Phương Bình nói mê một tiếng, toàn dân theo võ nghe thật khí thế, nhưng một khi thật sự tiến vào thời đại đó, có lẽ vùng đất an lành cũng không còn tồn tại nữa rồi.
...
Trong nhà.
Phương Bình mở cửa tiến vào, vừa vào cửa, Phương Viên liền vui mừng nhào tới, nhảy nhót nói: "Phương Bình, anh trở về rồi!"
Phương Bình cười cười, đưa tay nhéo nhéo gò má của cô bé.
"Không trở về, em sẽ xé xác anh mất."
"Làm gì có!"
Phương Viên hi cười một tiếng, vội vàng nói: "Anh, anh lái xe trở về? Mua xe rồi?"
"Ừm."
"Chở em đi hóng gió có được không?"
"Không được, ngày mai kiểm tra rồi, còn hóng gió cái gì, ngoan ngoãn một chút."
Phương Viên chu miệng, hơi không vui, nhưng rất nhanh lại cười đùa nói: "Anh, anh thành võ giả cấp ba rồi?"
"Ừm."
"Anh còn lên bảng xếp hạng chiến lực cấp ba nữa, quá lợi hại rồi! Thầy cô và các bạn học của em đều nói, anh chính là đệ nhất võ giả Dương Thành chúng ta!"
Phương Bình bật cười nói: "Ai nói?"
Dương Thành tuy rằng nhỏ, nhưng vẫn có cường giả.
Mấy năm gần đây, từng xuất hiện một vị võ giả cấp năm, mặc dù bây giờ đã chuyển hộ khẩu.
Cho dù không tính vị kia, Vương Kim Dương bây giờ có khả năng bước vào cấp bốn cao kỳ, cũng mạnh hơn Phương Bình nhiều lắm.
Ngoài ra, nhiều năm như vậy, học sinh Dương Thành thi vào võ đại cũng không ít, tuy rằng đa số thực lực rất yếu, đa số là cấp một cấp hai, nhưng rất nhiều người cũng đã tốt nghiệp nhiều năm, ai biết có người nào đã bước vào cấp bốn hay không?
Cái này, Phương Bình cũng không hỏi thăm.
Nói Phương Bình là đệ nhất võ giả Dương Thành, hiển nhiên là tâng bốc quá độ.
Nhưng mà bảng xếp hạng cấp bốn, cấp năm bây giờ cũng không công khai, rất nhiều người cũng không rõ điều này, bảng xếp hạng cấp sáu và bảng Tông Sư không có người Dương Thành.
Nói tới cái này, trước mắt trong bảng xếp hạng công khai, đúng thật Phương Bình là người mạnh nhất thuộc Dương Thành.
Hai anh em nói chuyện vài câu, Lý Ngọc Anh đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Phương Bình trở về, Lý Ngọc Anh còn hơi sửng sốt một chút, sau đó trừng mắt với Phương Viên.
Hiển nhiên, đây là chủ ý cá nhân của Phương Viên, ba mẹ cậu không định gọi Phương Bình về đưa Phương Viên đi thi.
Thấy con trai trở về, Lý Ngọc Anh vội vàng đi ra ngoài mua thức ăn, Phương Bình cũng không cản được.
Mẹ vừa đi ra khỏi nhà, Phương Viên bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Phương Bình, anh giết người rồi?"
Phương Bình cũng không ngạc nhiên, bảng xếp hạng cấp ba cậu cũng đã xem, cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Nghe thấy em gái hỏi thế, Phương Bình khẽ cười nói: "Sợ rồi?"
"Không... Chỉ là... Phương Bình, người anh giết chính là kẻ xấu có phải không?"
"Ừm."
"Em biết ngay mà, nhất định là anh giết kẻ xấu!" Phương Viên dường như thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì nói: "Em không sợ đâu, chờ em trở thành võ giả, hai anh em mình cùng nhau giết kẻ xấu!"
"Con nít con nôi biết cái gì?"
Phương Bình vò rối mái tóc cô bé, không trải qua, nói ra hai chữ giết người nghe như giết gà ấy, chờ đến khi thực sự trải nghiệm, bọn họ mới biết giết người không phải là chuyện nói ngoài miệng.
Không nói thêm chuyện này, Phương Bình túm gáy Phương Viên, dò xét khí huyết của cô bé một hồi. Khí huyết của cô bé cũng gần được 140 cal rồi, tiến bộ cũng không xem là chậm.
"Kiểm tra xong, anh sẽ tặng em một món quà lớn, thi cho tốt."
"Quà lớn?"
Đôi mắt Phương Viên bắt đầu phát sáng, vui vẻ nói: "Quà gì lớn?"
"Bây giờ không nói cho em, đến lúc đó em sẽ biết."
Phương Bình duy trì thần bí, không nói cho cô bé.
Cậu sẽ không nói cho em gái mình rằng mình đã chuẩn bị cho nó rất nhiều thứ, những video tu luyện cơ sở chiến pháp, sổ tay ghi chú mà Vương Kim Dương tặng cậu, trước đó cậu đã mang theo đến trường, lần này cũng đều mang về rồi.
Bao gồm ghi chú cảm ngộ khi Phương Bình tu luyện chiến pháp, tuy rằng tiến độ tu luyện chiến pháp bình thường, nhưng là anh hai của Phương Viên, Phương Bình cũng rất chú ý tiểu tiết, người ngoài có thể sẽ không tỉ mỉ được như vậy.
Những chiến pháp khác như Bạo Huyết Cuồng Đao của Trương Định Nam, Huyết Tiễn Thuật của Lữ Phượng Nhu, tuy rằng nói không truyền ra ngoài, nhưng Phương Bình vẫn giấu làm của riêng, viết một phần phương pháp tu luyện cụ thể, lần này cũng cầm về.
Bạo Huyết Cuồng Đao - bản cải tiến sau khi Trương Định Nam bước vào cảnh giới Tông sư, và Huyết Tiễn Thuật của Lữ Phượng Nhu đều là đỉnh cấp chiến pháp trong số các chiến pháp trung cấp.
Những chiến pháp này, người ngoài rất khó học được, bao gồm học sinh võ đại, cũng chưa chắc có thể học được.
Cuối cùng là một tấm thẻ ngân hàng, Phương Bình lưu lại 2 triệu cuối cùng của mình trong thẻ.
Những thứ này, đều để cho Phương Viên.
Lần này vào địa quật, trong lòng Phương Bình thực ra cũng khá thấp thỏm, võ giả chết ở địa quật quá nhiều, Phương Bình lần đầu tiên tiến vào, tâm tình có tốt đến cỡ nào cũng không thể bình tĩnh được.
Nghĩ đến em gái mình sau khi thi xong, chờ mong mở quà, rốt cuộc phát hiện bên trong là một đống sách vở, không biết liệu có thể tan vỡ hay không.
Nhìn thấy Phương Bình nhếch miệng lên, Phương Viên bỗng nhiên có dự cảm không tốt, Phương Bình sẽ tặng cho mình món quà lớn gì?

Ngày 17 tháng 6, kỳ thi lên cấp ba bắt đầu.
Địa điểm thi của Phương Viên vừa khéo lại là trường Nhất Trung, Dương Thành.

Sáng sớm, ba mẹ không đưa Phương Viên đi thi, chỉ có Phương Bình.
Trên đường.
Tâm trạng của Phương Viên rất tốt, cười hì hì nói: "Anh, em cũng thi vào trường Nhất Trung, Dương Thành."
"Thi đậu lại nói."
"Khẳng định không thành vấn đề, em rất lợi hại."
"..."
Hai anh em trò chuyện, đến khi đến trước cửa trường học, cửa lớn còn chưa mở, tạm thời không cho phép vào trường.
Không ai nhận biết Phương Bình, nhưng Phương Viên đúng là gặp khá nhiều người quen.
Hai người mới vừa ở ngoài cửa dừng lại, liền có người hô: "Hội trưởng!"
"Chị Viên Viên!"
"Chị Viên!"
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận