Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1047

Trên đường đi, Vương Kim Dương thật sự có ý nghĩ muốn từ bỏ rồi. Đây chỉ mới là đoạn đường đi, đường về làm sao bây giờ? Con đường tìm lão sư này thật sự khó hơn cả lên núi đao xuống biển lửa ngàn vạn lần.
Khắp nơi đều có yêu thú yêu thực cấp bảy cấp tám. Cấp chín tạm chưa gặp phải, nhưng đến Giới Vực Chi Địa, có lẽ cũng sẽ gặp phải.
Nếu lão sư còn sống, ông ấy có biết mình vì tìm ông ấy mà trải qua biết bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa sao? À không, có lẽ nên nói là Phương Bình mới đúng. Lão sư có biết có một thanh niên không quen biết, vì tìm ông mà trải qua biết bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa sao?
Nhưng nhìn lướt qua Phương Bình, Vương Kim Dương hơi bất đắc dĩ, hình như tên này rất hưng phấn.
Con đường tìm lão sư lần này có phải là lý do cho hắn phóng túng như vậy không? Nếu không có cái cớ đi tìm lão sư của mình, Phương Bình chưa chắc đã làm chuyện này.
Không nghĩ những thứ này nữa, Vương Kim Dương thấp giọng nói: "Hiện chúng ta còn cách nhánh sông Cấm Kỵ Hải hơn 200 dặm, nghỉ ngơi một lát hay tiếp tục?"
"Tiếp tục!"
Phương Bình liếm môi một cái, nhẹ giọng nói: "Người của thành Sắc Vi đã đi trước, tuy bọn họ đi nhanh hơn chúng ta, nhưng yêu thú yêu thực vây giết bọn họ cũng nhiều, tốc độ cũng không nhanh hơn chúng ta bao nhiêu đâu, đừng để mất dấu, để xem có thể lén hố chết bọn họ không!"
"Hả?"
"Ví như lúc bọn bọn muốn đi qua nhánh sông Cấm Kỵ Hải, chắc chắn vô cùng cẩn thận, chúng ta gây náo loạn lớn một chút, không biết có thể hố chết bọn họ không?"
"Ngươi chớ làm loạn!"
Mặt Vương Kim Dương tái mét!
Thằng này bị điên rồi hả!
Cấm Kỵ Hải là cấm địa số một của địa quật, dù là nhánh sống cũng ẩn giấu vô số nguy cơ.
Một khi bất cẩn ở Cấm Kỵ Hải, cấp chín cũng sẽ mất mạng, chứ đừng nói đến bọn họ.
Phương Bình cười nói: "Yên tâm, ta nói là có cơ hội, nếu không cơ hội, ta đương nhiên sẽ không làm bậy, lỡ bị cấp chín phát hiện, chúng ta không có cách nào trốn, ta không muốn mất mạng sớm như vậy."
Vương Kim Dương cảnh cáo nói: "Ngươi biết là tốt rồi!"
"Đi, đừng nói nhảm, lần này chúng ta thoải mái hưởng thụ một chút cảm giác đi qua rừng đầy thú, lá rụng không chạm thân."
Phương Bình hưng phấn nói: "Hoàn cảnh này thật kích thích quá! Khiến lực lượng tinh thần và lực lượng khí huyết của ta được tuần hoàn trôi chảy thông suốt hơn nhiều, đi giữa ranh giới và cái chết có khủng bố lớn, cũng có cơ duyên sâu!"
Vương Kim Dương khẽ gật đầu, hắn cũng thấy vậy, tuy rằng không giao thủ với yêu thú nhiều, nhưng chỉ riêng hoàn cảnh này cũng đủ khiến người ta cảm thấy tử vong cận kề bất cứ lúc nào.
Loại cảm giác nguy hiểm này cũng kích thích hắn không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Lúc này, Vương Kim Dương cảm thấy chỉ cần cho hắn chút thời gian, có lẽ hắn sẽ nhanh đột phá đỉnh cấp năm.
...
Trò chuyện với Vương Kim Dương một lát, Phương Bình không dám ở lại đây lâu.
Không lâu sau, hai người lại ngự không bay lên, đi về hướng Tây.
Lần này... Phương Bình cảm giác mình thực sự là con cưng của trời!
Ngay lúc sắp rời khỏi Cực tây Chi Địa, con đường của Phương Bình và nhóm người thành Sắc Vi đã hợp thành một tuyến đường.
Sau khi đi cùng một đường... Phương Bình phát hiện trên mặt đất có một thi thể yêu thú tàn tạ!
"Yêu thú cấp bảy!"
Phương Bình rơi xuống đất, vô cùng cảnh giác, nhưng cũng rất hưng phấn, lúc đến gần thi thể, hắn không nhịn được, vui vẻ nói: "Người của thành Sắc Vi làm... Bọn họ không mang đi... ừm, cũng đúng..."
Người ta cũng không có nhẫn chứa đồ, hơn nữa vội vã rời đi, sao sẽ mang theo thi thể!
Phương Bình bỗng nhớ đến trước đó. Khi đó, người của thành Sắc Vi cũng tiêu diệt một con yêu thú, hình như cũng vừa ra tay diệt nó là bỏ chạy mất dép luôn.
Hắn hơi tiếc, lúc đó vì hơi sợ hãi, hắn không dám đi qua. Nếu không thì có lẽ đã có thêm một thi thể yêu thú.
Trước mắt là thi thể của một con Hoa Ban Báo, trên cơ thể có lủng một lỗ lớn, nhưng vẫn hoàn chỉnh.
Phương Bình nhìn lướt qua, hưng phấn nói: "Vị trí hạch tim và hạch não không bị tổn hại, người của thành Sắc Vi cũng không lấy đi, có phải là... hạch tim và hạch não đều còn không? Có thể rèn đúc thần binh phải không?"
Đối phương hình như có cường giả cấp chín, những yêu thú cấp bảy này chưa chắc có cơ hội tự bạo.
Nhìn thi thể yêu thú, hai vị trí này không phải chịu thương tích quá nặng, có lẽ là không có cơ hội tự bạo.
Nghĩ thì nghĩ, Phương Bình cũng không có thời gian moi ra nhìn, hắn tiến lên thu thi thể vào không gian chứa đồ.
Lần này, không gian 50 mét khối, tính cả thu hoạch trước đó và con yêu thú này, cũng khá chật rồi.
"Nếu lại gặp thêm thi thể yêu thú, chẳng còn chỗ chứa nữa."
Phương Bình thấp giọng thì thầm một câu, cũng không nán lại lâu, cùng Vương Kim Dương nhanh chóng rời đi.
Lần này, Phương Bình chân chính đi dọc theo con đường mà đoàn người Thành Sắc Vi đã đi, biết đâu... còn có thể nhặt thi thể.
Năm đó, Trương Đào có thể nhặt được thi thể yêu thực cấp chín, Phương Bình cảm thấy biết đâu mình cũng có thể nhặt được. Đương nhiên, nhóm người thành Sắc Vi có lẽ khó mà tiêu diệt được yêu thú cấp chín, nhiều khi chẳng có cơ hội ra tay. Nhưng thi thể cấp tám... chắc là có nhỉ.
Mơ mộng một chút, tuy con đường phía trước không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng cũng không có cơ hội nhặt thi thể yêu thú nữa rồi.
Đúng lúc này, Phương Bình kéo lão Vương yên lặng ngồi xuống, trốn sau một tảng đá lớn.
Phía trước... Có một dòng sông không quá rộng, phóng mắt nhìn lại, rộng chừng hơn ngàn mét.
Đối với dòng sông bình thường mà nói, rộng ngàn mét là rộng không gì sánh được rồi.
Nhưng Cấm Kỵ Hải rộng lớn vô biên vô hạn. Nhánh sông phía trước chỉ rộng ngàn mét, thật sự không là gì.
Mà nhánh sống rộng ngàn mét này lại khiến đoàn người dừng lại không tiến lên.
Cách chỗ Phương Bình khoảng hai ba ngàn mét, đám người thành Sắc Vi dừng bước.
Trước đó, đoàn người thành Sắc Vi này có một cấp chín, một cấp tám, hai cấp bảy, năm cấp sáu. Nhưng lúc này chỉ còn lại hai cấp sáu. Ba người kia đương nhiên đã bỏ mạng khi xuyên qua Cực Tây rồi.
Phương Bình và Vương Kim Dương không dám cử động, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại rồi.
Hai người lặng lẽ ló đầu, đây vẫn là lần đầu tiên hai người đối mặt với cấp chín địa quật gần như vậy. Đương nhiên, với Vương Kim Dương, đây là lần đầu tiên.
Trước đó ở thành Cự Liễu và thành Thiên Môn đã từng tiếp xúc gần gũi với cấp chín của địa quật.
Ngay khi hai người ló đầu chú ý xung quanh, phía trước, Sắc Vi Vương bỗng nhiên túm lấy một võ giả cấp sáu, đột nhiên quăng xuống nhánh sông.
"Vương!"
Tiếng thét thê thảm vang lên, sau một khắc, nhánh sông Cấm Kỵ Hải yên tĩnh bỗng nhiên có một vật thể màu đen dài dài phóng lên, đâm xuyên qua vị võ giả cấp sáu kia, cuốn lấy thi thể kéo xuống nước, biến mất hoàn toàn.
Sắc Vi Vương thờ ơ không động lòng, quan sát chốc lát, bỗng nhiên đi về phía bên phải.
Đi thêm chừng mấy ngàn mét, đến khi Phương Bình sắp không nhìn thấy đối phương, lúc này, tiếng thét thê thảm lại vang lên.
Sắc Vi Vương lại ném một vị võ giả cấp sáu khác xuống sông!
Trong nước lại có một cột sóng bắn mạnh lên, tiêu diệt võ giả cấp sáu kia trong chớp mắt, sau đó cuốn lấy thi thể kéo vào lòng sông.
...
Phía sau đá lớn, Phương Bình lau đi cái trán bóng loáng không mồ hôi, vị kia đang thăm dò trong nước có yêu thú hay không hả?
Nước biển Cấm Kỵ Hải rất kỳ dị, lực lượng tinh thần không thể dò xét, cấp chín cũng vậy.
Trong nước có yêu thú hay không, nếu đối phương không xuất hiện trên mặt nước, không ai biết được.
Sắc Vi Vương quăng đi hai vị võ giả cấp sáu, có lẽ là thăm dò an toàn.
Ngay cả cấp chín cũng phải cẩn thận như vậy sao? Chỉ là một nhánh sông nho nhỏ thôi mà!
Mất đi hai vị võ giả cấp sáu, thành Sắc Vi chỉ còn một vị cấp tám, hai người cấp bảy và Sắc Vi Vương.
Phương Bình không dám nhìn thẳng bên kia, nhưng khóe mắt vẫn chú ý đến bên kia, Sắc Vi Vương sẽ dùng cấp bảy cấp tám làm vật thí nghiệm sao?
Vậy... Mình và lão Vương làm sao qua biển?
Cấp chín mà còn cẩn thận như vậy!
Hơn nữa, vì sao không bay cao hơn một chút? Lẽ nào ở trên không cũng gặp nguy hiểm sao?
Yêu thú trong nước dù có mạnh hơn cũng không đến nỗi có thể tiêu diệt được cấp chín bay cao ở mấy ngàn mét trên không chứ?
Vì sao Sắc Vi Vương không bay cao hơn để vượt qua Cấm Kỵ Hải?
Bạn cần đăng nhập để bình luận