Toàn Cầu Cao Võ

Chương 769: Mỗi Người Đều Có Chuyện Cũ

Một số cường giả nhân loại cũng có thú cưỡi. Chuyện này Phương Bình từng nghe có người đề cập tới, nhưng bình thường chỉ cấp chín mới có, hơn nữa, số lượng không nhiều.
Một số người săn giết yêu thú chính là những người này.
Những năm gần đây, nhân loại cũng tích lũy một số hàng, võ giả có thần binh không nhiều, nhưng cũng không quá ít.
Cấp chín hầu như sẽ có, cấp tám thì không hẳn, cấp bảy phải xem tiền tài và may mắn thế nào.
Lão Lý nghe vậy cười nói: "Phải, rất quý giá, Phương Bình, suy tính một chút, làm cho ta một thanh kiếm thần binh, sao hả?"
Lão Lý cảm thấy hắn không hẳn có thể mua được, quá nghèo.
Nhưng Phương Bình có tiền! Lại còn là nhà giàu đích thực!
Không nói đến những phương diện khác, chỉ riêng đá năng lượng, tinh hoa sinh mệnh, đây đều là thứ có giá trị cao.
Nếu có nhiều tinh hoa sinh mệnh, trực tiếp dùng để đổi một thanh thần binh là được rồi.
Phương Bình tối sầm mặt, không lên tiếng, lão Lý già này bây giờ cũng đang để ý tiền bạc của hắn, không biết đỏ mặt xấu hổ sao?
"Phương Bình, suy nghĩ một chút, nếu như ta có thần binh, ta sẽ diệt cấp bảy như diệt gà, cấp tám nói không chừng cũng chơi được chứ đừng đùa, cấp chín thì…"
À, thôi được rồi, lão Lý cảm thấy không thể chém gió quá lố, chém quá lố, Phương Bình thật sự chọc ghẹo đến vài tên cấp chín, chắc hắn sẽ vỡ tim mà ngã xuống mất.
Đây không phải là chuyện không thể, độ khả thi vẫn khá lớn.
"Không có tiền!"
Phương Bình mặc kệ hắn, lại hỏi: "À, mấy vị Tông sư của Ma Võ có thần binh không?"
"Đều không có."
Lão Lý lắc đầu, nghèo kiết xác, lấy đâu ra thần binh!
Dù Ngô Khuê Sơn là hiệu trưởng, nhưng làm hiệu trưởng không có nghĩa là có tiền, hiệu trưởng cũng rất nghèo.
Cứ nhìn vào mấy vị Tông sư lần này vào thì biết, cấp chín trở xuống, chỉ có mỗi Chu Chính Dương có thần binh.
Vì sao?
Vì người ta có tiền!
Trung tâm đào tạo võ Chính Dương có chi nhánh trên toàn Nam Giang và mở rộng toàn quốc.
Tính tổng cộng, hẳn có thể có hơn 100 trung tâm đào tạo trên khắp các nơi.
Một trung tâm đào tạo võ, một năm thu nhập chục triệu không khó, hằng năm doanh thu một tỷ!
Trung tâm đào tạo võ Chính Dương đã hoạt động được nhiều năm, không dám nói Chu Chính Dương có 10 tỷ, nhưng vài tỷ chắc chắn có, những người khác không hẳn có thể giàu như hắn.
Huống hồ, Chu Chính Dương cũng sẽ vào địa quật săn bắn.
Nói tới thần binh, Phương Bình nghĩ đến Chu Chính Dương, trong số các Tông sư cấp bảy, hình như chỉ có một mình Chu Chính Dương có thần binh.
Phương Bình được biết một vài tình huống của trận đại chiến giữa các Tông sư, Vương Kim Dương thì rời đi từ rất sớm, mấy ngày nay vẫn chạy trốn truy sát, không biết tình huống cụ thể thế nào.
Từ lúc gặp mặt đến giờ, hắn cũng chưa kịp hỏi thăm.
Hiện tại, Phương Bình đề cập tới chuyện thần binh, Vương Kim Dương bỗng nhiên hỏi: "Thầy Lý, đại chiến ngày đó của các vị Tông sư, tình huống bây giờ ra sao rồi ạ?"
Lão Lý bỗng dưng ngậm miệng không nói.
Phương Bình đúng là không để ý, nhỏ giọng nói: "Những người khác ta không biết, Giám đốc Chu chết trận rồi."
Lúc hắn rời đi, Chu Chính Dương đã tự bạo rồi.
"Chết… trận rồi?"
Ánh mắt Vương Kim Dương lập tức ảm đạm!
Mọi người đều đồn rằng, sau lưng Vương Kim Dương là một vị Tông sư, cũng không phải là hiệu trưởng Nam Võ.
Đó không phải lời đồn! Mà là sự thật!
Mà vị tông sư kia, không phải ai khác, chính là Chu Chính Dương.
Thực ra đây cũng không phải là bí mật gì. Khi Vương Kim Dương vào cấp một, hắn rất thiếu tiền, nhiệm vụ ở Nam Giang lại không nhiều, vì kiếm tiền, hắn đã đến trung tâm đào tạo võ làm đạo sư hỗ trợ, đây là phương cách kiếm tiền khá ổn.
Mà trung tâm dạy võ lớn nhất Nam Giang chính là trung tâm Chính Dương.
Trong lúc công tác ở đó, cũng không có gì ngoài việc một già một trẻ xem trọng lẫn nhau. Chu Chính Dương cảm thấy hắn là nhân tài có thể đào tạo được, chỉ điểm thêm vài câu.
Cũng không phải quá mức chăm sóc, Tông sư thực ra sẽ không cố ý chăm sóc các thiên tài đó.
Dù Phương Bình là thiên tài ở Ma Võ, thực ra hắn cũng không được chăm sóc đặc biệt hơn mọi người là bao. Cái gì nên cho sẽ cho, không được cho thì phải tự tranh thủ giành lấy.
Thiên tài sở dĩ là thiên tài không phải là vì không làm mà hưởng, mà là trong cùng một điều kiện, bọn họ có thể thu được nhiều hơn mọi người.
Nhưng chuyện Chu Chính Dương xem trọng Vương Kim Dương là thật, bất kể là khi Vương Kim Dương đi xuống Nam khiêu chiến, hay lên Bắc đi con đường vô địch, Chu Chính Dương đều ra mặt, giúp hắn giảm bớt được nhiều áp lực.
Một vị cường giả đỉnh cấp bảy, cầm thần binh trong tay, thậm chí sức ảnh hưởng cũng không yếu hơn cấp tám phổ thông là bao.
Nếu không, một thân một mình hiệu trưởng Nam Võ không hẳn có thể làm chỗ dựa để hắn thuận lợi lên Bắc khiêu chiến vô địch cùng cấp.
Con đường vô địch có rất nhiều người đang đi.
Nhưng những người bước lên con đường vô địch này, nếu cẩn thận quan sát, ngươi sẽ phát hiện, sau lưng bọn họ đều có cường giả chống lưng.
Không có cường giả chống lưng, ngươi muốn đánh ai là đánh?
Ngươi muốn khiến ai mất thể diện là có thể làm được sao?
Ngươi muốn khiêu chiến cùng cấp, người khác nhất định phải đồng ý đối chiến với ngươi?
Một võ giả sơ cấp mà thôi, lấy đâu ra năng lực mà làm như vậy?
Chu Chính Dương cũng không phải là đạo sư của Vương Kim Dương, cũng không phải người thân, chỉ có thể miễn cưỡng xem là bạn già, là cường giả thế hệ trước chăm sóc và xem trọng hậu bối.
Dù là như vậy, khi nghe tin Chu Chính Dương chết trận, Vương Kim Dương vẫn rất đau đớn.
Chết rồi!
Đạo sư của mình bị lưu lạc ở dưới địa quật, cửu tử nhất sinh!
Trưởng bối có mối quan hệ tốt với mình cũng bỏ mạng tại địa quật.
Hiệu trưởng thì sao?
Tổng đốc thế nào?
Nam Giang chỉ có mấy đại Tông sư, những người khác ra sao rồi?
Đây chính là nỗi khốn khổ của người yếu sao?
Đuôi mắt chợt bắt xuất hiện bóng dáng Phương Bình, lúc này, Vương Kim Dương bỗng nhiên hơi đố kị và ước ao rồi.
Hắn cũng không biết rốt cuộc mình đang hâm mộ, đố kị cái gì!
Nhưng trong lòng lại khó chịu nói không nên lời.
Đạo sư của ta không rõ sống chết, bạn già trưởng bối táng thân địa quật, thế mà ta lại không thể làm gì...
"Phải trở nên mạnh mẽ!"
"Ta còn chưa đủ mạnh!"
Không có giây phút nào Vương Kim Dương có khát vọng trở nên mạnh mẽ hơn lúc này.
Nếu ta là Tông sư, nếu ta là cấp tám, cấp chín, vậy thì ngày đó đạo sư đã không bị kẹt lại ở địa quật, Giám đốc Chu cũng sẽ không chết trận ở địa quật…
Lúc này đây, Vương Kim Dương trầm mặc không nói, giống như núi lửa sắp bộc phát.
Cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng, Phương Bình cũng không nói nữa.
Tuy hắn cũng là người Nam Giang, nhưng con đường võ đạo của hắn bắt đầu và gắn liền với Ma Đô.
Các cường giả mà hắn giao thiệp đều ở Ma Đô.
Lý Trường Sinh, Lữ Phượng Nhu, những người này đều còn sống.
Tâm tình Vương Kim Dương thay đổi khiến hắn hiểu rõ, có thể Chu Chính Dương và Vương Kim Dương có mối quan hệ, cụ thể ra sao, hắn sẽ không hỏi.
Ngày đó, khi lão Lý kém chút chết trận ngay trước mắt, hắn cũng khó chịu.
Một võ giả xa lạ chết trận sẽ khiến ngươi kính nể, khiến người đồng cảm, thương cảm, nhưng ít đi vài phần cảm động và bi thương.
Khi võ giả ngươi quen biết, hoặc người thân chết trận ở địa quật, ngươi sẽ không cảm thấy kính nể, chỉ có nỗi bi ai nặng nề chiếm trọn tâm trí.
...
Từ lúc Vương Kim Dương im lặng không nói, những người khác cũng không mở miệng trao đổi gì nữa.
Tần Phượng Thanh lanh chanh nhiều chuyện vẫn là gương mặt với thái độ cà lơ phất phơ ấy, giống như chẳng thèm quan tâm để ý điều này, nhưng trong đầu hắn lại lóe lên từng cảnh tượng.
Bi thương, chỉ thuộc về người yếu.
Tần Phượng Thanh không muốn làm người yếu, không muốn cứ mãi đau khổ bi thương.
Rất lâu về trước, cha của hắn chết trận ở địa quật, mẹ hắn lấy nước mắt rửa mặt rất nhiều năm.
Sau này khi lớn lên, vào Ma Võ, hắn cảm nhận được càng nhiều bi thương và bất đắc dĩ.
Bước vào địa quật, đội trưởng hy sinh, đồng đội bỏ mạng.
Mãi đến sau này, thầy của cha hắn, cũng được xem là thầy của hắn, ông già kia cũng hy sinh rồi.
Khó khăn ngăn trở, đau thương, bất đắc dĩ,... càng làm Tần Phượng Thanh rõ ràng, tất cả những thứ này đều là vì hắn quá yếu.
Cho nên, hắn muốn trở nên mạnh mẽ.
Dùng tất cả thủ đoạn để trở nên mạnh mẽ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận