Toàn Cầu Cao Võ

Chương 90: Chuẩn võ giả cao nhất (2)

Phòng điều khiển trung tâm, khu kiểm tra đo lường khí huyết.
Khi nhóm học sinh đầu tiên tiến vào, rất nhanh, video những người này tiến vào cabin khí huyết lập tức truyền tới.
Ngoài video, phòng điều khiển trung tâm còn kết nối với 60 cabin khí huyết, kết quả kiểm tra đo lường sẽ phản hồi tới trước tiên.
Đồng thời, những kết quả này cũng sẽ trực tiếp phản hồi đến cơ quan liên quan Bộ giáo dục.
Kim Khắc Minh gắt gao nhìn chằm chằm các loại số liệu, tư liệu trên máy tính.
Chờ học sinh đầu tiên tiến vào, bắt đầu phản hồi kết quả, sắc mặt Kim Khắc Minh vô cùng khó coi!
Hắn cho Phương Bình thuốc, hi vọng Phương Bình có thể đạt tới chuẩn võ giả cao nhất.
Nhưng không thể thả tất cả trứng gà vào trong một giỏi, đạo lý này hắn vẫn hiểu, Kim Khắc Minh cũng hi vọng những học sinh này có thể biểu hiện tốt một chút.
Nếu như thật có thể xuất hiện 100 học sinh đạt 120 cal trở lên, hắn cũng không cần chỉ trông chờ vào Phương Bình.
Nhưng bây giờ, 60 người, không một ai khí huyết đạt tới 120 cal!
Đừng nói 120 cal, 115 cal cũng không có ai!
Hít sâu một hơi, Kim Khắc Minh thấp giọng nói: "Điểm kiểm tra sức khỏe thứ nhất có tổng cộng bao nhiêu học sinh?"
"Có 3895 người tham dự kiểm tra sức khỏe, nhưng vết thương đằng trước, thị lực, kiểm tra đo lường xương cốt, có 25 người bị đào thải.
Hiện tại còn lại 3870 người..."
"Nói cách khác sẽ có 65 lần kiểm tra đo lường?"
Kim Khắc Minh thì thào một tiếng, điểm kiểm tra sức khỏe thứ nhất tập trung phần lớn trường phổ thông trung học nổi tiếng của Thụy Dương, 120 cal trở lên, bên này phải ra 50 người trở lên mới được.
Nói cách khác, cứ 4 lần kiểm tra đo lường, ít nhất có 3 lần học sinh đều phải có khí huyết 120 cal.
Kìm nén lo âu trong lòng, Kim Khắc Kinh không nói gì nữa, tiếp tục gắt gao nhìn chằm chằm máy tính.
Nhóm đầu tiên, toàn quân bị diệt, không có ai 120 cal trở lên.
Nhóm thứ hai 60 người, lần nữa toàn quân bị diệt.
Nhóm thứ ba, vẫn như thế, nhưng nhóm này có một học sinh 119 cal, chỉ kém một bước.
Nhóm thứ tư...
...
Đợi đến kiểm tra đo lường của nhóm thứ sáu kết thúc, tổng cộng học sinh kiểm tra đã là 360 người!
Kim Khắc Minh rốt cuộc không khắc chế được lửa giận, quay đầu nhìn ba người Đàm Chấn Bình, nghiến răng nói: "Tôi thừa nhận, phòng giáo dục Thụy Dương chưa đủ quan tâm tới giáo dục võ đạo các các huyện, khu!
Nhưng kinh phí giáo dục hàng năm của các cậu không ít!
Lấy ngay An Bình mà nói, riêng năm ngoái, ngân sách giáo dục là 2 tỷ 8000 vạn!
Vậy tiền đâu?
360 người, mở rộng đến tỷ lệ học sinh bình thường, tối thiểu 4000 học sinh lớp mười hai, một người khí huyết 120 cal cũng không có!
Tiền đi đâu rồi!
Khốn khiếp!"
Kim Khắc Minh văng tục, có một số việc ông ta không phải không biết, nhưng những năm này, mọi người đều quen qua loa cho xong chuyện rồi.
Chưa tới lúc có việc xảy ra, dù sao cũng không phải tiền của mình, ông ta cũng không tiếc.
Nhưng bây giờ ông ta xui xẻo rồi, nghĩ đến những tên này ngược lại không có việc gì, Kim Khắc Minh muốn đánh chết mấy người này ngay tại chỗ!
Ba người Đàm Chấn Bình miệng đắng lưỡi khô, nhưng cũng không dám phản bác một câu.
Tiền đi đâu rồi?
Có quỷ mới biết!
Theo lý thuyết, trường học giống như Nhất Trung Dương Thành, chắc chắn là có lớp võ đạo chuyên nghiệp, mời võ giả lên lớp hướng dẫn.
Mặt khác, học sinh ưu tú, còn sẽ có ban thưởng thuốc, Bổ Huyết Hoàn, Bổ Khí Hoàn, những thuốc bình thường này, đều là chuẩn bị cho những em học sinh nghèo.
Nhưng Dương Thành không có!
Không chỉ Dương Thành, phần lớn trường học ở Thụy Dương đều không có, nhưng Nhất Trung Thụy Dương cũng có một ít, dù sao cũng dưới mí mắt.
Việc này không truy cứu thì cũng thôi đi, một khi thật muốn truy cứu, cũng không biết sẽ dấy lên bao nhiêu sóng lớn!
Nếu Phương Bình nghe được những điều này, chỉ sợ có một số việc sẽ nghĩ thông suốt.
Trước đó, Phương Bình nghĩ, chính phủ coi trọng khoa võ như vậy, thế mà ngay cả một lớp võ đạo chuyên nghiệp cũng không có, toàn nhờ tự học, cũng thật không đáng tin cậy!
Trên thực tế, loại biên chế này chỉ tồn tại trên văn kiện.
Nhưng thực hiện đầy đủ, thì không dễ dàng như vậy.
Địa phương càng lạc hậu, hẻo lánh, càng khó chứng thực, giống miễn phí nghĩa vụ chín năm giáo dục phổ thông của kiếp trước, thành phố lớn thực hiện nhiều năm, sơn thôn xa xôi mới bắt đầu thi hành.
Kim Khắc Minh lên cơn giận dữ, nhưng không ảnh hưởng kiểm tra đo lường tiếp tục.
Lại một nhóm học sinh tiến vào kho khí huyết, một lần lại một lần thất vọng thậm chí tuyệt vọng...
Đợi đến nhóm thứ mười, Đàm Chấn Bình bỗng nhiên hơi kích động nói: "Cục trưởng, Anh xem, Ngô Chí Hào Nhất Trung Dương Thành đạt tới 120 cal!"
"Ừm?"
Kim Khắc Minh vội vàng nhìn sang, tâm tình tốt lên một chút, nhẹ nhàng gật đầu: "Nhất Trung Dương Thành cũng không tệ lắm..."
Ông ta nghĩ tới chính là Vương Kim Dương, Phương Bình.
Về vị lãnh đạo ủy khu An Bình kia, Kim Khắc Minh đã quyết tâm, lần này ông ta không chết, đám khốn kiếp khu An Bình này cũng chờ chết đi!
Nhất trung Thụy Dương hao phí nhiều tài nguyên như vậy, lại chỉ bàn giao cho ông ta dạng kết quả này!
...
Khu kiểm tra đo lường khí huyết.
Khi Ngô Chí Hào đi ra, cũng xuất hiện triệu chứng hư thoát (1).
Mấy người Phương Bình vội tiến lên dìu cậu ta, Dương Kiến vội vàng nói: "Thế nào rồi?"
"Không... Không rõ nữa, dù sao tớ cũng cố hết sức rồi..."
Ngô Chí Hào thở hổn hển, khẽ nói: "Vừa nãy tớ nghĩ, thằng khốn Phương Bình rất đáng hận, rõ ràng trước đó còn không bằng chúng ta, thoắt cái đã vượt qua chúng ta rồi.
Lòng hâm mộ, ghen tị, phẫn nộ, muốn chém chết cậu ta cùng bùng nổ một lúc!
Tớ cảm thấy, kết quả có lẽ không tệ..."
Mắt Dương Kiến sáng lên, vội vàng nói: "Thật à?"
"Thật!" Ngô Chí Hào thở dốc: "Hơn nữa, vừa mới uống Khí Huyết Đan, tớ cảm thấy tớ sẽ không thấp hơn 118 cal, có thể sẽ cao hơn một chút."
"Lợi hại!"
Mấy người bên cạnh đều vô cùng hâm mộ, sắc mặt Phương Bình lại vô cùng khó coi, hận không thể một cước đạp chết thằng nhãi này!
Cảm xúc của cậu bùng nổ, nghĩ tới tớ làm gì, cậu không thể thực tế một chút à!
Mấy người đang nói, Dương Kiến bỗng nhiên nói: "Đến lượt tớ rồi!"
Ngô Chí Hào khích lệ: "Cố lên, hãy nghĩ đến việc muốn chém chết Phương Bình..."
"Cút!"
Phương Bình mắng một tiếng, hất tên nhóc này ra.
Ngô Chí Hào cũng không thèm để ý, cười tủm tỉm: "Được rồi, tớ ra ngoài trước chờ các cậu, lần này tớ thi tốt, quay về sẽ mời cậu ăn cơm, phải cảm ơn cậu mới được!"
"Có cút hay không?"
"Cút, cút ngay!"
"..."
Bên trong phòng điều khiển.
Võ giả An Bình hơi ngạc nhiên, mừng rỡ: "Lâu Dương, Nhất Trung Thụy Dương 122 cal!"
"Hạ Thanh Di, trường trung học thực nghiệm An Bình 121 cal!"
"Triệu Tuyết, Nhất trung Thụy Dương 124 cal!"
"..."
Vị lãnh đạo giáo ủy An Bình cười ngây ngốc.
Trước đó, hắn thật sắp bị dọa sợ tè ra quần, ánh mắt Kim Khắc Minh, thật mang theo sát khí!
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, khí huyết cao của An Bình, đều xếp ở đằng sau, hiện tại liên tục ba nhóm bên An Bình đã xuất hiện 6 học sinh 120 cal!
Đến bây giờ, khu An Bình đã sinh ra tổng cộng 8 học sinh khí huyết 120 cal.
Bên Dương Thành là 4 người.
Hưng Khê ít nhất, chỉ có hai người, mà gần một nửa học sinh đã vào kiểm tra đo lường rồi.
Kim Khắc Minh đã không còn trông chờ vào những người này, không quan tâm vẻ mừng rỡ của lãnh đạo An Bình, thấp giọng nói: "Nhóm Phương Bình đâu rồi?"
Một vị lãnh đạo Trung tâm kiểm tra đo lường, nhìn nhân viên cục điều tra và truy bắt, tổ giám sát, tổ tuần tra một chút, không biết có nên trả lời hay không.
Người đàn ông đến từ tổ giám sát Bộ giáo dục cười cười nói: "Cái này không sao, nếu giám đốc Kim đã muốn biết, vậy thì kiểm tra giúp xem."
Kim Khắc Minh cười cảm ơn, lúc này tùy ý nhìn màn hình máy tính, sau đó nghiêng đầu nhìn Đàm Chấn Bình nói: "Đàm Thao là con cậu à?
Cũng không tệ lắm, 121 cal."
Đàm Chấn Bình gằn giọng nói: "Bình thường, còn kém vị kia của cục trưởng nhà các anh..."
Kim Khắc Minh cũng không tiếp tục, chờ đợi bên trung tâm kiểm tra sức khoẻ kiểm tra thực hư.
Một lát sau, có người mở miệng: "Phương Bình của Nhất trung Dương Thành, ở nhóm thứ 46, bây giờ mới đang là đợt kiểm tra đo lường của nhóm 31, còn phải chờ một lúc nữa."
"Cảm ơn cậu!"
---
(1) Hư thoát: Hạ đường huyết do mất máu, mất nước
---
Bạn cần đăng nhập để bình luận