Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2363: Nhân Tiên Phân Cách (3)

Trong đám người, Công Quyên Tử của Núi Quát Thương hơi nhíu mày, hắn lùi lại mấy bước, không nói gì. Hắn không muốn dính líu đến chuyện này, hắn chỉ tới xem một chút mà thôi, hắn muốn xem Cửa Chúng Sinh rốt cuộc trông như thế nào. Vốn tưởng rằng hai vương xuất hiện, nhất định sẽ bị mọi phe phái đuổi giết, nào ngờ... tình thế lại có vẻ không đúng lắm, cũng không phải vị cường giả nào cũng biết hết tất cả kế hoạch. Nhưng Công Quyên Tử cũng không ngốc, hắn nhận ra có điều gì đó không đúng, hai vương xuất hiện, nhưng Mệnh Vương lúc nào cũng hô hào muốn giết bọn họ lại không có động tĩnh gì. Không đúng! Điều này rất phi lý! Dù cho có kiêng kỵ những phe khác, lo lắng bọn họ ngư ông đắc lợi, thì cũng không cần phải tập trung tấn công cường giả nhân loại như bây giờ. Công Quyên Tử lùi lại mấy bước, Công Vũ Tử than nhẹ một tiếng, chớp mắt trốn vào trong hư không, không biết là đã rời đi hay là đang trốn trong bóng tối. Thanh Liên Đế Tôn cũng không nói gì, lùi về phía sau một bước, nhưng tầm mắt cô ta vẫn đang nhìn trường kiếm trong tay Phương Bình, ban nãy Phương Bình đã dùng thanh trường kiếm đó để chém giết vị Chân Thần kia. Thanh Liên Đế Tôn cảm thấy thanh trường kiếm kia có hơi quen thuộc, nhưng lại không giống trong ấn tượng lắm. Phía ngoài, ở nơi xa xôi nhất, bóng của một vị cường giả than nhẹ một tiếng, phức tạp thở dài. Ông lão này đến từ Huyền Đức động thiện. Ông cũng là người đã truyền thụ công pháp cho Phương Bình. Hiện tại, ông ta cũng cảm nhận được một vài thứ không tầm thường, có bố cục. Nhưng sau khi nhìn lại mấy trăm Chân Thần, mấy chục Đế Tôn đằng kia, vị Đại Đế này cũng tỏ vẻ khó xử. Làm sao bây giờ? Giúp võ giả Nhân Gian sao? Nhưng nếu đúng như những gì ông dự liệu thì quá nguy hiểm, sức chiến đấu hai bên chênh lệch quá nhiều. Trấn Thiên Vương là người mạnh nhất của Nhân tộc, vốn tưởng rằng có thể khiến bọn họ sợ hãi. Nhưng vào giờ phút này, có tới ba người có thể đánh bất phân thắng bại với Trấn Thiên Vương. Một là Tốn Vương! Còn có... hai vương! Đúng vậy, hai vương có thể dễ dàng chống lại công kích của bản nguyên hỗn loạn, khi Vương Chiến Chi Địa nổ tung, không chỉ bản thân không sao, còn có thể bảo vệ 12 vị Chân Thần ra ngoài, Đế Tôn của Huyền Đức Động Thiên liền biết, phiền phức rồi! Hai người này quá mạnh! Không nói có thể sánh với cường giả Thiên Vương, nhưng hoàn toàn có thể so với 36 Thánh. 36 Thánh... đều là cường giả đi được 80 ngàn mét trở lên. Dựa theo phép tính của nhân loại, ít nhất có thể tăng cường gấp 2.7 lần! Đến ngưỡng sức mạnh như 36 Thánh, khí huyết cơ bản của bản thân cũng mạnh mẽ vô cùng, e là sẽ không thấp hơn 500 ngàn cal.
Sau khi tăng cường, ít nhất cũng sẽ đạt 1.85 triệu cal! Tuyệt đỉnh 1.85 triệu ca khí huyết, có thể so với 3.7 triệu cal khí huyết của cấp chín bình thường! Đó chính là cường giả cấp bậc 36 Thánh! Quá mạnh! Có thể so với 2 triệu cal khí huyết của cấp chín chính là cấp Đế, mà 36 Thánh, yếu nhất cũng phải vượt qua 3.7 triệu cal khí huyết. Sự chênh lệch đó khiến cấp Đế bình thường chỉ có thể bị nghiền ép đến chết khi gặp 36 Thánh. Không có bốn, năm vị cường giả cấp Đế liên thủ thì khó mà đánh được đối phương. Thiên Vương thì càng mạnh hơn. Hai vương liên thủ lại, e là cũng không yếu hơn Thiên Vương bao nhiêu. Chủ nhân của Huyền Đức động thiên có đến hiệu là Huyền Quý, ông là cường giả thành đạo nhục thân, thực lực không yếu, cũng không tính là yếu nhất trong số các cấp Đế. Nhưng bây giờ, ông lại thở dài một tiếng, lui về phía sau vài bước. Quá nhiều người! Tuy ông muốn bán cho Nhân Gian một ân tình, nhưng cũng không muốn chết, trừ phi Nhân Gian chiếm ưu thế, những cường giả trung lập như bọn họ mới có thể đứng về phía cường giả Nhân Gian. Dù sao thì Phục Sinh Chi Chủng có phải thực sự dùng để huyết tế nhân gian hay không, hiện vẫn chưa kết luận được, vẫn phải giữ mối quan hệ tốt đẹp với nhân loại. Nhưng nếu hoàn toàn không địch lại, mà nhúng tay vào, thì chính là muốn chết.
Một ít cường giả lui về phía sau, một ít cường giả lại trốn vào hư không. Nếu đối phương đã đồng ý giao ra báu vật, thì vẫn có người không muốn trở thành kẻ địch với nhân loại, dù sao đối phương cũng có rất nhiều cường giả, không nhất thiết phải chém giết một cách vô vị. Thế nhưng bọn họ hầu như không rời đi. Đa số mọi người đến đây là vì Của Chúng Sinh, cớ gì phải rời đi chứ. Trường Đào muốn giao ra Cửa Chúng Sinh, chỉ cầu sinh tồn, nhưng mãi vẫn không nhận được câu trả lời. Bọn họ hình như vẫn đang chờ gì đó. Trương Đào thấy thế, sắc mặt càng thêm cay đắng, khó nhọc nói: "Nhân loại chỉ là gặp đúng thời cơ, bây giờ cũng đồng ý nhường lại báu vật, chư vị... lẽ nào vẫn muốn ép chúng ta lưỡng bại cầu thương sao?"
Mệnh Vương liếc nhìn một cái, không để ý đến Võ Vương hèn mọn đang đứng trước mặt. Mệnh Vương nhìn về phía hai vương, chậm rãi nói: "Bản vương là Cơ Mệnh, điện chủ Điện Chân Vương của Thiên Mệnh Vương Đình! Hai vị vương chủ hẳn phải biết bản vương! Lần này hai vương xuất hiện tại Thần Lục, Cơ Mệnh chỉ muốn hỏi một chuyện..."
Thiên Mệnh Vương cao lớn nhìn về phía hắn, lạnh nhạt nói: "Cơ Mệnh? Bản vương đúng là đã từng nghe nhắc đến ngươi, ngươi muốn hỏi gì?"
"Hai vương lần này định trở về vương đình, hay là... có tính toán khác!"
Mệnh Vương cười nhạt nói: "Thiên Mệnh Vương chính là người khai sáng vương đình, theo lý, nên trở về Thần Lục, quay về vương đình..."
Không chờ hắn nói xong, Thiên Mệnh Vương đã cười lạnh nói: "Không cần! Tam giới lớn như vậy, chỉ là một vương đình, bản vương còn không để vào mắt! Huống hồ... Thiên Mệnh vương đình hiện nay cũng không phải là vương đình mà bản vương khai sáng ngày ấy!"
Thiên Mệnh Vương lãnh đạm, thậm chí có chút trào phúng. Chỉ là một vương đình, người cho rằng bản vương thật sự quan tâm sao? Tuy rằng bây giờ, phe bọn họ chỉ có hắn, Thiên Thực Vương và 12 vị Chân Thần, yếu hơn các thế lực khác rất nhiều. Nhưng Thiên Mệnh Vương cũng chẳng sợ! Lần này, hắn và Thiên Thực Vương chuẩn bị trùng kiến Thiên Đình, nếu chỉ có nhiều đó đã có thể lay động được họ, vậy thì thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ. Huống hồ, nơi đây có tới hai vị cường giả cấp Thiên Vương! Trong tình huống như thế, trùng kiến Thiên Đình, lại không có đủ thực lực, hai cường giả cấp Thiên Vương cũng đủ để biến bọn họ thành trò cười cho tam giới. Mệnh Vương nghe vậy cũng không bất ngờ, cười nhạt: "Nếu hai vương có tính toán khác, vậy thì không thể tốt hơn..."
Hắn vừa nói xong, sắc mặt của một ít Chân Vương địa quật đã thay đổi. Có ý gì? Nếu hai vương trở về, thì đánh giết bọn họ? Nếu không trở về... thì thôi? Vậy ban đầu Mệnh Vương oanh oanh liệt liệt, có xu hướng muốn giết hại vương, rốt cuộc là vì cái gì? Mấy trăm cường giả Chân Vương, không phải ai cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Những Chân Vương nhỏ yếu như Bình Sơn Vương kinh hãi vô cùng! Rốt cuộc muốn làm gì? Mệnh Vương rốt cuộc muốn làm gì? Hình như Phong Vương, Hoa Vương, Hổ Vương... Những cường giả này, đều biết tất cả. Nhưng hắn không biết! Ý của Mệnh Vương có vẻ như thật sự muốn chung sống hòa bình. Bình Sơn Vương còn đang kinh sợ, Trương Đào lại mở miệng, hơi khom lưng: "Chư vị, nhất định phải như vậy sao? Nhân loại có cường giả đến từ khắp nơi, đến từ các Giới Vực, truyền thừa của các ngươi đều đến từ nhân loại... Thật sự muốn ép chúng ta sao?"
Không có ai trả lời.
"Nhân tộc!"
Trương Đào thở dài, bất tận cay đắng, tràn đầy thể lương. Sau một khắc, vị Võ Vương hèn mọn này đứng thẳng người lên, khí huyết ngút trời, như đã biến thành người khác.
"Từ nay về sau, Nhân tộc ta tự là một phe! Bất kính tiên phật, không bái thần thoại!"
"Nhân tộc, người người đều là trời!"
"Nhân loại Tân Võ, tất tranh!"
"Tranh!"
Các cường giả nhân tộc gào thét! Chỉ có thể tranh, tranh mệnh, tranh thắng! Ầm ầm ầm! Trời đất nổ vang, mưa máu lại tầm tã rơi xuống, Trương Đào, Phương Bình, tất cả mọi người đều bị mưa máu thấm vào. Mưa máu rơi xuống như trút nước. Trường Đào cao giọng quát to, cùng lúc đó, hắn truyền âm cho cường giả nhân loại, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo: "Mệnh Vương đóng vai trò rất quan trọng trong kế hoạch này, Lê Chử thần bí, Phong Vương chỉ là nanh vuốt... Chư vị, tập trung giết Chân Vương của Thiên Mệnh vương đình!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận