Toàn Cầu Cao Võ

Chương 767: Đừng Hạn Hẹp Như Thế! (2)

Nếu như người của địa quật đều có thể hiểu chuyện như vậy thì nói không chừng đã không đánh nhau.
Nghĩ thì nghĩ vậy, hai người cũng không dám lơ là.
Ngô Xuyên không dám lơ là thật, hắn vẫn không quên ngày đầu tiên vào địa quật, bên này coi trọng đường nối như thế nào.
Bọn họ dốc toàn bộ sức lực!
Xuýt nữa đã vây giết hết toàn bộ nhân loại!
Nếu như không phải cuối cùng Lý Trường Sinh bộc phát, giết chết một tên cấp tám để thay đổi cục diện...
Đúng, Lý Trường Sinh!
Ngô Xuyên đột nhiên nói: "Có chuyện gì xảy ra với Lý Trường Sinh?"
Triệu Hưng Võ vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, ngươi hỏi ta? Ta còn chưa hỏi ngươi đó!
Rốt cuộc Lý Trường Sinh đã xảy ra chuyện gì!
Hai người đối mắt nhìn nhau, cảm thấy hơi đau đầu, rốt cuộc chuyện này là sao?
Tình hình hiện tại hơi khó hiểu quá.
...
Cùng lúc đó, cách đường không gian hơn 600 dặm, cách thành Cự Liễu hơn 300 dặm.
Nhóm người Phương Bình cẩn thận bò từ trong đất ra.
Nhìn thấy Phương Bình có vẻ thành thục, Lý Hàn Tùng nhịn không được thấp giọng nói: "Ngươi… Ngươi đào hang nhanh thật."
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn ta một cái, thản nhiên nói: "Kỹ năng cần thiết để đào mỏ, ngươi không biết chứng tỏ ngươi không có kiến thức! Ngươi nhìn Tần Phượng Thanh với Vương Kim Dương xem, ai mà đào hang đào động không giỏi."
Tần Phương Thanh không cảm thấy có gì là lạ, phun ra bùn đất dính trong miệng, lắc đầu nói: "Đã lâu rồi chưa đào hầm, sao vậy, ngươi chưa từng đào mỏ?"
Lúc nói ra lời này, Tần Phượng Thanh thấy Lý Hàn Tùng hơi khác thường, chậc lưỡi nói: "Không phải chứ? Cấp ba ta đã đào qua mấy lần rồi, chỉ là không đào được cái gì mà thôi, ngươi chưa từng đào bao giờ?"
"Cái đó..."
Lý Hàn Tùng lại lần nữa xấu hổ hết sức!
Thì ra đào hang đào hầm là kỹ năng chuyên nghiệp phải có, vậy mà mình không biết, thật mất mặt mà.
Nói xong, Lý Hàn Tùng nhìn Vương Kim Dương, Nam Giang địa quật vừa mới mở, hắn cũng không biết đào phải không?
Vương Kim Dương khẽ cười nói: "Đừng nghe bọn họ nói lung tung, đào hang chủ yếu là vì trốn truy sát, khí tức của chúng ta quá rõ ràng, nhưng nếu đào sâu xuống mấy chục mét thì cấp bảy bình thường cũng khó có thể phát hiện ra chúng ta."
Nói cách khác, Vương Kim Dương cũng biết đào hang, lại còn đào rất chuyên nghiệp.
"Những địa quật khác đều sinh tồn như vậy sao?"
Lý Hàn Tùng đột nhiên hơi đồng cảm với bọn họ. Thì ra những địa quật khác đều ác liệt như vậy!
Cả đời này, hắn chỉ từng đi Kinh Võ địa quật.
Ở đó, võ giả không như thế này.
Ở đó, võ giả đều chém giết trực diện, cũng rất ít bị người ta truy sát.
Thì ra Kinh Đô địa quật không giống nơi khác.
Lão Lý liếc mắt nhìn hắn ta một cái, đồ ngu!
Đậu xanh rau má, ai lại dựa vào đào hang đào hầm để sinh tồn?
Mấy thằng nhóc khốn kiếp này, quá mức rồi, thường xuyên bị người ta truy sát, từ cấp ba đã bị truy sát, cho tới cấp năm vẫn bị truy sát, có mấy người được như vậy?
Những địa quật khác, bao gồm Ma Đô địa quật, nhân loại cho dù ra khỏi thành cũng sẽ không đi quá xa.
Hiện tại, các bên đều vào thế giằng co, không mấy ai thâm nhập vào đồn địch để bị truy sát cả.
Ngươi cho rằng người nào cũng như ba thằng nhóc này, không có chuyện gì làm thì đi trêu ghẹo cao cấp?
Nhìn thấy vẻ mặt kính phục của Lý Hàn Tùng, biểu tình đồng cảm, lão Lý cảm thấy thằng nhóc này vẫn nên nhân lúc còn sớm mà trở về đi, nếu không sớm muộn gì cũng không biết mình ngủm như thế nào.
Ba thằng nhóc này bị truy sát quen rồi, chạy thế nào, phải chạy nhanh bao nhiêu, phải tiết kiệm thể lực thế nào, phải bảo trì chiến lực thế nào,... đều đã có kinh nghiệm.
Lý Hàn Tùng rõ ràng không có một chút kinh nghiệm nào về phương diện này.
Đến lúc quan trọng, ai chạy chậm, ai thiếu kinh nghiệm, người ấy là người chết trước.
Không ai thèm quan tâm đến Lý Hàn Tùng, Phương Bình thở hắt ra, mở miệng nói: "Thành Cự Liễu không thể vào nữa rồi, nhưng ta biết vị trí của thành Cự Tùng..."
Lão Lý lắc đầu nói: "Trận chiến cấp chín dừng rồi!"
Cấp chín chiến đấu, năng lượng phun trào như thủy triều, cho dù không có động tĩnh nhưng vẫn có thể cảm ứng.
Hiện tại, không có một chút tiếng động nào.
Sắc mặt Phương Bình thay đổi: "Người của thành Cự Liễu cũng rút về rồi?"
"Có lẽ vậy."
"Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
Phương Bình đau đầu, sờ cằm nói: "Hay là đi thành Bạch Ác, Yêu Thực trấn thủ thành trì, rễ cây dày đặc dưới lòng đất, kỳ thật đào hầm qua đó cũng rất nguy hiểm.
Nhưng phái Yêu Mệnh thì không phiền phức như vậy..."
Ba người kia nghe câu hiểu câu không, lão Lý lại là lắc đầu nói: "Thứ nhất, nhân loại vào địa quật tuyệt đối sẽ không đụng chạm đến phái Yêu Mệnh, đây là nguyên tắc, ngoại trừ Kinh Đô địa quật.
Thứ hai, em cho rằng phái Yêu Mệnh người ta không có chút thủ đoạn nào sao? Dưới đất cũng có yêu thú sinh tồn, hơn nữa còn cực mạnh, thầy từng gặp yêu thú sinh tồn dưới đất, là một hang ổ thú cao cấp đấy!"
Phương Bình nuốt nước miếng, kinh nghiệm, nhà có người già như có bảo vật!
Hắn vẫn chưa ý thức được điều này, hoặc có thể nói, tiền tài đã khiến hắn quên sạch điều này.
Cũng đúng, phái Yêu Mệnh không có chút thủ đoạn nào, chắc đã sớm bị người ta đào sạch mỏ năng lượng dưới đất rồi! Dưới đất có yêu thú cao cấp, còn khó chơi hơn Yêu Thực.
Yêu Thực dù sao cũng chỉ có rễ cây dưới đất, nhưng trên thực tế, cơ thể nó vẫn sinh sống trên mặt đất.
Giống như cây Liễu Yêu, nó ở dưới mặt đất không thể phát huy được sức mạnh nhiều, chỉ trong phạm vị rễ cây của nó, nó mới có thể phát huy được năng lực.
Yêu thú, yêu thú dưới đất rất chuyên nghiệp, bàn về năng lực đào hang đào hầm đào đất thì mình phóng ngựa chạy theo còn không kịp. Nếu thật sự gặp phải, có lẽ lập tức liền bị giết.
Phương Bình lại đau đầu, suy nghĩ nói: "Vậy bây giờ cướp ai?"
Lý Hàn Tùng thật sự nhịn không nổi, lập tức nói: "Vẫn muốn đi cướp sao? Hay là trở về chỗ đường nối đi, không phải thầy Lý nói trận chiến cấp chín đã dừng rồi sao?"
Vì sao suy nghĩ của các ngươi lại đặc biệt như vậy!
Vì sao các ngươi chỉ nghĩ xem đi cướp bóc của ai?
Không có chỗ nào có thể cướp, mấy người này lại mất đi phương hướng, hoàn toàn quên mất rằng mình có thể trở về bên chỗ đường nối không gian!
Mục đích bọn họ vào đây, mục đích lớn nhất không phải là xây dựng cứ điểm sao?
Hiện tại trận chiến cấp chín đã dừng rồi, thầy Lý cũng nói quân cứu viện tới rồi, Minh chủ Triệu cũng tới rồi, lúc này tụ họp với cấp chín mới là an toàn nhất chứ!
Tần Phượng Thanh vừa nghe câu này, đầu tiên là sững sờ một chút, sau đó không can tâm nói: "Không được, hay là như thế này, tiếp tục cướp mấy thị trấn nhỏ... Ơ, không đúng, có thầy Lý ở đây, chúng ta đi cướp thành nhỏ, ta biết vị trí của một thành nhỏ, chính là thành lần trước chúng ta chạy vòng qua, đi cướp chỗ đó đi!"
Phương Bình cảm thấy hứng thú nói: "Cách thành Cự Liễu bao xa?"
"Khoảng 80 dặm."
"Hơi gần."
Phương Bình khẽ cau mày nói: "Tốc độ của cấp chín quá nhanh! Đột phá ngang ngửa tốc độ âm thanh rồi."
Ở địa quật bởi vì năng lượng đậm đặc, tốc độ âm thanh truyền cũng hơi chậm một chút, nhưng Phương Bình cảm thấy, tốc độ ngang ngửa 300 mét/giây.
Cấp chín bộc phát tốc độ thì chỉ cần ba phút là có thể vượt qua 80 dặm rồi, rất đáng sợ.
Trước đó, Liễu Vương đại chiến ở đường nối không gian, cách gần 500 dặm, nhưng chỉ cần bộc phát thì chưa tới nửa tiếng, đối phương đã chạy về tới thành rồi.
Đương nhiên, tốc độ nhanh đến cực hạn này đối với cấp chín mà nói cũng quá sức.
Nhưng 80 dặm đối với Liễu Vương hiện đang tức giận muốn bể phổi mà nói, cho dù tổn thất có lớn hơn đi nữa, chắc cũng sẽ chạy đến tiêu diệt cho bằng được.
"Trong phạm vi bán kính 300 dặm, mấy đứa nên kiềm chế chút đi."
Lão Lý yếu ớt thở dài một tiếng, mấy người các em, giết nhiều võ giả của người ta như vậy, còn hủy đi nhiều thị trấn, ngay cả vương thành cũng bị hủy hơn nửa, bây giờ còn muốn hành động, e là Liễu Vương cũng không thèm thủ thành nữa, mà sẽ chạy ra liều mạng diệt sạch mấy thằng nhóc bọn em.
"Lẽ nào trở về?"
Phương Bình suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Vậy thì trở về trước vậy."
Nói xong nhìn mấy người khác nói: "Các ngươi đợi chút, ta đi lấy chút đồ, thầy ơi, dẫn em qua chỗ này một chuyến."
Lão Lý biết hắn muốn làm gì, gật đầu nói: "Vậy thì đi một chuyến, các em không được đi lung tung, đợi chút nữa cùng trở về."
Nói xong, hắn túm lấy Phương Bình rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận