Toàn Cầu Cao Võ

Chương 463: Thật nhiều kẻ mạnh (2)

Võ giả địa quật cũng ý thức được, có lẽ bọn họ bắt được cá to rồi.
Võ giả cấp ba có thể chạy trốn được dưới sự truy sát của ba vị võ giả cấp bốn, võ giả như vậy, lúc còn yếu càng phải giết chết!
Nếu không, chờ đối phương bước vào trung cấp, còn có thể mạnh đến mức nào.
Ba vị võ giả cấp bốn, không ai từ bỏ, dù là võ giả địa quật cũng sẽ không dễ dàng đi vào núi vào rừng, nhưng ngay lúc Phương Bình phóng vào rừng, ba người bọn họ lại không hề có chút do dự nào, trực tiếp xông vào.
...
"Hô..."
Phương Bình nhỏ giọng thở dốc, chạy loạn trong núi rừng, lúc này cậu cũng không còn để ý mình có đi lạc hay không nữa, căn bản cậu cũng không biết mình bị truy đuổi như vậy, đã chạy tới chỗ nào, đi đâu cũng như nhau cả.
Hơi hơi lấy lại sức, Phương Bình lăng không nhảy lên một tán cây đại thụ.
Thực vật ở địa quật đều rất to lớn, thậm chí là khổng lồ, cây cối cũng thế.
Ở đây xem ra không hẳn là rừng núi sâu thẳm, nhưng cây cối đã lớn vô cùng, Phương bình đem thân mình ẩn nấp dưới tán lá cây, ngưng thở, thu khí huyết lại.
"Răng rắc…"
Trong rừng, truyền đến một âm thanh cành cây bị bẻ gãy yếu ớt.
Phương Bình ngưng thần tĩnh khí, ánh mắt nhẹ liếc về nơi phát ra âm thanh, võ giả địa quật đuổi tới nơi rồi.
"Cát lợi a cổ..."
Tiếng đối phương bàn luận, mơ hồ truyền đến.
Phương Bình nghe không hiểu, chỉ có thể phỏng đoán, có lẽ là: "Chia nhau hành động."
Sau một khắc, Phương Bình trợn mắt ngoác mồm nhìn chuyện xảy ra, ba vị võ giả cấp bốn trong tầm mắt, thật sự tách ra rồi!
"Đậu xanh, mình là thiên tài ngôn ngữ!"
Tư duy Phương Bình có hơi buông lỏng, này cũng bị mình đoán trúng rồi!
Trong đó, có vị võ giả cầm đao xuất hiện ngay sau khi Phương Bình giết chết vẫn luôn đuổi theo cậu, lúc này, hắn ta đang đi gần tới vị trí Phương Bình đang trốn.
Hai người khác, một người cầm thương, trên mặt vẽ totem màu đen.
Người còn lại trong tay cầm cung, đeo bao tên ở sau lưng… quan trọng, đây là nữ!
Phương Bình xác định mình không nhìn lầm!
Là nữ!
"Cận chiến không đủ gọi thêm xạ thủ đánh xa tới cho đủ bộ hả?"
Phương Bình thu tầm mắt lại, cảm giác của những võ giả cấp bốn này cũng không yếu, nếu như nhìn bọn họ trong một thời gian dài, bọn họ có thể cảm giác được.
"Mình phải làm sao bây giờ? Những người này sớm muộn sẽ phát hiện."
Võ giả địa quật không phải người ngốc, những người này rất ít nhìn đến những chỗ khác trong rừng, mà lại nhìn chằm chằm vào những ngọn cây, ba người này hoàn toàn không nhìn loạn khắp rừng núi, cũng không chăm chăm lục soát dưới mặt đất như Phương Bình tưởng tượng…
"Đánh lén cũng khó khăn, hơi động sẽ bị phát hiện ngay."
"Ba vị võ giả cấp bốn, mình không phải là đối thủ của bọn họ, nếu như bị phát hiện, bị vây công, bị chặn đường đi, chạy cũng khó chạy."
Phương Bình hơi buồn bực, lại càng căm giận Đại Sư Tử, rõ ràng đã nói là không có nhiều võ giả trung cấp mà!
Trên thực thực tế, Phương Bình không biết, giờ phút này cậu đã vượt xa khỏi phạm vi 30km, lúc nãy chạy trốn vì muốn sống, cậu đã chạy vào phạm vi 50km cách thành Hy Vọng.
Nơi này, cũng là nơi cách thành Thiên Môn hơn 30km, thuộc khu vực săn bắt thú của thành Thiên Môn.
Ngày thường, võ giả cấp ba cao kỳ tiếp cận khu vực này vẫn được, nhưng gần đây thế cuộc biến hóa, trung phẩm võ giả nơi đây đã ngày càng nhiều.
Cho nên khi Phương Bình hốt hoảng chọn bừa đường chạy, mới nhanh chóng gặp phải ba vị võ giả trung cấp như vậy.
Mắt thấy võ giả cầm đao kia càng ngày càng gần, Phương Bình có chút đau đầu.
Ánh mắt liếc qua hai vị võ giả khác.
"Khoảng cách trên 50m, bạo phát đuổi tới cũng phải cần 2 giây."
"Nhưng mà có cây cối xung quanh, ít nhất cũng phải cần ba, bốn giây."
"Trong ba, bốn giây, mình có thể đánh giết tên này sao?"
Phương Bình suy nghĩ lung tung, đây không phải võ giả cấp ba hay võ giả sơ cấp, đây là võ giả tứ phẩm, nào có dễ giết như vậy.
Nếu như dễ dàng đánh giết được, trước đó cậu đã không phải bỏ chạy rồi.
"Ưu thế của mình ở chỗ mình có thể nhanh chóng bổ sung khí huyết, võ giả trung cấp, trừ phi là đỉnh cấp sáu, có lực lượng tinh thần mạnh mẽ, có thể không cần cân nhắc tới khí huyết, những võ giả khác đều cần phải so đo lượng khí huyết tiêu hao.
Võ giả cấp bốn, khí huyết cực hạn cùng lắm cũng là 2000 cal.
Thiên tài cũng không hẳn ở đâu cũng có, cũng không phải ai cũng có thể làm được chuyện đột phá cực hạn.
Mấy tên này đuổi theo mình lâu như vậy, mình tiêu hao gần 500 cal, hắn có thể ít hơn mình, cho chừng 200 - 300 cal.
Nhưng mà như vậy cũng quá ít rồi!"
Phương Bình ngưng lông mày, tiêu hao chỉ có một chút như vậy, không có tác dụng quá lớn.
Hơn nữa, ba người này cũng không tốt lấy trứng chọi đá.
""Nhất định phải tách bọn họ ra, đánh giết độc lập, giả vờ khí huyết mình tiêu hao hầu như không còn… Đúng, những người này cũng không biết khí huyết mình vô hạn.
Mình đã tiêu hao không ít khí huyết, sau đó tập kích tên này, liều mạng mấy chiêu, giả vờ liều mạng một đòn, sau đó nhanh chóng chạy trốn, để bọn họ tách nhau đi xa một chút…"
Nghĩ đến những điều này, Phương Bình thấy đối phương đã sắp đi tuần tra về phía mình, cậu nắm chặt trường đao, làm tốt công tác chuẩn bị tấn công.
...
Sau một khắc, võ giả cầm đao vừa mới đi tới vị trí ngay phía dưới tàn cây của Phương Bình, Phương Bình nhìn từ trên cao nhìn xuống, nhanh chóng nhảy xuống, trường đao lóe lên ánh đỏ, mãnh liệt bổ xuống!
Đối phương cũng vẫn đang cảnh giác, thấy thế, không những không kinh sợ mà còn có vẻ hơi mừng, hắn gầm nhẹ một tiếng trường đao dần hiện lên ánh sáng nồng đậm, ánh đao chớp mắt chém xuống!
"Ầm!"
Một tiếng va chạm thật lớn vang lên, gan bàn tay của Phương Bình đã nứt toác, nhưng cậu hoàn toàn không do dự, lại lần nữa nâng đao bổ xuống. Tiếng "ầm ầm" vang vọng trong rừng cây rậm rạp.
Sắc mặt võ giả địa quật cầm đao rất nghiêm túc, nhưng không hề hoảng loạn.
Võ giả cấp ba, dưới sự vây giết của ba vị võ giả cấp bốn, có thể vận dụng đại chiêu, hầu như chính là muốn chết, dù cho có thể ngăn cản hắn nhất thời, những người khác cũng có thể nhanh chóng đánh giết một võ giả bất chấp hậu quả, tiêu hao toàn bộ khí huyết này.
"Khố cập vô áp lý..."
Võ giả cầm đao kia vừa phản kích, vừa lạnh lùng nói một câu.
"Thùng rỗng kêu to?" Phương Bình giúp đỡ phiên dịch một hồi, gương mặt lại bi phẫn gần chết: "Nếu như mày nghe hiểu tao nói gì, thì ông đây xem như mày lợi lợi, nghe không hiểu, vậy ông đây sẽ nói cho mày biết, lát nữa mày sẽ là người đầu tiên bị tao giết!
Đừng nghĩ ông mày tiêu hao nhiều khí huyết, lát nữa khí huyết lập tức đầy tràn, chém chết cha mày!"
Liên tiếp chém ra hai lần tứ liên trảm, Phương Bình không dễ chịu, đối phương cũng phải lùi lại mấy bước.
Lúc này, hai người khác đã nhanh chóng chạy tới hội họp.
Sắc mặt Phương Bình trắng bệch, cũng không dây dưa, sau một khắc, chân đạp lên cây cối, nhanh chóng chạy vào sâu trong rừng.
Ba vị võ giả địa quật gặp nhau, vừa truy đuổi, võ giả cầm đao vừa nhỏ giọng nói gì đó, hẳn là giới thiệu tình huống của Phương Bình.
Mới vừa rồi Phương Bình chém liên tục 8 đao, hai lần liên trảm, chịu ảnh hưởng của khí huyết bạo phát, cho dù hắn là cấp bốn, gan bàn tay cũng nứt toác, máu tươi giàn giụa. Ngay cả hắn còn như vậy, Phương Bình hẳn càng bị thương nặng, võ giả cấp ba, e là khí huyết đã cạn xuống mức báo động nguy hiểm.
Giờ khắc này, nếu không truy đuổi, đối phương còn có thể chầm chậm khôi phục, nhưng dưới sự truy đuổi và chạy trốn, ngay cả thời gian khôi phục cũng không có, trong mắt ba người, võ giả đến từ thành "Hy vọng" kia chắc chắn phải chết!
Ba người theo sát không nghỉ, đuổi theo một đường hướng vào sâu trong núi.
...
Cùng lúc đó.
Bên ngoài cánh rừng, Hoàng Cảnh chậm rãi dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về thanh niên tóc dài cách đó không xa đang đạp không mà đi, nói là thanh niên, nhưng ánh mắt của đối phương lại cực kỳ thâm sâu.
"Gặp phải kẻ mạnh rồi."
Hoàng Cảnh lẩm bẩm một tiếng, thành Thiên Môn, sợ là lại chuẩn bị phát động tấn công nữa rồi, lại có thêm cường giả cấp cao xuất hiện tại trung tâm khu vực chiến trường thịt xay.
Là cường giả cấp cao, bao gồm cả võ giả Tông sư của nhân loại, không tới lúc đại chiến, cường giả cấp cao sẽ cực hiếm xuất hiện ở chiến trường thịt xay.
Nơi này là khu vực luyện binh mà song phương ngầm thừa nhận, đây cũng là chiến trường chuẩn bị dành riêng cho võ giả trung cấp, sơ cấp.
Cường giả xuất hiện, cũng có nghĩa đại chiến sắp nổ ra, bọn họ bắt đầu dọn dẹp võ giả phe địch lỡ may vượt biên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận