Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2768: Đạo Mạnh Nhất Tam Giới (2)

"Bọn họ ở Nhân Gian sao?"
Thương Miêu chưa có phát hiện, nhưng Phương Bình lại chắc chắn nói: "Chắc chắn có người đang theo dõi! Đây là điều chắc chắn! Tuy về cơ bản thì nhân loại nhất trí đối ngoại... nhưng luôn có vài cá nhân có ý đồ xấu, năm xưa ta đã trải nghiệm.
Mấy tỉ người, kiểu gì cũng sẽ có kẻ thấy lợi tối mắt, cho nên tất nhiên Ma Đô có thám tử của bọn họ" Phương Bình chưa từng nghĩ tốt cho người khác, trong nhân loại cũng sẽ có phản đồ.
Ngày đó, vị tuyệt đỉnh kia phản bội, và cả tín đồ tà giáo, chẳng lẽ những người này không phải nhân loại?
Bọn họ là nhân loại! Nhưng bọn họ vẫn lựa chọn phản bội.
Phương Bình cũng không thèm để ý, mấy tỉ người, nếu tất cả đồng lòng thì mới là chuyện lạ.
Nói chuyện xong với Thương Miêu, Phương Bình rơi vào trầm tư.
Mình nhất định phải xuất hiện, không xuất hiện, đám này rất có thể sẽ lật tung trời đất tìm mình, đến lúc đó... rất phiền phức.
Mình chẳng những phải xuất hiện mà còn phải xuất hiện ở địa quật mới được!
Không thể chuyển chiến trường đến thế giới loài người.
"Mấy vị Thánh Nhân... dù Thiên Mộc ra tay, dù Thương Miêu cũng ra tay, cũng không thể địch lại"
Những người đó không có gan giết Thương Miêu, nhưng vẫn có gan... giết Thiên Mộc. Thiên Cẩu chỉ che chở một mình Thương Miêu, không bao gồm những người khác.
"Ai có thể chống lại Thánh Nhân.." Ánh mắt Phương Bình lóe lên, có lẽ... mình nên đi hỏi thăm một chút.
Ngày mùng 9 tháng 4.
Thứ sáu, Phương Bình bế quan. Thứ hai Thương Miêu truyền tin tức cho Phương Bình.
Phủ trấn thủ phía Bắc, cách Tây Sơn khá gần, cũng cách thành Trấn Tinh không xa.
Bốn bộ bốn phủ, bốn bộ mạnh mẽ, thanh danh bốn phủ cũng không lớn.
Nhưng các võ giả đều biết, hai phủ Đông, Bắc trong bốn phủ được thành lập từ rất sớm, Trấn Thủ Sứ còn sáng lập ra Tân Võ.
Phủ trấn thủ phía Bắc, sừng sững nhiều năm, dân cư thưa thớt. Nơi này tách biệt khu dân cư, chỉ khi gặp đại chiến, mới có người phủ trấn thủ rời núi, chinh chiến tứ phương.
Mấy năm gần đây, Thẩm Hạo Thiên, Trấn Thủ Sứ phía Bắc nhiều lần quyết chiến sinh tử Ngự Hải Sơn, hết lần này đến lần khác rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, trước đó còn vì nhân loại mà cắt đứt quan hệ với núi La Phù, Phương Bình cũng khá kính trọng người này. Sau khi Thẩm Hạo Thiên rời đi, gia chủ nhà họ Thẩm - Thẩm Minh Uy tiếp quản phủ trấn thủ phía Bắc. Nhưng lần tham chiến trước đã bị thương không nhẹ, những ngày qua vẫn luôn bế quan dưỡng thương. Trước khi bế quan, Thẩm Minh Uy đã đưa ra kiến nghị với bốn bộ, để Tưởng Hạo tiếp nhận chức phó trấn thủ phủ trấn thủ phía Bắc.
Bây giờ, Tưởng Hạo đã làm chủ phủ trấn thủ phía Bắc, trở thành người có tiếng nói ở nơi này.
Sau khi tiếp quản phủ trấn thủ phía Bắc, Tưởng Hạo cũng lập uy mấy lần, lãnh đạo quân trấn thủ phía Bắc, khiến kẻ địch ở địa quật sợ hãi, xác lập địa vị của mình, mặc dù còn chưa tới cấp 9, nhưng uy danh không thấp.
Lúc này, trong phủ trấn thủ phía Bắc.
Phủ đệ Trấn Thủ Sứ, Tưởng mập nhìn Tưởng Hạo tiễn mấy cấp dưới, lại ngồi xử lý văn kiện, không khỏi trêu ghẹo: "Biến thái, anh làm việc cũng ra dáng quá nha, người không biết còn tưởng anh là người bình thường đấy!"
Tưởng Hạo ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn, cau mày nói: "Không có việc gì thì về thành Trấn Tinh đi! Đang êm đẹp, đến phủ trấn thủ làm cái gì?"
"Làm sao thế? Làm quan rồi thì không cần anh em nữa à?" Tưởng Siêu bĩu môi, thầm nói: "Cũng không nghĩ thử xem, nếu không có em, lão Vương có thể chia một ít trái tim cho anh sao? Anh xem, không có trái tim này, anh có thể đột phá cấp 8 sao? Trở mặt không nhận người...
Em, em trai anh, dù chẳng ra sao cả, nhưng quen biết nhiều người.
Anh xem, có lợi ích, có thể thiếu em sao? Em có thiếu gì anh không?
Anh làm Trấn Thủ Sứ phía Bắc.."
"Cho làm chức phó!"
"Được được được, chức phó, nếu không phải em quen Phương Bình, có quan hệ tốt với Phương Bình, anh có thể dễ dàng tiếp quản phủ trấn thủ phía Bắc như vậy sao?"|| Phương Bình nghiền ngẫm nói: "Có kỳ lạ không? Rất lại đúng không? Không những thế, còn nhớ lần trước đi Đế Phần không? Ta giúp mọi người che giấu khí cơ... Ngươi biết, làm như thế ta phải trả giá thật lớn! Cho nên lần đó, bỗng nhiên có người nói, hắn muốn cùng trấn thủ Ngô đi vào, hấp dẫn sự chú ý của người khác giúp mọi người... Ha ha, có người không muốn để ta giúp hắn che giấu khí cơ!"
Tưởng Hạo trầm giọng nói: "Lần đó, ngươi muốn lén lút lẻn vào, ngoại trừ ngươi, ta là người mạnh nhất trong người trẻ tuổi, giúp các ngươi hấp dẫn sự chú ý của người khác, cũng là sai sao?"
"Còn về không cách nào mô phỏng khí tức của ta... ngươi xác định ngươi có thể mô phỏng được khí tức của bất kỳ ai à?"
Phương Bình cười nói: "Tất nhiên không thể, mạnh hơn ta thì không thể!"
Phương Bình cười nói: "Hoàn toàn chuyển thế, vậy thì tốt, chưa chắc mạnh như ta. Nhưng nếu chân thân vẫn còn, vậy thì quá mạnh, ta làm sao mô phỏng được!"
Tưởng Hạo trầm mặc.
Phương Bình thở dài: "Quá nhiều sơ hở! Ta chỉ không muốn nói thôi! Thật ra, lần đó ở Đế Phần, ta đã đoán được, Ma Đế ở ngay trong chúng ta. Thật cho rằng Thiên Vương không gì không làm được? Bất cứ lúc nào cũng có thể ánh xạ ảo ảnh?
Lần đó, tất nhiên ngươi đang ở gần đó!
Lần đó, người mạnh nhất chính là lão Trương và Chiến Vương, những người khác... ta đều từng thử mô phỏng khí tức của bọn họ, đều thành công!
Chiến Vương và lão Trương... thật ra ta đã từng có lần hoài nghi Chiến Vương.
Giả thành sư thúc của Ma Đế, vẫn khá đáng tin.
Phương Bình cười nói: "Ngươi hiểu rõ Chiến Vương, giả mạo ông ấy, khó mà lộ ra sơ hở. Nhưng Chiến Vương từng gặp Thương Miêu nhiều lần, còn nữa, lần trước Chiến Vương nói chuyện lảm nhảm... kể từ đó, ta đã cảm thấy, Chiến Vương không thể nào là Ma Đế"
"Không chỉ vậy.." Phương Bình lại nói: "Ta từng lấy được tình báo từ chỗ Phong Vân đạo nhân, liên quan tới cường giả Tam Giới, liên quan tới thần triều Yêu Hoàng, liên quan tới... Đại Giáo Hoàng!"
Phương Bình hờ hững nói: "Đại Giáo Hoàng kiêng kỵ ai? Trước kia, ta tưởng hắn kiêng kỵ lão Trương, kiêng kỵ Lý Chấn, kiêng kỵ Nam Vân Nguyệt."
"Nhưng sau đó ta mới biết, đều không phải!"
"Mấy người Trấn Thiên Vương vẫn luôn trấn thủ Ngự Hải Sơn, Trái Đất có người đáng để vị đó kiêng kỵ sao?" Phương Bình nhíu mày nói: "Đại Giáo Hoàng vẫn luôn cảnh giác, hiếm khi dám bước vào địa phận Hoa Quốc, bởi vì hắn đã từng chịu thiệt. Nghe nói, năm xưa khi mấy người Trấn Thiên Vương đều không có ở đây, tên này muốn xông vào thành Trấn Tinh làm chút chuyện... sau đó, bị thiệt lớn, bị trọng thương Khi đó, lão Trương còn chưa phải tuyệt đỉnh, Hoa Quốc, ngoại trừ thành Trấn Tinh, đều không có tuyệt đỉnh. Nhưng hắn lại bị thương!"
Phương Bình cười nói: "Hắn cũng không phải kẻ yếu, có thể âm thầm tiến vào Trái Đất dưới tầm mắt của Trấn Thiên Vương, có thể là kẻ yếu sao? Như thế mà còn bị thương, rất lâu sau cũng không dám bước vào Hoa Quốc một bước... Chậc chậc, ai đả thương hắn?"
Phương Bình cười tủm tỉm nói: "Theo ghi chép của Phong Vân đạo nhân, lần đó hắn đến thành Trấn Tinh... thật ra muốn cướp Vạn Nguyên Điện "Đại Giáo Hoàng?" Tưởng Hạo cười nói: "Đại Giáo Hoàng là ai, đến bây giờ còn chưa có kết luận, chẳng lẽ Bộ trưởng Phương đã biết rồi?"
"Có chút manh mối!" Phương Bình thản nhiên nói: "Ta nói nhiều như vậy, Ma Đế hà tất còn phủ nhận?"
"Bộ trưởng Phương hiểu lầm rồi!"
"Không hề hiểu lầm!"
Phương Bình đứng dậy, nhìn về phía ngoài phòng, thản nhiên nói: "Không muốn trở mặt với ngươi mà thôi, nhưng bây giờ, ta cần trợ giúp! Không giúp, vậy thì đừng ở lại thế giới loài người, ta không muốn sau khi ta chết, mọi người đều cảm thấy cần chọn lại một vị Nhân Vương mới...
Tưởng Hạo ngươi sẽ sớm lên cấp 9, quản lý phủ trấn thủ phía Bắc, phủ trấn thủ phía Đông cũng là thế lực thành Trấn Tinh. Lại thêm ngươi là sau Chiến Vương... Ta cảm thấy, xác suất Tưởng Hạo ngươi trở thành Nhân Vương mới không thấp.
Mấy người lão Vương không có cơ hội, võ giả phục sinh rất khó nhận được tán thành của tất cả mọi người. Lão Ngô... lão Ngô cũng khó, tuy là tuyệt đỉnh, nhưng ông ấy không đủ hậu thuẫn.
"Bộ trưởng Phương lo xa quá!"
"Không lo xa!" Phương Bình hờ hững nói: "Không thì, bây giờ ngươi ra tay với ta, xử lý ta, như thế nào?"
"Bộ trưởng nói giỡn!"
"Không hề!" Phương Bình quay người, nhìn về phía hắn, cười nói: "Muốn trở thành Nhân Vương, có thể! Ngươi muốn quản lý phủ trấn thủ phía Bắc, ta cho ngươi cơ hội! Nhưng dù sao ngươi cũng phải nỗ lực trả giả chút gì chứ! Lần này ngươi ra tay, ta sẽ không quan tâm quá khứ, coi ngươi là Tưởng Hạo, sao hả?"
"Ta vốn là Tưởng Hạo!"
"Ngươi ấy!" Phương Bình lắc đầu nói: "Vẫn thiếu mấy phần khí phách! Nếu ta là ngươi, cường giả như vậy, đến mức này mà vẫn mạnh miệng cứng đầu, thì ta cũng tự thấy hổ thẹn!
Là thiên kiêu thời đại này... ngươi kém hơn ta tưởng tượng đấy!
Ngươi nói ngươi là Tưởng Hạo, ta không có ý kiến, nhưng ngay cả mình là Ma Đế chuyển thế cũng không dám thừa nhận... đúng là kém hơn đám lão Vương một chút!"
Phương Bình cười nói: "Tưởng Hạo, ngươi làm ta hơi thất vọng đấy!"
Tưởng Hạo hết sức bình tĩnh: "Sống đến cuối cùng... mới là kẻ thắng!"
"Thật sao?" Phương Bình cười nhạo nói: "Tưởng Hạo, ngươi chắc chắn mình có thể sống đến cuối cùng? Ngươi chắc chắn mình có thể trở thành kẻ thắng sau cùng thời đại này?"
"Việc là do người làm!"
"Nhưng ta thấy bây giờ, ngươi còn chẳng dám đối mặt với mấy vị Thánh Nhân, nói gì tới người làm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận