Toàn Cầu Cao Võ

Chương 579: Ma Võ sớm muộn cũng họ Phương (2)

Phương Bình vẫn tiếp tục trút giận: "Anh thật cho rằng tôi tùy tiện đưa tài liệu cho các anh, để các anh tới cửa đòi tiền?
Những sư huynh sư tỷ sau khi tốt nghiệp, đi Quân đội, các sư huynh sư tỷ phát tài không nhờ vào danh tiếng của Ma Võ, tôi bắt các anh đi tới cửa xin tiền sao?
Bây giờ những vị trong danh sách này, đều là đơn vị liên quan!
Bao gồm cả mấy vị Tông sư kia nữa, anh nghĩ bọn họ làm sao trở thành Tông sư được?
Hồi thầy hiệu trưởng còn sống, chính thầy đích thân nắm tay chỉ dạy, bây giờ lại chơi kiểu này với chúng ta!
Cũng đừng tìm từng người nữa. Truyền việc của anh Trương này đi, cứ nói rõ ràng là anh ta quyên tặng 100 triệu, vinh danh việc này, để tôi xem mấy người kia quăng mặt mũi đi đâu!
Người nào gửi thêm thì thôi, còn người nào không gửi thêm, ghi chú vào danh sách, thật nghĩ rằng tốt nghiệp rồi thì không còn quan hệ gì với Ma Võ rồi đấy à!
Mấy năm nay, các đạo sư Ma Võ không quản lý chuyện này, thầy hiệu trưởng lại nể tình niệm tình vô cùng, chuyện gì cũng nhắm một con mắt mở một con mắt, để cho mấy người này kiếm lợi lớn từ Ma Võ, phát tài làm giàu một đám. Kết quả, năm nay Ma Võ chết trận nhiều đạo sư và học viên như vậy, cũng chẳng có mấy người nghĩ đến chuyện hỗ trợ trường học!"
Phương Bình mắng vài câu, cuối cùng lại nói: "Ngoài ra, nói cho những người có liên quan kia, Ma Võ chuẩn bị thu hồi lại tất cả sản nghiệp!"
Ma Võ sản nghiệp, kỳ thực rất nhiều.
Công ty dược phẩm và công ty binh khí đều có cổ phần, đây chính là một nguồn tài chính rất lớn.
Nhưng Ma Võ chỉ nhận chia hoa hồng, cũng không tham gia quản lý thương nghiệp, nhưng có một số sinh viên Ma Võ lại mượn cơ hội này, hưởng lợi ích.
Ví như quản lý chi nhánh các đại lý của công ty dược phẩm.
Công ty dược phẩm và công ty binh khí, ngoại trừ một số công ty con trực thuộc tại một số thành phố lớn, những nơi còn lại đều là đại lý.
Hoa Quốc lớn như vậy, bây giờ toàn dân hướng võ, đặc biệt là dược phẩm phụ trợ tu luyện, càng lúc càng cần.
Chuyện làm ăn liên quan đến dược phẩm sẽ không có chuyện không kiếm được tiền.
Ngoài ra, một số trung tâm huấn luyện võ đạo lấy tên tuổi của Ma Võ, thực ra cũng không có quyền dùng tên tuổi của Ma Võ để lừa gạt mọi người, nhưng nể tình là sinh viên tốt nghiệp từ trường, trước đây trường học cũng không truy cứu nữa.
"Ma Võ chính là tấm biển vàng của Hoa Quốc, làm sao có thể tùy ý người khác vận dụng tên tuổi này. Tôi mở công ty còn không dám dùng, bọn họ dám lấy Ma Võ lừa người thì thôi, nhưng ngay cả chút tình cảm cũng không nhớ, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!"
Theo dự tính của Phương Bình, lần này kêu gọi quyên góp tài chính, không cần thể diện, không được 3 tỷ thì không xong với cậu.
Kết quả, hiện thực và tưởng tượng cách nhau quá xa, chênh lệch quá lớn, khiến cậu rất tức giận.
Võ giả mở công ty, đặc biệt là võ giả tốt nghiệp từ trường danh tiếng mở công ty, tỷ lệ rất thấp mới có người không kiếm được tiền.
60 năm qua, Ma Đô vốn nằm trong bầu không khí thương mại hóa cực kỳ phồn thịnh, sinh viên tốt nghiệp Ma Võ, phần lớn đều kinh doanh.
Những người này, ít nhiều đều kiếm lợi được từ tên tuổi của Ma Võ.
Tần Phượng Thanh và Tạ Lỗi hai mặt nhìn nhau, Tần Phượng Thanh hơi nhíu mày nói: "Thằng nhóc này..."
"Gọi hội trưởng!"
Tần Phượng Thanh liếc mắt, không còn lời nào để nói: "Trước hết không nói tới cái này, cậu nhất định phải thu hồi sản nghiệp của nhà trường sao? Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, mặc dù anh không quá quan tâm đến những chuyện này, nhưng anh cũng biết, hiện tại đã hình thành một vòng lợi ích liên đới rất nhiều người.
Cậu làm như vậy, không chỉ sinh viên đã tốt nghiệp, mà ngay cả một số sinh viên trong trường cũng chưa chắc sẽ ủng hộ cậu!"
"Sợ cái gì? Ma Võ thiếu tiền sao? Kỳ thực không thiếu!"
Phương Bình lắc đầu nói: "Ma Võ kỳ thực rất có tiền, đừng thấy chúng ta hằng năm tiêu hao rất lớn, nhưng chúng ta cũng đang sinh lợi nhuận, chính phủ cũng đang chi tiền, công ty dược phẩm và công ty binh khí đều chia hoa hồng, lợi nhuận từ hai công ty này cao bao nhiêu, các anh có biết không?
Hai công ty lớn này, đặc biệt là công ty dược phẩm, nguồn tài nguyên của bọn họ bắt nguồn từ võ giả.
Võ giả xuống địa quật, kiếm được tài nguyên, tài nguyên này cuối cùng đều về tay bọn họ, giá bọn họ thu mua vào còn không tới 20% giá bán ra.
Những chi phí khác, ngoại trừ đóng thuế, đều là lợi nhuận!
Võ giả vì sao nghèo như vậy?
Tiền đi đâu hết rồi?
Võ giả có thể kiếm tiền như thế, hơi một tí là xài hết mấy trăm triệu, vì sao xã hội không xuất hiện khủng hoảng tài chính và lạm phát?
Bởi vì tiền này, cuối cùng cũng trở về tay công ty dược phẩm và công ty chế tạo binh khí.
Bản thân võ giả, ngoại trừ kinh doanh, người có dư tiền cực kỳ ít.
Tần Phượng Thanh anh có tiền sao?
Tạ Lỗi anh có tiền sao?
Tiền đâu?
Anh nói anh dùng để tu luyện rồi, mua thuốc và binh khí rồi. Nhưng thuốc và binh khí này, thực ra đều do anh cung cấp nguyên liệu, hơn nữa, còn phải cung cấp những vài lần, mới đổi được tài nguyên tu luyện."
Phương Bình nói xong ho nhẹ một tiếng nói: "Hơi lạc đề mất rồi, nói chung, võ giả cấp một cấp hai còn cần nhà trường phụ cấp một ít, võ giả cấp ba cấp bốn thực chất đều dựa tự mình kiếm tài nguyên, còn trường học phụ cấp, cũng chỉ là suy nghĩ của nhà trường, thực ra, dù trường có phụ cấp, chúng ta vẫn chịu thiệt.
Mà chúng ta có cổ phần của hai công ty lớn, nhưng lại vẫn lo lắng vì tiền, vì sao?
Bởi vì chúng ta không thể sử dụng một cách hợp lý, cũng không biết tự mình tranh thủ quyền lợi.
Đương nhiên, Ma Võ thiên tài nhiều như vậy, không ai nghĩ đến sao?
Đương nhiên có!
Những người này, tự chui vào lỗ hổng của nhà trường, ôm tiền vào lòng mình. Điều bây giờ tôi muốn làm, chính là lấy lại những gì thuộc về Ma Võ.
Mặc kệ mấy vị Tông sư, nhưng võ giả trung cấp dám nghi vấn thử xem!
Thật sự cho rằng không ai có thể trị được bọn họ?
Ma Võ còn có ba đại Tông sư đây!"
Tần Phượng Thanh sâu xa nói: "Trong ba đại Tông sư, nếu như cũng có người tham dự thì sao?"
Phương Bình bình tĩnh nói: "Tham dự thì đã làm sao, thu về trường học, bọn họ nhận được càng nhiều.
Không muốn, vậy thì tìm người đồng ý phối hợp.
Ai không muốn, tôi sẽ triệu tập học viên cũ trở về, hơn 10 vị Tông sư ở bên ngoài, phụ trách Ma Võ, hơn nữa lại còn phụ trách thu lại tất cả quyền lợi thuộc về Ma Võ, anh nói xem, có người đồng ý không?
Có, nhất định sẽ có!
Cường giả kim thân cấp tám cũng không phải không có."
Ánh mắt Tần Phượng Thanh thâm sâu hơn rất nhiều, khẽ nói: "Tông sư xử lý một vị cấp bốn, thật không khó."
"Hiện nay, chỉ là suy đoán của anh, không nói đến chuyện có hay không, cho dù có, tôi cũng không tin cả ba người đều tham dự vào chuyện này."
Nói xong, Phương Bình bỗng nhiên đổi đề tài, vội ho một tiếng nói: "Đương nhiên, bây giờ không vội, chờ đó, khi nào tôi đỉnh cấp sáu, hoặc là Tông sư, tôi nhất định phải làm!
Tất cả quyền lợi tôi đều phải giành lại!
Còn về những lời tôi vừa mới nói, ra khỏi căn phòng làm việc này, tôi sẽ không thừa nhận.
Các anh, ai muốn mật báo thì cứ việc. Tôi đã sớm thông báo với đạo sư của tôi, nếu tôi xảy ra chuyện gì, chắc chắn là do hai người làm ra. Tôi xảy ra chuyện, các anh cũng phải chôn cùng."
Tạ Lỗi hừ một tiếng, Tần Phượng Thanh cảm thấy cạn lời với Phương Bình: "Chuyện này liên quan gì tới anh mày? Hơn nữa, cô Lữ cũng là người nhận được lợi ích, đừng quên, cô ấy được chia hoa hồng trực tiếp từ công ty dược phẩm."
"Anh ngốc thế, bởi vì trực tiếp nhận hoa hồng, mới không phải là người chiếm lợi ích của Ma Võ. Tôi đã tra xét rồi, cổ phần của đạo sư kế thừa từ ba của cô ấy.
Lúc trước, ba cô ấy là một trong những người thành lập nên công ty dược phẩm và công ty binh khí này.
Cũng là một trong số những Tông sư kiên quyết ủng hộ thu về nhà nước, nên mới được chia cổ phần.
Hơn nữa chỉ là chia hoa hồng, nếu ông ấy mất… vậy cũng không còn là phần của ông ấy nữa rồi.
Cái này không giống với cổ phần của Ma Võ."
Phương Bình nói xong, khoát tay một cái nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, bây giờ còn sớm lắm, nhưng các anh cứ chờ xem đi, không bao lâu nữa, Ma Võ sẽ là võ đại có tiền nhất, có thực lực mạnh nhất, Kinh Võ cũng không sánh bằng.
Tình hình của Kinh Võ còn phức tạp hơn chúng ta, không có cường giả đứng ra thay đổi tất cả, Kinh Võ sẽ còn tiếp tục xuống dốc.
Ngoài ra, tôi suy nghĩ một chút, nếu có thể, Ma Võ nên mở một trạm thu nguyên liệu ở thành Hy Vọng.
Sau đó, tất cả thu hoạch của thầy trò Ma võ đều là của Ma Võ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận