Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2034: Thần Tiên Cũng Chỉ Vậy

Tiếp tục đi về phía trước một lát, Vu Đinh bỗng nói: "Khách quý không cần thăm dò những thứ này, Vu Đinh chỉ là môn đồ nhỏ nhoi, mấy năm nay thật sự chưa từng ra ngoài, khi nơi này gặp đại nạn, cửa ra vào bị phong tỏa, không cách nào ra ngoài. Mới đây giới nghiêm mới được buông lỏng, chủ nhân có mở ra một chút..."
Phương Bình cười cười không để ý, ngươi đùa ta?
Tự phong tỏa không thể ra ngoài chắc là thật, nhưng chắc chỉ chừng mấy ngày. Nhưng nếu nói một lần phong tỏa dài mấy ngàn năm, chưa hề ra ngoài, hắn không tin!
Nào chỉ không tin! Phương Bình cảm thấy đối phương coi mình là đồ đần. Bởi vì, hắn đã thấy một cung điện trước mặt, còn lợp ngói lưu ly. Kiến trúc của thời đại phong thần mấy ngàn năm trước là như vậy à?
Theo ghi chép, khi đó xã hội vừa mới hình thành, dù là cường giả võ đạo thì làm sao mà biết được lối kiến trúc mấy ngàn năm sau?
Nếu nơi này giống Giới Vực, phần lớn đều dùng thân cây yêu thực, dùng kim loại quý giá trải đường, Phương Bình sẽ không nghĩ nhiều. Lần trước hắn đã đi qua đường trải tinh thạch trong Thiên cung ở Giới Vực. Hoa lệ hoành tráng!
Nhưng nơi này, Phương Bình nhìn lướt qua, ngói lưu ly kia hình như chính là loại phổ thông, đùa à, mấy ngàn năm trước mà đã nung ra thứ này hả?
"Có lẽ những người này có hạn chế, nhưng chắc chắn đã từng đi ra ngoài."
Phương Bình thầm khẳng định, bọn họ chắc chắn từng đi ra ngoài, không nói những cái khác, lối kiến trúc của cung điện phía trước cùng loại với phong cách thời kỳ Minh Thanh, nói cách khác, mấy trăm năm trước chắc có người từng đi ra ngoài.
Phương Bình không để ý tới ông ta, nhắc lại: "Tiền bối, nếu tiện có thể hỏi ở đây có bao nhiêu người không?"
Lần này, Vu Đinh không quay đầu lại, giọng điệu có chút chậm chạp, không vui nói: "Hơn năm trăm người..."
"Nhiều như vậy?"
Phương Bình định dùng lực lượng tinh thần dò xét một phen, suy nghĩ một chút rồi từ bỏ ý định. Hắn không biết nơi này lớn cỡ nào, tình hình bên trong như thế nào. Đi ngang qua vườn trái cây đến đây, Phương Bình cũng đã quan sát được không ít thứ.
Vườn trái cây ở đây hình như có không ít quả năng lượng, có lẽ chính là những thứ mà Tần Phượng Thanh nói, nhưng Phương Bình cảm thấy năng lượng không nhiều, hình như cũng không phải là thứ tốt. Nhưng có nhiều chỗ, hắn chưa dò xét, không biết có phải đồ tốt đã được giấu vào chỗ sâu hay không. Hơn nữa còn có kết giới, hắn cũng không tiện mạnh mẽ dò xét.
"Vậy có bao nhiêu cường giả Chân Thần?" Phương Bình lại tiếp tục hỏi, cười nói: "Quên hỏi, thời của tiền bối xưng hô với cường giả như thế nào? Là Thông Thần, Kim Thân, Giả Thần, Chân Thần những cảnh giới này sao?"
"Giả thần?" Vu Đinh do dự một chút, mở miệng nói: "Ý ngươi là cường giả bản nguyên phải không?"
Phương Bình hơi nhíu mày, năm đó gọi là cường giả bản nguyên? Không phải con mèo kia vẫn luôn gọi "Giả Thần Giả Thần" sao? Phương Bình bỗng tỉnh ngộ, hình như Thương Miêu thích gọi như vậy, ví dụ như gọi lão Trương là Giả Nhân Hoàng.
Nói như vậy, năm đó thật ra chính là cấp bản nguyên, chứ không phải cấp Giả Thần.
"Đúng, chính là cái này, xem ra về cơ bản vẫn giống nhau, tiền bối có thể chia sẻ với vãn bối không?"
Vu Đinh thở dài: "Giới này phong tỏa nhiều năm, di dân càng ngày càng ít, dù chúng ta cũng không thể tránh sinh lão bệnh tử, về thực lực, khách quý rất không cần phải lo lắng.
Nơi đây Chân Thần chỉ có chủ nhân, vài vị cường giả bản nguyên, mấy chục cường giả kim thân..."
Phương Bình cười nói: "Tiền bối, chưa đến kim thân, những người kia đại khái sống không lâu, nơi này chắc là có không ít người sau này mới ra đời? Nhưng dựa theo quan sát của thời đại Tân Võ chúng ta, nơi phong bế, nhân khẩu thưa thớt, nếu họ hàng kết hợp gần sẽ sẽ sinh ra kẻ ngốc, hơn năm trăm người... cũng không phải số lượng nhỏ."
Phương Bình thoải mái nói: "Mấy năm nay, chẳng lẽ các tiền bối có cách bổ sung nhân khẩu từ bên ngoài?"
Hắn bình tĩnh nói, thật ra trong lòng lại khẳng định. Nếu như nói hơn năm trăm người này đều là lão giả, đều là cấp 8 trở lên, hắn sẽ không suy nghĩ. Có thể là nhân vật thời xưa.
Nhưng nếu chưa đến cấp 8, làm sao sống đến bây giờ? Đừng nói ngủ say, không có kim thân, ngươi ngủ say thì nhục thân sẽ mục nát, chờ chết đi! Cho nên những người này chắc chắn là được sinh ra sau này!
Một thế giới nhỏ bị phong bế, phần lớn là nhân loại chưa đến cấp 8, mấy ngàn năm, trừ phi năm đó nơi này có chừng mấy trăm nghìn người sinh sống.
Nếu có mấy trăm nghìn, hiện tại nhân số có lẽ đã biến thành vài trăm triệu người. Nhưng nhân khẩu ít, họ hàng gần không ngừng kết hợp sinh sôi, thì phần lớn những người ở đây sẽ mắc bệnh đao. Nhưng Phương Bình thấy người nơi đây không ngốc, hẳn là người ở đây ra ngoài dẫn người đi vào.
Vu Đinh lần nữa trầm mặc. Nói nhiều sai nhiều. Ông không ngờ, chỉ mấy câu ngắn ngủi mà thanh niên này đã nói ra nhiều thứ như vậy.
Phương Bình tiếp tục hỏi: "Huyền Minh Cung Hoa Thiên diện tích bao nhiêu, tiền bối có thể nói một chút không?"
"Thiên Giới mênh mông..."
Vu Đinh vừa mới nói, Phương Bình vội ho một tiếng nói: "Tiền bối, thời tân võ chúng ta cần sự chính xác, ngài hãy nói sơ qua một chút, ta sẽ dễ ghi chép."
Cái gì mênh mông, vô hạn… Phương Bình chẳng muốn nghe mấy thứ này.
Vu Đinh giống như bị chặn lại một chút, đây là lần đầu tiên có người hỏi trời lớn cỡ nào.
Thiên Giới mênh mông, đây chính là ý nghĩ của bọn họ. Nhưng một lát sau, Vu Đinh vẫn mở miệng nói: "Dài rộng 10.000 bước."
Lão Vương bên cạnh vội nói: "Dựa theo quy ước, một bước chừng sáu thước, một thước gần 20 centimet, một bước chừng 1,2 mét.
10.000 bước, vậy diện tích nơi này chừng 140 kilomet vuông."
Phương Bình đã hiểu, nở nụ cười, đây chính là trời? Trời nhỏ như vậy? Mấy trấn nhỏ của Hoa Quốc còn lớn hơn nơi này. Nghe có vẻ không nhỏ lắm, nhưng là hình vuông dài rộng chừng 10.000 mét, đối với võ giả mà nói, với thực lực của Phương Bình, trong chớp mắt có thể đi từ đầu này đến đầu kia.
Nhưng nhỏ thì nhỏ, có thể giấu ở trong không gian kép cũng không dễ dàng, đây là năng lực.
Phương Bình có lẽ cũng hiểu tại sao nơi này chỉ rộng ngần ấy, tạo dựng nơi này chắc chắn không dễ dàng, càng lớn càng phiền phức. Có thể tạo ra một địa bàn chừng 20.000 mẫu, không đơn giản.
Mấy người đang nói, phía trước, trong cung điện, bỗng nhiên có người thò đầu ra, nhìn đám người một chút, rồi vội vàng rụt đầu về.
Ánh mắt Phương khẽ động, quả nhiên có người trẻ. Người vừa thò đầu ra, hình như là nữ, tuổi không lớn lắm, chừng mười lăm mười sáu tuổi. Nơi này chắc chắn không phải không có liên hệ với bên ngoài. Có lẽ năm đó căn bản không có mấy người, sau này mới ra đời hơn năm trăm người.
Vu Đinh giống như không nhìn thấy, không có ý giới thiệu.
Trong cung điện, hình như có người quát lớn, nhanh chóng đóng cửa tòa nhà lại.
Phương Bình còn thấy xung quanh kiến trúc là mảnh đất rộng nhìn như ruộng lúa, trong ruộng trồng một số thực vật vàng óng ánh, hơi giống lúa, nhưng cũng không giống lắm.
Phương Bình nhìn thoáng qua, dò hỏi: "Vu Đinh tiền bối, đây là lương thực sao? Cảm giác năng lượng rất dồi dào, năng lượng nơi đây có nguồn gốc từ đâu?"
"Ngươi đang nói linh khí trời đất à?"
Vu Đinh hỏi một câu, Phương Bình buồn bực, ngươi muốn nói thế nào thì nói đi. Những người thật coi mình là người trong chốn thần tiên hả? Một vị tuyệt đỉnh dẫn theo một nhóm võ giả, sống ẩn dật, dám tự phong làm thần!
Nghĩ theo cách này, Phương Bình bỗng có chút hứng thú, nói như vậy, ta cũng có thể làm thần!
Nếu ngày nào đó không còn chuyện để làm, ta sẽ bảo lão Trương cũng mở ra một không gian, sau đó đi bắt một số nhân loại địa quật vào, tự phong làm thần Sáng Thế!
Nhưng vừa nghĩ đến lão Trương còn mạnh hơn thần, nhưng tác phong như thổ phỉ, Phương Bình lập tức chẳng còn hứng thú với thần nữa.
Đây chính là thần!
Không, lão Trương là cao thủ đánh Chân Thần. Ông ấy làm thổ phỉ ung dung tự tại, không muốn làm Nhân Hoàng, nhất định phải làm thổ phỉ, còn ngầu hơn cả thần.
Hắn còn đang miên man suy nghĩ, Vu Đinh lại nói: "Những linh khí này là do thiên giới tự thu nạp năng lượng từ hư không chuyển đổi mà thành..."
"Nơi này ở trong địa quật hay là trên Trái Đất?" Phương Bình bổ sung: "Tiền bối chắc phải biết địa quật nhỉ? Chính là nơi có Cấm Kỵ Hải, có Ngự Hải Sơn."
"Ngươi nói là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận