Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1396

Ông đây cả đời này... từng thấy, thế nhưng chưa từng sở hữu mỏ khoáng nào. Ngươi biết một mỏ khoáng như thế có thể cung cấp tài nguyên cho võ giả Hoa Quốc dùng trong bao nhiêu năm không? Ngươi biết chính phủ dự trữ được bao nhiêu không?
Ngươi nhận 15 tấn, ta nhận 35 tấn, 35 tấn đó!
Thành Trấn Tinh có 13 vị tuyệt đỉnh, sừng sững 300 năm, số lượng đá năng lượng gom lại hẳn cũng tương đương với con số đó. Chỉ như thế mà có thể cung cấp cho Thành Trấn Tinh dùng trong 300 năm!
Ma Võ được nhận 15 tấn, cũng là vì lần này Ma Võ đánh hạ thành Thiên Môn, nếu không Trương Đào căn bản sẽ không chia ba phần cho Ma Võ.
Ông không cho Ma Võ, cũng không có ai dám nói gì. Đúng là Ma Võ đánh bại được thành Thiên Môn, nhưng không có nghĩa là mỏ khoáng cũng thuộc về Ma Võ, mỏ khoáng này là vật cá cược của Trương Đào và Hòe Vương. Nếu không, mạng của hai tên cấp chín sao có thể ngang bằng bản nguyên tuyệt học của Trương Đào?
Nghiêm ngặt mà nói thì đây là của Trương Đào, nhưng làm người thắng, Ma Võ thắng, ông mới có mỏ khoáng, ông cũng đã từng nói sẽ chia ba phần cho Ma Võ. Ông còn cho rằng Ma Võ sẽ cười tươi như hoa nhận lấy, nhưng bây giờ, thằng nhóc này này lại không vừa lòng, Trương Đào bỗng nhiên rất muốn đập chết hắn!
Phương Bình vẫn còn tiếp tục nói: "Tính khoảng 5 ngàn tỉ là được rồi, đương nhiên, khoáng cấp thấp còn rất nhiều, nhưng thứ kia, thứ nhất, khó khai thác, thứ hai, cũng không thể thật sự đào rỗng, nếu đào rỗng, thành Thiên Môn cũng phế bỏ.
Ngài còn muốn chia bảy phần, chúng ta trước đó đào được một ít, tối đa cũng chỉ có thể đào được ngàn tỷ. Tính như thế cũng chỉ mới có 6 ngàn tỉ.
Trong thành còn có những thứ khác, nhiều vô số, gộp lại cũng tầm ngàn tỉ. Coi như 2000 tỉ đi.
Cứ tính như thế thì trận chiến này, diệt một toà vương thành, chúng ta lời được 8 ngàn tỉ?
5000 người! Một người chia được bao nhiêu? Trung bình 1.6 tỷ..."
Trương Đào kinh ngạc đến ngây người! Khoan đã, từ từ để ta tính!
Đại chiến 5000 người, mỗi người được chia 1.6 tỷ, chiến tranh kiểu này... Nếu như có thể, ông sẽ đồng ý phát động chiến tranh triệu người! Mà tên khốn nào đó lại lẽo đẽo đi theo sau lưng ông, hắn muốn nói cái gì?
Hắn muốn nói cái gì!
Phương Bình không muốn nói cái gì, chỉ tính toán thử, cảm thấy Trương Đào hẳn phải nên chia thêm cho Ma Võ một ít. Nghĩ tới đây, Phương Bình lại nói: "Hay là ngài lấy ít một chút, cho chúng ta tròn 10 ngàn tỉ..."
"Cút!" Trương Đào không nhịn được, lực lượng tinh thần bạo phát, trực tiếp đánh bay Phương Bình mấy ngàn mét!
Đậu xanh rau má, quá đáng!
Chính ngươi lén đào khoáng trước, ta cũng không tìm ngươi tính sổ, các ngươi còn tiêu diệt Thiên Môn Thụ, chiếm nó làm của riêng, ta cũng không nói gì. Bây giờ ngươi lại còn muốn ta chia cho ngươi nhiều hơn!
Ngươi muốn bao nhiêu? Cho ngươi hết luôn nha? Ma Võ chỉ có nhiêu đó người, ngươi muốn nhiều khoáng như vậy làm quái gì, chẳng lẽ muốn trồng khoáng dưới lòng đất Ma Võ hả?
Ông còn đang suy nghĩ, Phương Bình bị đánh bay đã lớn tiếng nói: "Bộ trưởng, tốt nhất là để lại phần mỏ quặng hoàn chỉnh cho chúng ta nha, xem thử Ma Võ có thể trồng khoáng hay không!"
"..." Toàn thành yên phăng phắc!
Thật sự muốn trồng khoáng á? Biến Ma Võ thành vương thành á? Thời khắc này, ánh mắt của lão sư và học viên đều tỏa sáng lấp lánh!
Vậy sau này đâu còn cần dược phẩm phụ trợ tu luyện làm gì nữa! Võ giả địa quật căn bản không sử dụng dược phẩm hỗ trợ! Bởi vì họ không cần!
Võ giả sinh sống ở vương thành, ai thèm dùng đan dược tu luyện chứ, dù có nghèo rớt mồng tơi cũng không cần lo lắng võ đạo không tiến bộ, chỉ là vấn đề nhanh chậm thôi.
Mà đó chỉ là võ giả ngoại thành thôi, tốc độ tu luyện của võ giả nội thành còn nhanh hơn gấp nhiều lần. Vậy chẳng phải là tương đương với tu luyện trong phòng năng lượng mỗi ngày sao?
Phía trước, Trương Đào câm nín, thằng nhóc này xa xỉ đến vô tận luôn rồi! Hắn muốn biến Ma Võ thành thánh địa thành Trấn Tinh thứ hai à?
Thàn Trấn Tinh có đến mấy ngàn người, hiện có đến 50, 60 Tông sư còn sống, hơn nữa một phần trong đó đều có tư chất tu luyện không quá cao, tất cả là vì bọn họ có tài nguyên tu luyện phong phú.
Ma Võ không phải gia tộc, đây là trường học, nơi này tập hợp những con người ưu tú nhất trong cả tỷ người, nếu có cùng lượng tài nguyên, Ma Võ có lẽ có thể sinh ra hơn trăm Tông sư, đương nhiên là cũng cần thời gian để tích lũy.
Trương Đào đã bắt đầu tính toán có nên cho Ma Võ hay không... Quá nhiều, sau này những võ đại khác phải làm sao đây? Không, Bộ Giáo Dục cũng khó làm ăn lắm.
"Hay là ta nói nửa đường bị Lý Chấn cướp?" Trương Đào tính toán trong lòng, có nên làm thế không?
Còn Ma Võ sau đó muốn trả thù Lý Chấn thì... trước tiên có tuyệt đỉnh rồi nói sau, dù có cũng chưa chắc là đối thủ của Lý Chấn, nói vậy Lý Chấn cũng rất đồng ý chịu tội thay.
"Mình đánh giá quá thấp trữ lượng mỏ khoáng của thành Thiên Môn, còn tưởng rằng mấy năm nay đã sử dụng hết rồi chứ…” Trương Đào bất đắc dĩ trong lòng, sớm biết thế thì chỉ nên chia một phần mười.
Trương Đào không để ý tới Phương Bình, điều khiển con rồng thủy tinh to dài bay về phía thành Hy Vọng.
Phương Bình không đi theo, nhưng vẫn để Đường Phong và Hoàng Cảnh đi theo quan sát, không cho bọn họ tham ô. Về phần mình, hắn ở lại quét dọn chiến trường, lấy hết chiến lợi phẩm rồi tính sau.
Trong thành, mọi người bắt đầu quét dọn chiến trường, mà Phương Bình lại nhận danh sách tử trận.
Khi thấy những cái tên xa lạ hoặc quen thuộc kia xẹt qua, Phương Bình bỗng nhiên không còn hưng phấn nữa.
Xa xa, Trương Ngữ tựa ở chân tường, ngơ ngác thất thần.
Xa hơn... Tạ Lỗi ôm hai đầu gối, như con chó con bị vứt bỏ, co quắp một mình trong góc.
Trương Tử Vi chết trận rồi!
Phương Bình cũng mới biết Trương Tử Vi chết trận rồi!
Tạ Lỗi và Trương Tử Vi là đôi tình nhân mà người người đều ước ao.
Cùng giới, cùng lớp, cùng đạo sư...
Một người tôi cốt ba lần, một người tôi cốt hai lần.
Một người cấp năm trung kỳ, một người cấp bốn trung kỳ.
Phương Bình nhớ về Trương Tử Vi, nhớ rất rõ ràng, lúc trước, khi khai giảng lớp huấn luyện đặc biệt, hắn từng khiêu chiến Trương Tử Vi, còn đánh cô bị thương, hắn còn nhớ mình đánh trúng ngực cô. Lúc đó cô nàng rất tức giận.
Phương Bình đã từng hoài nghi, Tạ Lỗi nhất định muốn cướp chức xã trưởng với mình, vì mình từng đánh bị thương bạn gái hắn. Đương nhiên Tạ Lỗi không khiêu chiến lúc cảnh giới của hắn còn thấp.
Trừ Phương Bình ra, Tạ Lỗi là vị võ giả duy nhất tôi cốt ba lần trong Ma Võ, hắn có sự kiêu ngạo của chính mình, hắn sẽ không bắt nạt người nhỏ yếu. Bây giờ, bạn gái của hắn chết trận ở đây, đôi tình nhân khiến người người ước ao này, từ đây sinh ly tử biệt.
"Kim Lỗi, Quách Thịnh..."
Từng cái tên quen thuộc kia khiến Phương Bình bỗng nhiên trầm xuống, không tới 300 người thương vong...
Đại thắng! Đại thắng! Nhưng đây là hơn 200 mạng sống!
Thắng lợi có lẽ có thể khiến người khác vui sướng, nhưng thân nhân bạn bè của những người đã hy sinh này có thể vui vẻ được sao?
Một bên, Trần Vân Hi đi tới, thấy hắn xem danh sách tử trận, nhẹ giọng nói: "Chiến tranh sẽ có người tử vong..."
Phương Bình nhìn cô, bỗng nhiên nói: "Nếu như lần này thua thì sao? Các ngươi đều sùng bái ta, khâm phục ta, cảm kích ta... Các ngươi có biết, thật ra ta đang đánh cược tính mạng toàn trường hay không?! Đánh cược thắng lợi! Đánh cược chúng ta có thể thắng! Nếu như Giảo không tham chiến, có lẽ kết quả sẽ thay đổi, vào giờ phút này, kẻ thua chính là chúng ta!"
"Chiến tranh vốn là như vậy!"
Trần Vân Hi lần này không phụ họa hắn, nghiêm mặt nói: "Nhân loại thế yếu, mỗi một lần chiến tranh, chỉ cần có hy vọng thắng, dù cho rất nhỏ, dù chỉ cần có thể sẽ thắng, là đã đáng giá để mọi người đánh cược!
Chẳng lẽ chúng ta không biết sao? Biết!
Các thầy cô không biết sao? Cũng biết!
Ngay cả Bộ trưởng Trương, ông ấy cũng biết!
Không có cuộc chiến nào là tất thắng, chúng ta là người yếu, cho dù chúng ta là cường giả, cũng sẽ có khả năng thất bại. Tất cả mọi người đều biết, nhưng tất cả mọi người đều việc nghĩa chẳng từ nan!
Nhân loại không bằng địa quật, nếu khai chiến toàn diện, nhân loại có thể sẽ diệt vong, các Bộ trưởng biết không? Nhưng bọn họ cũng việc nghĩa chẳng từ nan, bọn họ cũng dùng vận mệnh nhân loại để đánh cược, nhưng nếu không làm vậy thì phải làm sao đây?
Chẳng lẽ ngồi chờ chết sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận