Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2039: Người Thời Tân Võ (3)

Ánh mắt Phương Bình bắt đầu bất thiện.
Lại như thế! Những người này đều như vậy!
Những lão giả này, hỏi cái gì cũng không biết, biết cũng sẽ không nói, tỏ vẻ ngươi biết cũng vô dụng, hoặc là không có tư cách biết.
Dựa vào cái gì?
Thời đại tân võ, nhân loại có mấy tỷ người, vì chống lại xâm lấn của địa quật mà chiến đấu anh dũng trên trăm năm. Tử thương vô số! Võ giả các thế hệ khẳng khái chịu chết, bây giờ lại ngay cả chân tướng cũng không có tư cách biết, dựa vào cái gì?
Những người này ai cũng ẩn nấp, trốn tránh, không ai muốn rời núi, ai cũng biết nội tình nhưng lại không nói. Ngươi chết là việc của ngươi, ta tránh là việc của ta, có nhiều người chết hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì với bọn họ.
Tuyệt đỉnh vô tình!
Trước kia, Phương Bình cảm thấy tuyệt đỉnh vô tình, nhưng giây phút này, Phương Bình bỗng hiểu ra, mình sai rồi! Tuyệt đỉnh có tình, Chân Vương vô tình, Chân Thần vô tình, Đại Đế vô tình!
Mặc dù đều là từ dùng để chỉ một cảnh giới, nhưng lúc này Phương Bình chợt cảm giác được, nên phân chia ra. Tuyệt đỉnh là tuyệt đỉnh, Chân Thần là Chân Thần!
Sống hơn chục triệu năm, sống thành hoá thạch sống, đâu còn có tình! Đại đạo vô tình, những người này sớm đã không coi mình là nhân loại. Có lẽ trong mắt bọn họ, nhân loại địa quật hay nhân loại Trái Đất gì đó chẳng hề khác nhau. Không thành Chân Thần, đều là sâu kiến, quan tâm sống chết của các ngươi làm gì.
"Ta nên sớm hiểu." Phương Bình lẩm bẩm, thật ra không nên ôm lấy bất cứ hi vọng nào.
Thật lâu trước đó, hắn đã nghĩ, đến cảnh giới kim thân, gần như khác hẳn nhân loại, còn cần coi mình là nhân loại sao?
Nhưng võ giả thời đại tân võ đều có lo lắng. Sống ở thời đại này, mọi người đều quan tâm lo lắng lẫn nhau. Võ giả đã sớm không thể thoát khỏi thời đại này, không thể khiến bản thân thành thần phật, hoàn toàn thoát ly phạm trù nhân loại.
Nhưng những lão giả này thì sao?
Người quen năm đó đã sớm chết rồi. Năm tháng xoay vần, ngay cả thế giới cũng đã thay đổi, có cần phải xem mình cùng một chủng tộc không?
"Lão giả nhân loại, lão giả địa quật... thật ra đều không khác mấy. Trong mắt bọn họ, có lẽ chỉ có thực lực khác nhau, mà không phân biệt chủng tộc khác nhau."
Bỗng nhiên nhận ra điều này khiến lòng Phương Bình nguội lạnh.
Nhưng sự thật chứng minh, có lẽ đây mới là đúng.
Trong mắt các lão giả địa quật, trong mắt lão giả nhân loại, cái bọn họ quan tâm cũng không phải chiến tranh hai giới, mà là thực lực cường giả mạnh yếu như thế nào. Có lẽ theo bọn họ nghĩ, chỉ có cường giả cùng cấp mới thật sự là cùng một loại người.
Phân chia chủng tộc... đó là chuyện chỉ kẻ yếu mới làm.
Lúc này, Phương Bình bỗng cảm nhận được sự phẫn nộ bi ai của Trương Đào ở Ngự Hải Sơn ngày đó.
Đại chiến chủng tộc, tồn vong nhân loại... có liên quan gì tới bọn họ!
Trương Đào chẳng lẽ không biết những người này đều là cường giả nhân loại may mắn còn sống sót sao? Ông đương nhiên biết!
Nhưng lúc đó, người ông hận nhất không phải là Chân Vương địa quật, mà là mấy người này, những lão già trốn ở chỗ tối, không ai muốn xuất hiện, chỉ muốn kiểm soát tất cả ở thời khắc cuối cùng.
Bọn họ không hề quan tâm sống chết của người bình thường. Thậm chí còn lạnh lùng hơn Chân Vương địa quật. Một số cường giả Chân Vương của địa quật tàn nhẫn với nhân loại, một số Chân Vương vẫn khá thân thiện với con dân mình. Mà những lão giả này, đối xử như nhau, ai cũng có thể chết, chỉ có bọn họ không thể chết.
"Sớm muộn cũng có một ngày... ta đánh vỡ mai rùa của các ngươi. Kéo các ngươi ra ngoài diễu phố thị chúng, để các ngươi biết, muốn làm kẻ đứng sau màn, cũng phải xem chúng ta có bằng lòng hay không!"
"Để mọi người đều biết, thần thoại đều gạt người, thần phật đều là hạng người vô tình vô nghĩa."
Lúc này, Phương Bình chợt kiên định một niềm tin.
Thời đại này, chỉ có người tân võ đáng tin! Nhân loại thời tân võ chỉ có dựa vào bản thân! Trông cậy vào các lực lượng bên ngoài, đều không đáng. Ngay cả Huyền Đức động thiên cũng vậy.
Một số lão giả nhìn thì có vẻ thân thiện với nhân loại, nhưng có lẽ đều chỉ là vì bố cục, chỉ là cần đối xử khác với loại người này.
Không làm ác với nhân loại thì có thể tha thứ, có thể hợp tác. Nhưng có một số người, tuyệt không thể tha thứ.
Trong lòng Phương Bình suy nghĩ chập trùng, khi cảm ứng được bên ngoài không ít người tới, hơi giương khóe mắt. Sắp có trò hay!
Lần này chắc có thể hoàn toàn phân biệt được Huyền Minh Thiên là ác hay là thiện.
Nhưng... một đám phong bế vô số năm, đã sớm bị thời đại từ bỏ, thật có thể tính toán được ai chứ?
Phương Bình lắc đầu, một đám kiêu căng ngạo mạn.
Đóng kín với bên ngoài, bế quan? Thật sự cho rằng sống lâu thì thông minh hơn người khác?
Rùa đen sống lâu thật, nhưng cũng không thông minh hơn nhân loại, cướp đoạt thế giới.
Phương Bình tiện tay thu sách thủy tinh vào không gian chứa đồ, cười nói: "Vu Đinh tiền bối tới rồi, chúng ta ra ngoài đi!"
"..."
Vu Tân muốn nói lại thôi, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Đế Tử... cầm đi một quyển sách, có cần nhắc nhở một chút không?

Trong Vạn Pháp Lâu.
Phương Bình vừa chuẩn bị ra ngoài, một đoàn người lơ lửng mà đến. Người tới không ít, liếc mắt một cái đã thấy hơn mười người. Trẻ có già có, Vu Đinh trước đó tiếp đãi Phương Bình, lúc này đứng sau ba người.
Ba người phía trước, hai nam một nữ, một người là lão giả râu tóc bạc trắng, một người đàn ông vạm vỡ cầm búa, còn có một người phụ nữ lạnh lùng khác thường.
"Bái kiến ba vị Thánh Sứ."
Vu Tân khom mình hành lễ! Ba đại cường giả phía trước đều là cấp 9.
Lão giả nở nụ cười, khẽ gật đầu với mấy người Phương Bình, người đàn ông vạm vỡ nhìn rất dữ tợn, ánh mắt nhìn mấy người vẻ bất thiện, người phụ nữ dường như không nhìn thấy mấy người, như là băng tuyết vạn năm.
Lúc này, Vu Đinh vội vàng đi ra, cười nói: "Mấy vị khách quý, đây là..."
Vu Đinh giới thiệu một hồi.
Ba đại cường giả đi phía trước là nhóm võ giả mạnh nhất còn sót lại ở Huyền Minh Thiên hiện nay. Cấp 9 ở Huyền Minh Thiên, đều được gọi là Thánh Sứ.
Ba người này có tên là Từ Bính, Tác Giáp, Điều Quỳ.
Khi bọn họ còn đang giới thiệu, Vương Kim Dương truyền âm nói: "Từ, Tác, Điều đều là dòng họ quý tộc đầu thời kỳ n Thương, những người này đúng là đến từ thời đại kia."
Trên thực tế, ở thời đại đó, người mang họ này đều là quý tộc.
Phương Bình cũng không bất ngờ, một đám thần tiên sao có thể không phải là quý tộc? Họ mà người khác không có, sao bọn họ có thể không có?
Mấu chốt là, mấy người này... ngoài lão già Từ Bính, những người khác là ngớ ngẩn sao? Ta có kim thân, là võ giả cấp 8, thân tín của Nhân Hoàng, Đại Đế đích truyền! Bất kể ra sao, dù ở thời đại nào, thì thân phận này cũng được tính là quý tộc mới phải chứ?
Thế mà mấy người này lại căm thù mình!
Các ngươi không biết tại sao cửa nhà các ngươi bị mở ra sao? Đại Đế của các ngươi bị lão Trương ép mở cửa ra, trực tiếp đi vào đòi lợi ích, các ngươi không rõ ràng sao? Vậy mà còn dám căm thù ta?
Phương Bình nhìn lướt qua cường giả cầm búa bên trái kia, hơi phán đoán.
"Cấp 9 chặng 6, con đường bản nguyên dài chừng 500 mét trở lên, chắc là như vậy. Trong tay có thần binh cổ, chiến phủ đại khái có thể so với thần binh cấp 9 hiện đại, lực lượng khí huyết không yếu, ít nhất 150.000 cal trở lên, có thể tính là 160.000 cal."
"Bản nguyên tăng thêm 0,5 lần sức mạnh, 240.000 cal, cộng thêm sức mạnh từ thần binh, tuyệt học, cũng không quá nhiều, cùng lắm là 20.000 cal, tổng cộng chừng 260.000 cal."
"Khả năng khống chế sức mạnh của lão giả cổ xưa kiểu này chắc không yếu, dù sao cũng sống nhiều năm như vậy rồi, ít nhiều cũng đạt được 80%."
Phương Bình nhanh chóng tính toán một chút, lực bộc phát chừng giữa 200.000 - 220.000 cal.
Chuyện bộc phát 100% là điều nhân loại không thể làm được, dù lão giả sống lâu cũng chưa chắc có thể.
"Có thể chiến!"
Phương Bình vội so sánh một chút, nếu phải đánh, mình có thể chiến đấu với đối phương. Thắng bại khó nói, chủ yếu là chưa quen với phương thức chiến đấu của cổ nhân, cũng hơi ngại đánh, không biết họ có thủ đoạn đặc thù hay không.
Nhưng nếu mình vận dụng hoàng kim ốc, dù không địch lại, đối phương cũng không làm gì được mình.
Cũng thường thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận